Chương 37: Phấn Hồng Nương Nương!
Xoẹt, xoẹt....
Từng tiếng từng tiếng cây cối bị trảo đứt vang lên trong không khí, cả một khu vực cây cối xanh um che khuất từ bao giờ đã bị một đường chém đứt thành một lối đi nhỏ vừa đủ một người đi qua.
"Trời sắp tối rồi, tiến thêm 1000m nữa nếu không có phát hiện gì chúng ta sẽ dừng lại dựng trại nghỉ ngơi! Ngày mai tiếp tục tìm kiếm sau. "
Giọng nói ồm ồm đầy khí thế do gia cố thêm Hồn Lực của Triệu Vô Cực nhanh chóng vang ra xa, khiến cho cả đoàn người từ đầu đến cuối đều nghe rõ.
Mà dù không nghe rõ nhưng chỉ cần thấy động tác của những người đi đầu thì người đi cuối cũng biết phải làm gì, đơn giản vì đây không phải là lần đầu của họ. Đây đã là ngày thứ 3 đám người Đường Long vào đây rồi, lần này vào Thiên Đấu Sâm Lâm ( Lạc Nhật Sâm Lâm, tác gọi Thiên Đấu chung với Lạc Nhật nhé tại vì dù sao Lạc Nhật Sâm Lâm cũng kiểu như thuộc riêng Thiên Đấu Đế Quốc mà) gồm có 3 vị sư phụ là, Đại Sư, Triệu Vô Cực, Phất Lan Đức.
Học viên thì chỉ có mỗi Tiểu Vũ là nữ đi theo, chúng nữ còn lại đều được Đường Long cho ở nhà tu luyện công pháp tu tiên rồi. Tên Đường Long này sau một buổi hoang ɖâʍ quá độ khiến Cami khó chịu liền bắt hắn tiết chế lại chút với mục đích cho chúng nữ tu luyện công pháp tu tiên dần đi, đồng thời cũng sớm tận dụng được hiệu quả song tu với những nữ nhân đã sớm max cấp như Liễu Nhị Long.
Kết quả là chúng nữ sau khi nghe nói tương lai có thể đi đến thế giới khác có nhiều điều mới mẻ và đạo pháp cao hơn liền không chần chừ bế quan tu luyện, liền ngay cả mấy cải tiểu oa oa cấp Đấu Tôn cũng tích cực luyện, liền chỉ để lại Đường Long không có việc gì làm. Thế lên mới sinh ra vụ Đường Long theo lũ toàn đực này với nhau như vậy.
Đến tối lúc, hai doanh tòa doanh trướng to đã được dựng lên, ba vị sư phụ một tòa, nhóm người Đường Tam một tòa, riêng Đường Long tên này thì lấy lý do ưa ngủ trên cây lên cũng không chọn tòa nào, liền để lại một mình Tiểu Vũ với 4 tên học viên, nhưng cũng may nha đầu nàng mới mười bốn cái tuổi, tuy nhiên nhìn vào đáng yêu đấy nhưng cái gì mà sức hút của nữ nhân liền chưa hề có một tý nào lên đám người cũng chả để ý chuyện này.
Bữa tối tẻ nhạt do không có bàn tay Đường Long, mà đám nam nhân cũng chả ai còn coi trọng ăn uống vào những lúc như này liền nhanh chóng kết thúc, đám người liền mau chóng thu dọn rồi quay lại trướng bồng nghỉ ngơi, xung quanh từ lâu đã được Đường Tam dải dược phấn đặc biệt nhằm xua đổi côn trùng và một số loại hồn thú nhất định. Tất nhiên là để đảm bảo thì vẫn có người thay phiên nhau canh gác, mà người này hiển nhiên chỉ có thể là đám nam sinh rồi.
Đến ban đêm, bầu trời tinh không liền lờ mờ xuất hiện những áng vân kéo đến lấp đi ánh tinh vân, bầu không khí lúc này thật sự rất hoàn mĩ để làm chút việc không trong sạch.
Vụt, vụt....từng tiếng xé gió vang lên trong không khí, một thân ảnh hắc y nhanh chóng xuất hiện trên bờ đá cao, người này nhìn xuống Lưỡng Nghi Trận bên dưới, chỉ thấy bờ môi hắn thì thầm gì đó, sau đó hắn đưa tay phải ra, một luồng ánh sáng kì lạ phát ra từ chiếc nhẫn ở tay trái của hắn nhanh chóng lan ra bao chùm lấy cả khu vực.
Đợi đến khi thân ảnh ấy rời đi lúc, liền để lại một vực sâu trăm trượng có hơn, mà bề mặt bị kẻ đó bế đi cũng là cả Lưỡng Nghi Trận cùng với không biết bao nhiêu loại linh dược.
Một đêm ngoại trừ hành động kinh tâm động phách mà không ai biết kia của hắc y nhân ra thì nhóm người Đường Tam cũng không gặp phải bất trắc gì.Những ngày tiếp đó Đường Long và nhóm người Sử Lai Khắc tiếp tục tiến sâu vào Thiên Đấu Sâm Lâm, mãi cho đến tận tối thứ ba lúc,"Có hồn thú tấn công ! "Bầu không khí trầm lắng ban đêm liền bị tiếng hò hét của Đới Mộc Bạch và tiếng cây cối đổ nát phá vỡ.Chỉ thấy lúc này Đới Mộc Bạch đang chật vật chống đỡ lấy từng cú nện phát ra từ chiếc càng to lớn, khói bụi mù mịt nổi lên bốn phía.
Đợi đến lần thứ ba Đới Mộc Bạch bị đánh bay lần nữa thời điểm, liền đám người Đường Tam và Đại Sư đã đến. Thân ảnh Đới Mộc Bạch đang bay cũng được Triệu Vô Cực như con gà túm lại, khói bụi nhờ phong lực từ đôi cánh của Phất Lan Đức không nhừng quạt ra cũng dần dần tản đi, hé lộ ra một đầu hồn thú hình bọ cạp to lớn, ít nhất là cũng gấp rưỡi con nhận diện ma chu mà bị Đường Tam đánh lần trước.
"Là Đại Địa Chi Vương, hơn nữa tu vi đã ngoài ngàn năm. Mọi người cẩn thận ứng phó".
Giọng nói của Đại Sư nhanh chóng phát ra nhắc nhở mọi người, Đường Long nghe đến đây bỗng dưng nhanh chóng nhờ đến sự kiện gì đó, a Phấn Hồng Nương Nương!
Nghĩ đến đây thân ảnh Đường Long nhanh chóng biến mất, dựa vào thần thức khủng bố của mình, Đường Long nhanh chóng phóng đến chỗ Phấn Hồng nữ lang bầy đàn, đếm chút số lượng Phấn Hồng Nữ Lang, Đường Long mừng rỡ phát hiện có đên cả ngàn chỉ, trong đó còn có một đầu đã đến ngàn năm cấp bậc.
Ân, có lẽ nó là Phấn Hồng Nương Nương đi. Với số lượng này chắc vừa đủ cho kế hoạch Thông Linh Thú đi, không đủ ta liền bắt chúng đẻ thêm. Ân, cái này có vẻ khả thi, nghĩ nghĩ như vậy Đường Long liền một vung tay lên, như thường lệ lại một chùm ánh sáng từ Vô Giới chiếu ra, liền đó bầy Phấn Hồng Nữ Lang liền cứ thế chưa kịp làm gì liền bị Đường Long bắt cóc.
Ở phía bên kia, lúc này cuộc chiến đang diễn ra hết sức cao trào, Đại Địa Chi Vương cái đầu bọ cạp này duy nhất không có gì nổi trội ngoại trừ cái bì siêu dày. Thật sự hồn thú loại hình này nếu không phải đôi bên thực lực cách biệt quá xa vậy thì cách duy nhất liền là đánh đến khi cái ruột không chịu được lực chấn mà nát. Chứ chờ mong phá vỡ phòng ngự ngoài của chúng thì chả biết đến bao giờ, đó cũng là lý do tại sao trong nguyên tác nữ nhân cuồng đập phá thô bạo như Liễu Nhị Long có thể hàng phục Đại Địa Chi Vương.
Đường Long trở về nhìn thấy cảnh tượng này liền mặt cũng đen lại, móa bảy cái nam nhân to xác còn không làm thịt được một con hồn thú ngàn năm, đặc biệt là trong bảy người lại có hai người đã ít nhất cấp bậc Hồn Đế, đã thế lại còn không phải cái gì phụ trợ hay thực vật hệ hồn sư.
Mặc cho trong lòng ngàn vạn lần chửi rủa lấy nhưng Đường Long quyết định giúp đỡ đám người chút, thật sự nếu không sợ bản thân làm hỏng mất đại bộ phận thân thể Đại Địa Chi Vương, bằng không lấy Đường Long hỏa khí lúc này liền thật sự lôi cái gì mà Đưa Toa rồi Diệt Thần Binh đem Đại Địa Chi Vương đè ra đánh rồi, hắn mới không thiếu chút thủ đoạn công kích ấy.
Có sự phụ trợ đến từ Âm Dương Cầm, bọn người Đường Tam nhanh chóng cầm xuống Đại Địa Chi Vương. Cuối cùng mất thêm nửa ngày cho Mã Hồng Thuấn hấp thu hồn hoàn, đám người cũng liền trở lại học viện.
"Lão bản, chiếc vòng này bán thế nào. "Độc Cô Nhạn lúc này đang cầm một chiếc vòng tay hình dáng mang mác giống bản thu nhỏ của Vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không, nàng hướng về chủ sạp hàng hỏi.
Từ khi nàng được Đường Long tặng chiếc lắc lân phiến kia liền rất mong mua được thứ gì đó tặng lại hắn, lần này tiện đây ra đi dạo phố cùng Diệp Linh Linh khi qua đây thấy chiếc vòng tay này, liền muốn mua cho Đường Long làm quà.
Đang tại lúc này bống dưng có một tiếng nói ở phía sau lưng hai người Độc Cô Nhạn Phát ra.
"Oa ! Chiếc vòng thật đẹp a! Nếu như ca mà được ai tặng cái này thì ca nguyện trao tấm thân mỏng manh này cả đời cho người ấy mất! Hắc hăc"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này cả hai người Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh liền không tự chủ được quay người lại, nhanh chóng đập vào mắt hay người mà một thiếu niên bộ dạng tầm hai mươi có thiếu, dáng vẻ cao ráo suất khí, khuôn mặt tuyệt mĩ treo một nụ cười nhẹ để lộ hàm răng trắng buốt đều tăm tắp, người này không phải Đường Long thì là ai.
"Huynh thế nào lại ở đây? "
Độc Cô Nhạn vẻ không quan tâm đến lời nói khi nãy của Đường Long nói, nhưng khuôn mặt hồng hồng đã tố cáo nàng từ bao giờ không biết.
"Ta mới từ Lạc Nhật Sâm Lâm trở về thì nhìn thấy hai người ở đây bèn rẽ lại. "Đường Long cười thân thiện nói, sau đó mời hai người Độc Cô Nhạn đến một quán nước nói chuyện. Cả ba theo quán nước gần nhất hướng lại mà không chú ý đến một bên Diệp Linh Linh không ngừng cúi đầu, thi thoảng ánh mắt không ngừng trộm nhìn hướng Đường Long.