Chương 62: Chém chạy chối chết Phong Tiếu Thiên

Ánh hừng Đông còn chưa kịp hé ra, phía xa xa chân trời mới le the vài tia quang mang. Đường Long thân ảnh đã từ Giáo Hoàng Điện đi ra, tuy bạch kim kị sĩ đã quay trở lại vị trí canh giữ cũ, nhưng nhiển nhiên những người này mới đến không lâu, hơn nữa còn phi thường lạ mặt, Đường Long tính toán chắc đây là một nhóm khác kị sĩ.


Thấy thân ảnh của Đường Long từ trong Giáo Hoàng Điện bước ra, các bạch kim kị sĩ hướng đến Đường Long làm một động tác chào đơn giản, tuy không biết Đường Long có địa vị gì nhưng đối với người đi lại ở một nơi quan trọng như Giáo Hoàng Điện thì trong mắt bọn họ hẳn là người phi thường đặc thù.


Có thể nói là thiên hạ đệ nhất đặc thù, dù sao thì từ cổ chí kim Vũ Hồn Điện thành lập đến bây giờ, nữ Giáo Hoàng hiển nhiên mới có một vị duy nhất, mà vị này còn bị Đường Long chơi cho hồn lìa khỏi thể, hơn thế nữa là chơi tại nơi cao quý nhất, thần thánh nhất Đại lục a, tất nhiên là điều này chỉ Đường Long, ta cùng các vị biết thôi hắc hắc.(tác)


Trên đường quay về phòng trọ, Đường Long bất chợt thấy một thân ảnh đang hì hục trên diễn võ trường tập luyện. Đường Long đơn giản không mấy nhìn nhiều người này, hắn tiếp tục hướng phía phòng mình tiến đi, nhưng đi được một nửa hắn liền dừng lại, nhanh chóng quay lại diễn võ trường trước đó, rất may là cái thân ảnh kia vẫn còn ở tại.


Nói cũng kì lạ, cả một sân tập to lớn như vậy liền không có mấy bóng người, mà nghĩ cũng phải, mọi người đi đến bước này rồi thì hầu hết đều đã là đồng đội sát cánh không ngắn, hiển nhiên không cần tập luyện phối hợp với nhau, tận lực giữ cho trạng thái bản thân ở đỉnh phong để sẵn sang xuất chiến mới là phải, có ở lại nơi này tập luyện Hồn Kĩ, hầu hết chỉ là những học viên không tự tin lắm về thực lực của bản thân lên mới ra đây, coi như là ôn bài lại trước khi vào phòng thi mà thôi.


Không ngừng hướng về thân ảnh kia đi tới, nụ cười trên môi Đường Long ngày càng đậm, không biết hắn lại có âm mưu quỷ quái gì đây.


Ba trận đấu đầu tiên của vòng ba liền diễn ra vào sáng nay.


available on google playdownload on app store


Trên sân đấu, Đường Long lúc này đứng trước Phong Tiên Thiếu, ánh mắt hắn tĩnh lặng như là một hồ nước, không chút cảm xúc nào làm cho mọi người không khỏi nghi hoặc hắn còn hay không ý thức.


Lúc này, trọng tài đi tới vị trí giữa hai đội, "Trận đấu sắp bắt đầu. Các ngươi có thể phóng thích vũ hồn ra. Quy tắc của trận đấu vẫn như trước, đấu loại trực tiếp, đội chiến thắng tiến vào lục cường (sáu đội mạnh ). Thiên Thủy cao cấp hồn sư học viện chiến với Thần Phong cao cấp hồn sư học viện. Chuẩn bị."


Bỗng lúc này Đường Long mặt không biểu tình nói,”muốn ăn ít đau khổ mà nói, nhanh chóng xin thua đi, ngươi không phải là ta đối thủ.”


Phong Tiếu Thiên sao lại không biết điều này chứ, Hồn Vương với Hồn Tông cách biệt với nhau hẳn là một cái hồn hoàn vạn năm a, đây chính là thêm một Hồn Kĩ uy lực cực mạnh nữa. Nhưng tính cách kiêu ngạo không cho hắn lùi bước, Phong Tiếu Thiên hừ lạnh nói”hươu ch.ết vào tay ai còn chưa rõ đâu.”


Đường Long một chân bước ra, năm vòng hồn hoàn lần lượt hiện ra, hắn lắc đầu không đồng tình với Phong Tiếu Thiên lời nói chút nào.”Ở chỗ ta, các ngươi liền hươu cũng chưa phải,” nói xong ở dưới chân hắn, lại thêm hai vòng hồn hoàn nữa bay lên.


Tổng cộng bảy vòng kim sắc hồn hoàn lấp lánh không ngừng , như là tát mạnh vào những người ở đây một cái tát.
Khi chứng kiến bảy vòng hồn hoàn hiện lên cho dù là cao cấp hồn sư cũng không khỏi rùng mình.


Nhất là những học viên của các học viện khác, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bảy vòng hồn hoàn, đây chính là Hồn Thánh a, chưa đến hai năm tuổi tu vi đã là Hồn Thánh, đây là cỡ nào quái thai a, chả lẽ truyền thuyết tu luyện từ trong bụng mẹ là đây.


Phong Tiếu Thiên cả người lâm vào ngốc trệ, nếu hắn còn ôm chút mỏng manh hi vọng đánh bạị Thiên Thủy học viện, giờ đây, tầng này mỏng manh đã là hoàn toàn đứt đoạn, Phong Tiếu Thiên đã hoàn toàn tuyệt vọng.


Cả Đấu La Đại Lục, dân số có đến mấy triệu, nhưng số Hồn Sư chỉ chiếm chưa đến mười vạn, người có tu vi Hồn Thánh càng là chưa đến một nghìn, nghe một nghìn thì có vẻ nhiều đấy, nhưng là một nghìn phân bố trong mấy triệu người khắp nơi trên đại lục. Mỗi người đều là thân kinh bách chiến, vào sinh ra tử đột phá, mới có như vậy một thân tu vi, vậy mà giờ đây…


Như là chưa thỏa mãn với sự khiếp sợ của mọi người, Đường long bất ngờ phun ra một câu, “Kẻ ngáng đường ta đến giải nhất, sẽ không chỉ dừng lại ở thất bại đâu.” Phát ngôn ngông cuồng này nhanh chóng bị mọi người khiếp sợ không thôi.


Một tên đội viên của Thần Phong học viện càng là sợ đến chân mềm nhũn, mấy vị sư phụ bên ngoài của Thần Phong học viễn cũng không khỏi bất mát hướng đến Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông khiếu lại.


“Giáo Hoàng Đại nhân, học viên này lời nói thật ngông cuồng, trắng trợn uy hϊế͙p͙ đối thủ ở trước mặt Giáo Hoàng Điện hạ, đây chính là không coi Vũ Hồn Điện ra gì a.” Một tên lão sư của Thần Phong học viện hướng về trên Giáo Hoàng Điện nói, coi như hắn không hết sức gào lên, nhưng ở trên Giáo Hoàng Điện, cách sân đấu gần 1000 thước, Bỉ Bỉ Đông nghe thanh âm cũng không lọt tai một chút nào.


“Hừ, ngươi đường đường một vị sư phụ cũng nói ra lời này được, cường giả vi tôn chính là tiêu chí của Hồn Sư chúng ta, chỉ cần hắn có thực lực hắn làm gì mà chả được, dù là ta hắn cũng có thể “trị”.”


Nói đến đây Bỉ Bỉ Đông nhận thấy có mấy ánh mắt cổ quái nhìn nàng, nhưng mà nàng rất bình bĩnh nói tiếp.


”Tất nhiên là cái giá phải trả cho sự khiêu chiến thất bại cũng không hề nhẹ, nhân đây ta cũng nói luôn, chỉ cần không phải đồ thành, diệt tộc, bắt cóc hϊế͙p͙ ɖâʍ, Vũ Hồn Điện ta nhất định không quản, cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn. Nếu không phục thì chăm chỉ tu luyện lên, chờ ngày đòi về bản thân tôn nghiêm, nếu không được thì phải học cam chịu. Chỉ có như vậy, thế hệ trẻ mới không ngừng phát triển, không ngừng tiến bộ, giới Hồn Sư không ngừng cường đại.”


Giọng nói Bỉ Bỉ Đông mang theo mấy phần uy nghiêm lẫn hào hung, khiến nhiều người ở đây không khỏi máu nóng sôi trào.
Liếc nhìn vị kia sư phụ, Bỉ Bi Đông chỉ cười nhạt nói:“ Như ngươi cái này bao bọc, chỉ có thể để chim không mọc lông, gà không đẻ trứng, mãi mãi không có tiến bộ.”


Vị sư phụ kia nghe nàng nói câu này cũng không khỏi mặt già đỏ lên, hận bản thân không thể tự tìm một cái khe hẹp chui vào, không bao giờ ra nữa. Mấy vị sư phụ khác nghe câu này cũng không khỏi á khẩu trả lời không được.


Đường Long lạnh nhạt cười đối phương, nhưng ánh mắt lấp lóe quang mang kia của hắn như đã nói cho Phong Tiếu Thiên,”ngươi chạy không thoát đâu con trai, tobecontiniu”.
"Trận đấu bắt đầu." Người trọng tài tuyên bố một tiếng, hai người trong sân gần như đồng thời động thân.


Thân thể của Phong Tiếu Thiên gần như là trong nháy mắt gia tốc, vọt thẳng tới chỗ Đường Long, thanh quang tại phía sau lưng hắn tạo ra một cái bóng dài, tốc độ cực kì nhanh.


Đường Long trong tay cũng đã lặng lẽ biến ra Hủy Diệt Thần Liêm, hắn cũng rất nhanh phi thân lên, lúc đi còn không quên nói với Thất Băng Nhi một câu”Lui hết về một góc sân, để ta làm thịt đám tự cho là con hươu này”.


Đường Long câu này cũng không phải nói cho mình lục nữ nghe đấy, hiển nhiên bảy người Thần Phong học viện ở phía đối diện cũng nghe thấy, cả đám không khỏi một phen giận sôi, mẹ khiếp, đây là khinh người quá rồi.


Phong Tiếu Thiên thấy Đường Long chính diện lao lên, một luồn áp lực cực lớn không ngừng tỏa ra từ người Đường Long.


Phong Tiếu Thiên trong nháy mắt di chuyển, đệ nhất hồn hoàn trên người đã rực sáng lên, những móng vuốt sói sắc nhọn từ bàn tay vọt ra, ánh mắt lợi hại lạnh lùng tập trung trên người Đường Long, người chưa đến mà móng vuốt sói đã chém ra, mười đạo phong nhận hình bán nguyệt mang theo tiếng xé gió chói tai liền phong toả tất cả đường né tránh của Đường Long.


Đệ nhất hồn kỹ của Vũ hồn Tật Phong Ma Lang đều là phong nhận, nhưng bản thân Vũ hồn Tật Phong Song Đầu Ma Lang của Phong Tiếu Thiên, hồn kỹ lại là một đoàn phong nhận. Từ số lượng mười cái là có thể nhìn ra, đệ nhất hồn kỹ này của hắn phải mạnh hơn so với Vũ hồn Tật Phong Ma Lang bao nhiêu, đây chính là ưu thế của Tiên thiên cao cấp vũ hồn.


Nhưng Đường Long phải né tránh ư, nhanh lập tức Đường Long đã cho Phong Tiếu Thiên một đáp án.
“Hồn Kĩ Thứ 5: Bách Hợp Trảm”(Đường Long).


Theo Đường Long thân hình hơi chùn xuống, một tay cầm chắc lưỡi liêm, nhanh chóng huy động như là một cái lưỡi trảm, tung ra lần lượt các nhát chém ở 360 góc xung quanh bản thân, phong nhận gặp các lưỡi chàm này như con dao con gọt hoa quả gặp con dao phay. Nếu không bị đánh văng ra thì cũng bị trảm đứt, vỡ đôi, vỡ vụn đủ kiểu.


Hơn nữa, phong nhận tuy đã bị chém đứt hết nhưng Đường Long vẫn tiếp tục huy động lưỡi liêm, lần này lưỡi liêm không còn huy động quanh thân như trước nữa mà hướng về phía Phong Tiếu Thiên vung lên trong không khí. Mỗi lần vung là lại một nhát chém hình bán nguyệt được tạo ra, chúng nó như là mưa vậy liên tiếp không ngừng nghỉ hướng về Phong Tiếu Thiên chém đến.


Phong Tiếu Thiên nhìn thấy cảnh này không khỏi một trận tê cả da đầu, rốt cuộc tên này cấp bậc hồn Hoàn là gì a, sao hồn kĩ lại khủng bố như thế này.
Mấy tên học viên còn lại của Thần Phong học viện cũng đang định ép sát đến Đường Long cũng bị một màn này dọa gần ch.ết, rất nhanh chóng thối lui ra xa.


Đường Long một bên vung liêm chém ra nguyệt trảm một bên không hướng về phía Phong Tiếu Thiên đang chật vật chạy như chó nhà có tang hô,” ta cản phong nhận của ngươi mới mất có 10 trảm a, ở đây còn 7739 nhát nữa”.


Nhìn mấy tên còn lại của Thần Phong học viện đang chạy ra xa cũng bắn đầu bị Đường Long nhắm đến.
“Đến đến, ở đây còn nhiều, cứ từ từ không phải vội, ai rồi cũng có phần”.


Nhìn thấy cảnh này, đứng ở trên quan sát đám học viên của các học viện khác không khỏi toát mồ hôi hột. Đường Long trong mắt họ lúc này như cái Ma Đầu càn rỡ đến cực điểm, ch.ết ở chỗ là cái này ma đầu mãnh vãi cứt ra. Như là cái binh sĩ cầm sáu lòng sấy địch có mấy khẩu súng cồn, đạn địch vừa ít vừa yếu, mới ra đã bị Đường Long sấy vỡ hết.


Như là chưa thỏa mãn với tỷ hệ chém trúng, Hồn Hoàn thứ hai của Đường Long nhanh chóng sáng lên.


“Hồn Kĩ Thứ 2: Xa Mạc Chi Khấp”Theo tiếng Đường Long vừa dứt, một luồng không hiểu bão cát từ trung tâm sân đấu nhanh chóng xuất hiện, cả sân đấu trong tích tắc đã bị bao chùm trong một tầng sa phong dày đặc. Tầm nhìn bị hạn chế đi một phần ba so với ban đầu.


Người ở bên ngoài sân cũng không khỏi một trận suy nghĩ về vòng sau, nếu gặp cái này Ma Quỷ học viên có phải là trực tiếp xin thua không.


Bão cát của Đường Long thật đúng đem lại hiệu quả, rất nhanh liền lục tục có mấy thân ảnh học viên của Thần Phong học viện lăn ra khỏi sân, trên người không nhiều thì ít cũng có chục vết thương to nhỏ, có người còn trực tiếp thành một đường ngấn dài từ vai xuống bụng, khinh khủng vô cùng.


Qua thêm mấy phút, khi Bách Hợp trảm của Đường Long kết thúc, trên sân của còn lại mình Phong Tiếu Thiên, nhưng hắn cũng không khá mấy, trên thân to nhỏ cũng có hai ba chục vết chém, viết thương không sâu lắm, hiển nhiên là mỗi lần đều là né hiểm.


Đường Long cũng không khỏi đánh giá lại Phong Tiếu Thiên một phen, con hàng hàng xác thực có chút bản lĩnh, bị sáu lòng sấy kết hợp bịt mắt nữa mà vẫn sống được thì cũng không phải mấy ai cũng làm được.


Hồn Hoàn thứ ba trên người Phong Tiếu thiên bất chợt lúc này sáng lên, lần trước hắn thi đấu với Đường Tam, mọi người cũng rõ ràng hắn cái này hồn kĩ tác dụng.


Một đôi cánh lớn màu xanh từ sau lưng Phong Tiếu Thiên triển khai ra, cùng lúc đó quang ảnh màu xanh nhanh chóng bao bọc khắp toàn thân Phong Tiếu Thiên, các viết thương trên người hắn nhanh chóng ngừng chảy máu, thể lực đọc khôi phục về đến đỉnh phong.


Đường Long cũng bắt đầu có chút cáu, đánh đéo lại, thua cũng đéo nhận, thằng này là cái mặt hàng gì a. Sao mà như con đỉa, bám dai mãi không buông. Trong âm thầm, Hồn Kĩ thứ chín của Đường Long được phát động, nhưng nó vốn dĩ bị Đường Long từ lâu che đi, không ai có thể thấy được.


Hồn Kĩ Thứ 9: Khống Kĩ, có thể tung Hồn Kĩ mà không cần mở Võ Hồn trước.
Tiếp đó Đường Long lại tung ra thêm một Hồn Kĩ của Đệ tứ Võ Hồn, Như Mộng Phiến , nhưng để che mắt mọi người ở đây hắn liền cho Hồn Hoàn thứ bảy sáng lên.


“Hồn Kĩ Thứ 6: Phân Chia”, theo ‘hồn hoàn thứ bảy của Đường Long sáng lên’ bất chợt quanh thân hắn xuất hiện thêm 4 phân thân, mỗi phân thân này đêu có 80% sức mạnh của bản thân, Đường Long còn có thể tùy ý hoán đổi ý thức giữa với các phân thân này.


Xoay khớp tay, ngáy khớp cô, Đường Long như là một tên vận động viên khởi động tại chỗ. Phong Tiếu Thiên đang mượn hồn kĩ thứ ba hồi phục vẫn đang chăm chú nhìn, bản thân hắn tin Đường Long không có khả năng phi hành lên mới có thể chịu như vậy ở trên không chữa thương. Trong dự kiến của Phong Tiếu Thiên là sẽ giao thủ với Đường Long xong bị thương sẽ trốn lên không mượn hồn kĩ thứ ba chữa thương, Đường Long không thể phi hành, cùng nắm thì chỉ có thể tấn công hắn từ xa, không có sức uy hϊế͙p͙ tý nào, kể cả Bách Trảm lúc nãy hắn tự tin cũng có thể né được.


Vừa rồi chật vật như vậy là hoàn toàn không có thời gian hình thành phong dực lên chỉ có thể chạy bên dưới. Giờ thì khác rồi, dù không đánh thắng nhưng cũng có để đánh mấy hồi, không đến mức không chịu nổi một đòn ra đi.


Khi Phong Tiếu Thiên nhìn thấy Đường Long phân thân thêm bốn người nữa kia đều cầm trong tay Hủy Diệt Thần Liêm, một luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng chạy khắp toàn thân để Phong Tiếu Thiên không khỏi rung mình. Như là phát hiện ra thứ gì sẽ xảy ra, Phong Tiếu Thiên hướng về phía trọng tài, hắn vừa mới định mở mồm xin thua, liền có một lưỡi nguyệt trảm phóng đến.


Toàn thân lông tóc dựng đứng, Phong Tiếu Thiên Không khỏi rụt lại đầu né tránh. Sau đó…liền không có sau đó rồi.


Chỉ Thấy dưới sân có năm bóng người không ngừng hướng lên không chém đi, nguyệt trảm tung bay đầy trời. Nếu trước đó là sáu lòng đấu súng cồn thì bây giờ chính thức là mưa đạn đấu chim. Phong Tiếu Thiên ở trên không xác thực tăng mạnh, dù cho Đường Long cũng rất khó chém trúng hắn, nhưng là một súng không được, chả lẽ năm khẩu vẫn thua.


Trên không, Phong Tiếu Thiên như là con chim én nhỏ nhoi, toàn thân chi chit vết chém khiến hắn tốc độ không ngừng giảm đi, mà tốc độ giảm đi liền lại ăn chém nhiều hơn. Cứ như thế một vòng tuần hoàn, đến cuối Phong Tiếu Thiên không thể không phi ra khỏi sân đấu, trực tiếp hướng về phía ngoài sân đấu, bên đường thành thi phóng đi.


Phong Tiếu Thiên hắn tin tưởng, chỉ cần bản thân không hô xin thua, hoặc chân chưa chạm đất mà nói, Đường Long chính là sẽ không ngừng công kích, dù cho chém ch.ết Phong Tiếu Thiên hắn thì đến cuối Đường Long cũng có thể dửng dung bảo là hắn không có xin thua a.


Một lần Lôi Động đã để Phong Tiếu Thiên thấm thía bài học rồi, không cần lấy thân thử bài đâu.
Nhìn thấy Phong Tiếu Thiên như con chó bị người đánh đuổi, bay ra khỏi cả phạm vi tổ chức thi đấu, trọng tài nhanh chóng phán định thắng thua.


Đường Long lúc này mới thu lại hồn kĩ, bản thân hắn ung dung ôm eo lục nữ huênh hoang rời đi.






Truyện liên quan