Chương 31: Cô Cô Đường Tam
Trong một khu vực bao quanh toàn bằng độc vụ xanh lam ở Thiên Đấu Sâm Lâm, lúc này đang có hai bóng người đứng đối diện.
"Người trẻ tuổi, lão phu tuy không phải kẻ hiền lành gì nhưng rất quý trọng nhân tài, ngươi còn trẻ như vậy đã có thể tìm cách tiến vào độc vụ này quả là xuất sắc"
"Vẫn là về đi thôi, lão phu không chấp ngươi. "
Người nói là một lão già đã có tuổi, lão giả này thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc. Khuôn mặt cứng ngắc, hai má hõm sâu, mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ trường bào màu xám đơn giả, nhưng lại có khí thế cường đại mà âm lãnh, đôi mắt xanh lục quỷ dị khiến cho người ta cảm giác như bị một con độc xà chằm chằm vào vậy.
Đối diện hắn là một người tre tuổi tuấn tú, ngũ quan cân đối, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười mỉm hết sức tự tin nhìn về phía lão già. Nhưng bỗng chốc ánh mắt thiếu niên kia nhìn về lão già bớt đi vài phần hứng thú, từ từ chuyển sang có chút kinh thường.
"Độc Đấu La, có vẻ như ngươi thừa hưởng tất cả mọi thứ từ Vũ Hồn Bích Lân Xà của ngươi đấy, kể cả tính hèn hạ như nó, hừm".
Đường Long phất tay áo lên, bỗng không khí xung quanh hắn ngưng tụ lại thành thủy dịch lơ lửng, Đường Long vươn tay ra không trung trảo một cái, trên tay hắn bỗng xuất hiện hấp lực, một con chim sẻ từ đâu xuất hiện trong tay hắn.
Đường Long mở mỏ chim rồi thả một giọt thủy dịch vào. Một lúc sau cơ thể con chim co giật rồi mất đi sinh khí, một lúc sau nữa thì đã phân hủy còn xương.
Ánh mắt Độc Cô Bác lúc này co rụt lại, cảnh giác nhìn Đường Long, lúc nãy hắn đã rất cẩn thận, vô thanh vô thức thả độc vào không khí vậy mà cũng bị Đường Long phát hiện, lại còn bị gom thành thủy dịch, một phương pháp hắn chưa bao giờ chứng kiến.
Thực ra nếu ai học giỏi hóa đều sẽ làm được điều này, chỉ cần một chất có thể khí thì đều có thể chuyển thành thể lỏng qua áp súc không khí, chỉ là người dị giới không biết mấy trò này.
"Độc Cô Nhạn nếu biết ông mình, một Phong Hào Đấu La mà phải dùng mấy cái thủ đoạn hèn này, để đối phó một thiếu niên không biết nàng sẽ nghĩ sao, haiz~"
Đường Long vẻ mặt mỉa mai châm chọc Độc Cô Bác, bản thân hắn tuy vẫn sử dụng thủ đoạn nhưng hắn còn là đặc biệt không thích kẻ khác tính kế mình, dù cho đấy có là người thân của nữ nhân hắn.
Lúc này Đường Long cũng chán nhờn với Độc Cô Bác rồi, chỉ thấy hắn giơ trảo ra phía trước, cỗ hấp lực lúc nãy lại xuất hiện, thân hình gầy gò của Độc Cô Bác như diều đứt dây đồng dạng, không chút kháng cự bay về phía Đường Long.
Độc Cô Bác lúc này kinh hoảng phát hiện hồn lực của bản thân tuy như cũ dồi dào nhưng lại không thể phóng ra mảy may lấy một chút nào. Khi Độc Cô Bác bay đến trước mặt Đường Long chỉ cách hai mét lúc, thân hình hắn bỗng dừng lại, cứ thế lơ lửng cách mặt đất tầm thước, Đường Long vẫn duy trì ánh mắt cá ch.ết nhìn hắn, thái độ cũng không tốt đến đâu mà đạo.
"Há mồm, ta giúp ngươi giải độc".
Độc Cô Bác lúc này đang miên mang không biết suy nghĩ gì, hắn đang vô cùng bất ngờ khi có người đòi giải độc cho hắn. Phải biết hắn là Độc Đấu La a, chưa nói chuyện hắn bị trúng độc có giải được không, mà người biết hắn trúng độc liền chỉ có bản thân hắn biết, đến cả cô cháu gái duy nhất hắn cũng không chút tiết lộ.
"Cái này ma quỷ thiếu niên là ai ?" trong tâm trí Độc Cô Bác lúc này chỉ còn là như vậy câu hỏi.
Đường Long chán mẹ con hàng lề mề này rồi, hắn đến trước người Độc Cô Bác, trên tay không biết từ bao giờ đã gọi ra một ngọn lửa bảy màu hỗn độn. Chứng kiến ngọn lửa kia Độc Cô Bác không tự chủ được mà rùng mình, hắn sâu sắc cảm nhận được nguy hiểm khí tức tỏa ra từ ngọn lửa kì lạ kia.
Mạnh mẽ dùng hồn lực cậy mở mồm Độc Đấu La, Đường Long liền huy động Hỗn Độn Hỏa chui vào trong mồm Độc Cô Bác, ngọn lửa nhanh chóng tản ra khắp các tế bảo trên người hắn, lạ kì là vô vàn đau đớn là Độc Cô Bác tưởng tưởng một màn lại không xảy ra, hắn chỉ cảm nhận thấy có thứ gì đó đang không ngừng xuyên qua các lớp tế bào trên cơ thể, sau đó cuốn theo chất độc khiến hắn đau đầu bao năm qua.
Câu chuyện như vậy xảy ra khắp ngõ ngách trên người Độc Cô Bác, số độc tích tụ cũng bị gom lại hết, cả quá trình tuy mất nửa ngày nhưng Độc Cô Bác lại cảm thấy cơ thể mình chưa bao giờ dễ chịu đến vậy. Cứ như vết ghẻ cuối cùng cũng được gãi lại, mọi khó chịu, đau đớn ngày xưa đã một đi không trở lại.
Thu lại Hỗn Độn Hỏa từ nội thể Độc Cô Bác, Đường Long nhìn năm viên đan do độc tố tụ lại từ trong người Độc Cô Bác. Quá trình nãy giờ nói là giải độc, cũng có thể nói là luyện đan cũng không sai. Là Đường Long lấy Độc Cô Bác làm Độc Lô, thuốc dẫn là độc tố của Bích Lân Xà Hoàng của hắn để luyện ra Bích Xà Độc Đan.
Đây là đan dược do Đường Long tự đặt tên, sau lần gặp gỡ với Độc Cô Nhạn ở Tác Thác Thành hắn đã suy nghĩ cách để sử dụng kịch độc của Bích Lân Xà Hoàng.
Thu lại Bích Xà Độc Đan, Đường Long không nói hai lời liền phi thân vào trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn sâu bên trong độc vụ này. Trước khi đi hắn còn không quên dặn Độc Cô Bác đi tìm Đường Tam để kết giao, coi như để trả nọ cho hắn vì đã giải độc.
Đường Long cũng không phải muốn làm thánh nhân gì cả mà hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn thôi. Theo trong cốt truyện thì việc kết giao với Độc Cô Bác có vai trò không nhỏ, giúp cho Đường Tam trong việc trưởng thành và đối chiến với Vũ Hồn Điện sau này.Thật khó tưởng tượng với vũ hồn lam ngân thường kia mà không có Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh sơ kiều để kháng hỏa, kháng thủy thì Đường Tam căn bản không có cửa trong Tinh anh cao cấp hồn sư học viên toàn Đại lục sắp tới.
Vì thế Đường Long đành thả nắm thóc bắt con gà sao, sau một hồi cướp bóc và vơ vét linh dược của Độc Cô Bác. Đường Long nhanh chóng rời đi, lúc đi hắn còn bứt rứt mãi về Lưỡng Nghi Tuyền, thật sự thứ đồ này có thể ngộ không thể cầu mà, nếu có một đầu Lưỡng Nghi Nhãn này để làm dược viên thì chất lượng dược liệu đỉnh khỏi phải bàn.
"Thôi, trước sau gì cũng lấy, để cho tên ngu ngốc kia dung hợp hai tiên phẩm kia đã. "
Thật sự là phế vật mà, Đường Long đang không ngừng chửi rủa lấy tên phế vật cần lưỡng tuyền để hấp thụ dược liệu Đường Tam kia.
"Tinh! nhiệm vụ chính tuyền 3: Kẻ Cướp Xuyên Không, hoàn thành tiến độ: /4"
Ôm tâm trạng không mấy vui vẻ, Đường Long liền đi trên đường, hắn giờ mới nhớ là bản thân chưa hỏi Nhị Long về vị trí học viện Lam Phách, thế nên giờ hắn như con trẻ quên địa chỉ nhà vậy, chạy loanh quanh khắp Thiên Đấu Thanh.
Hỏi vì sao băn không tìm người chỉ đường ư, vì đơn giản hắn đang khó chịu lên cũng lười mở mồm, đừng ai bảo hắn bị ngu nha, điều này tuy kì cục nhưng còn rất phổ biến, nó giống như lúc chúng ta cãi nhau với ai đó, hay khó chịu điều gì, từ đó trút sự khó chịu, bực tức, không thoải mái của bản thân lên mọi thứ xung quanh ta vậy.
Đi loanh quanh một lúc, Đường Long bỗng nhiên nhe thấy một tiếng đàn phát ra, thanh âm cao nhã mà thuần khiết như châu ngọc, du dương khiến người ta không hiểu được mà bình tĩnh lại tâm trạng để thưởng thức, cho dù là Đường Long cũng không ngoại lệ.
Tỉnh lại từ trạng thái vô thần, Đường Long lúc này mới nhận ra bản thân từ bao giờ đã đi đến trung tâm Thiên Đấu Thành, giữa khu vực phồn hoa nhất, Đường Long dừng lại trước một tòa tiểu lâu cao gần năm tầng, cả chỉnh thể kiến trúc hơi có vẻ cổ phác, trên biển chỉ có đơn giản hai chữ Nguyệt Hiên.
Âm thanh du dương lúc nãy đúng là từ chỗ này phát ra, nghĩ tới đây Đường Long bỗng mắt sáng lên, sao hắn có thể quên mất cô cô của Đường Tam cơ chứ. Đường Nguyệt Hoa, một thiếu phụ tài năng, sang trọng quyến rũ, và quan trọng nhất là nàng vẫn còn trinh ở cái tuổi mà hầu hết thiếu phụ đã có mấy đứa con này.
Điều chỉnh lại một chút trang phục, Đường Long nhẹ nhàng nở một nụ cười nhẹ nhàng bước vào. Một thân quần áo cao cấp chất liệu nhìn phát biết ngay nhà giàu như hắn lại thêm khuôn mặt điển trai kia, Đường Long thuận lợi mà bước vào trong, vào tầng một Nguyệt Hiên, đập vào mặt là một mùi nhàn nhạt thơm ngát.
Trên vách tường chỉ dùng gỗ hoàng dương hảo hạng để điêu khắc thành, tản ra nhàn nhạt mộc hương, trước hai tấm vách cao đạt ba thước là nhiều loại lan dị chủng phát ra hương thơm nhàn nhạt. Vòng qua vách tường là thính đường rộng rãi.
Trên mặt sàn gỗ, từng hàng gạch màu xám được xếp ngay ngắn dài một thước, toàn bộ chu vi xung quanh là do các bó củi chế luyện từ các chủng loại gỗ quý mà bài biện thành, chính diện mặt chính hé mở ra một trác án rộng rãi, phía sau là một thiếu nữ thanh tú mộc mạc đứng, hai bên trác án đều có cầu thang gỗ lên lầu.
Theo Đường Long bước vào, mọi người trong thính phòng như đóng băng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, khuôn mặt siêu cấp đẹp trai kia gần như gây hết sát thương chuẩn với mọi người trong phòng, không chỉ các chị em mà ngay cả một số thanh niên không cứng tâm còn bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ đồng tính. Ấy ch.ết ta dạo này xem hơi nhiều video đam mỹ, có chút nhập ma rồi kaka.
Mặc cho ánh mắt sáng rực của lũ vịt giời kia và đám bê đê, Đường Long còn hai mắt thật sâu tập trung nhìn lấy duy nhất một người mỹ phụ, từ bộ dáng, Đường Long căn bản nhìn không ra tuổi của nàng, nhìn như tựa hồ là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng là đôi mắt nàng sáng như nhìn thấu hết thảy thế gian, cả người toát ra khí chất cao quý nhưng lại hiền dịu mà nhân từ.
Khi Đường Long nhìn Đường Nguyệt Hoa lúc, nàng cũng đang âm thầm đánh giá người trẻ tuổi này, chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng lúc đó chỉ có đẹp. Người thiếu niên này đẹp đến kinh sợ, đến đỉnh cao của tạo hóa, kèm theo khí chất không giống ai nhưng lại vô cùng phù hợp khi kết hợp với nhan sắc làm Đường Nguyện Hoa không tự chủ được mà nhảy lên con tim liên hồi.
Không chỉ là nàng mà tất cả các nữ nhân trong phòng lúc này đều rơi vào trạng thái này, thậm chí có nhiều người chỉ cần Đường Long ngỏ lời, họ cảm thấy bản thân có thể dâng hiến tất cả cho chàng thiếu niên này ấy chứ. Đấy anh em thấy tại sao main nó hay dùng ảo thuật mỗi khi ra đường chưa, mẹ sức hút đến thế không che chắc bị bắt cóc hϊế͙p͙ ɖâʍ mất a :))
Gạt sự kinh ngạc qua một bên, Đường Nguyệt Hoa nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt. Trong khi đó Đường Long đã từ lúc mọi người xuất thần trước vẻ điển trai của hắn mà bước tới đối diện Nguyệt Hoa, một âm thanh trầm ấm phát ra từ miệng đẹp kia.
"Xin chào! Ta là muốn tới học quý tộc lễ, không biết liệu có thể không? "
Đường Long ra vẻ nho nhã nói, điều này càng làm cho hình ảnh hắn trong mắt mọi người ở đây ngẫu nhiên lại tăng một bậc. Nho nhã là thế, nhưng lí do xàm l-n đéo thể tả, đến chịch cô người ta thì nói như kiểu hiền nhân đến của phật ngộ đạo vậy. Thật vô liêm sỉ mà, nhưng mà tác thích :))
Đối mặt với mĩ nam như Đường Tam, tuy còn chưa gặp trường hợp này bao giờ, vì có ai gia nhập Nguyệt Hiên đều sẽ có người khác làm thủ tục, chứ trực tiếp gặp Đường Nguyệt Hoa như này.
Tuy nhiên là lần đầu gặp trường hợp này nhưng Đường Nguyệt Hoa cũng rất nhanh gật đầu đáp lời.
"Có thể, chỉ là cần quý công tử hoàn thành thủ tục đăng ký theo thông lệ là được. "
Theo Đường Nguyệt Hoa dứt lời, rất nhanh chóng liền có một cô gái đến dẫn hắn qua khu vực đăng ký thành viên Nguyệt Hiên.
Đêm trăng lúc nào cũng dường như mang theo một nỗi niềm khó nói trong bầu không khí,
"Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng
Thử xem thiên hạ ai bằng ta không
Thảnh thơi lầu mát ngồi trông
Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao... "
Muôn vàn thi nhân đã từ đêm trăng khuya mà viết lên tuyệt phẩm văn học, hay muôn vàn đôi tình nữ đã dưới ánh trăng này mà thề nguyền nhưng rồi vẫn trùng dương xa cách.
Nhìn vầng trăng sáng ánh xuống mặt nước, bóng người thiếu phụ bỗng thở dài. Nàng thở dài vì mệt mỏi, thở dài vì tính cảnh của tông môn, cũng lại dường như thở dài vì chính số phận của bản thân. Sinh ra là tiểu thư một trong những đại tông hùng mạnh nhất Đại Lục, nhưng lại gặp phải biến cố to lớn, anh hai nàng không biết ăn phải cục cứt gì mà gây sự với Vũ Hồn Điện, dẫn đến họa sát tông.
Phụ thân tức quá mà mất, anh hai gây họa cũng chui rúc không biết phương nào, một mình anh cả chống đỡ tông môn, mà bản thân lại không thể tu luyện. Tâm lý coi bản thân vô dụng yếu ớt không biết từ bao giờ đã xâm chiếm lấy ý thức nàng, kể cả công việc phụ trách tình báo ở Thiên Đấu Thành với cung cấp nhu yếu phẩm cho tông muôn cũng bị nàng coi như là nghĩ vụ chứ không phải công trạng gì.