Chương 65: bị Bỉ Bỉ Đông tính kế
Những tia nắng rực rỡ của mùa xuân chiếu xuống khiến giáo hoàng điện có một màu bích kim huy hoàng. Trước giáo hoàng điện, hai hàng hộ điện kỵ sĩ xếp từ cửa điện ra đến dưới chân núi. Áo giáp màu bạc sáng lóe, cự đại kiếm kỵ sĩ khiến Giáo Hoàng Sơn càng trở nên uy nghiêm.
Những chiến đội bị loại đều đã rời đi, thậm chí còn không được phép xem những ngày chiến đầu cuối cùng này. Chỉ có cường giả chính thức mới có tư cách được bước trên phiến sân rộng này của Giáo Hoàng điện.
Sáng sớm, ba đội ngũ tiến vào tam cường quyết tái cũng đã xuất hiện trước giáo hoàng điện lẳng lặng chờ đợi. Sư phụ của tam đại học viện cũng không được phép đứng ở trước sân, chỉ có thể đứng ở khu vực bên ngoài chờ.
Tổng cộng hai mươi mốt đội viên tham gia quyết tái đứng sừng sững trên sân rộng. Thời khắc bọn họ chờ đợi lâu nay cuối cùng đã tới.
Tà Nguyệt cầm đầu Võ Hồn điện chiến đội, trong mắt từng đội viên lóe lên sự sùng bái tín ngưỡng đối với Võ Hồn điện cũng như với Giáo hoàng.
Sử Lai Khắc học viện lại bảo trì tư thái trầm mặc. Bảy người xếp thành một một chữ nhất, từ trái sang phải lần lượt là Đường Tam, Áo Tư Tạp, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh.
Thiên Thủy học viện vẫn như cũ, bọn họ xinh đẹp mĩ nhiều mà tĩnh lặng, khó có thể nào nhìn ra bây giờ bọn họ đang nghĩ gì.
Phiến sân rộng trước Giáo Hoàng điện không nhỏ hơn chút nào so với sân thi đấu trước kia. Mặt sân hình vuông được lát bởi vô số tảng đá, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra từng hòn đá đều mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu bạch ngọc. Mặc dù không phải là ngọc thạch thật sự nhưng cũng không phải loại đá bình thường có thể so sánh. Từ đó có thể thấy được tài lực của Võ Hồn điện đáng sợ như thế nào?
Một nhóm người từ hai bên sườn Giáo Hoàng điện đi ra, tổng cộng có mười hai vị Hồng Y giáo chủ địa vị chỉ thấp hơn Bạch Y giáo chủ chậm rãi đi tới. Bọn họ tiến tới trước cửa điện rồi đứng thành hai hàng hai bên, mỗi bên sáu người.
Một người đứng đầu hàng cao giọng nói : " Giáo hoàng bệ hạ giá lâm."
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!" Ba tiếng hô to như trời long đất lở vang lên trên bầu trời Võ Hồn thành.
Đây không chỉ là thanh âm của bọn hộ điện kỵ sĩ đứng thành hai hàng chỉnh tề trên núi mà đồng thời cũng là của tất cả hồn sư đang đứng trong Võ Hồn thành không được tới Giáo Hoàng sơn hô lên. Đối với bọn họ mà nói, Giáo hoàng chính là tín ngưỡng cao nhất.
Cửa điện khổng lồ từ từ mở ra, biểu tượng trên hai cánh cửa lớn dần lệch khỏi quỹ đạo.
Ánh mắt mọi người đều không tự giác nhìn về phía sau hai cánh cửa đó. Cho dù là bảy tên đội viên của Võ Hồn điện chiến đội trống ngực lúc này cũng đã không ngừng đập nhanh hơn.
Dù là một thế hệ hoàng kim của Võ Hồn điện, bọn họ cũng chỉ được gặp qua Giáo hoàng một lần khi nhận Tử Lục huân chương mà thôi.
Mang bộ lễ phục màu vàng chói từ đầu đến chân, đầu đội tử kim quan, tay cầm quyền trượng, Bỉ Bỉ Đông vẻ mặt uy nghiêm dẫn đầu đi ra khỏi Giáo Hoàng điện. Trên người nàng có một loại cảm giác hư ảo tựa hồ vô cùng to lớn khiến người ta phải kính ngưỡng.
Thậm chí cũng chẳng có người nào chú ý đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Ngay lúc này họ chỉ chú ý đến uy nghi của một đời giáo hoàng mà thôi.
Bộ lễ phục ánh kim cực kì phù hợp với thân thể, bảo quang huyễn lệ trên lễ phục lóe lên, mặt ngoài có hơn trăm khối bảo thạch gồm ba màu: hồng, lam, vàng. Tử kim quan trên đỉnh đầu lại càng có vạn tia quang thải. Tất cả quang mang trong một khắc này chỉ ngưng tụ trên một người duy nhất, Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông.
Trước cửa Giáo Hoàng điện, toàn bộ mọi người đều quỳ một đầu gối xuống đất, hô to: "Tham kiến Giáo hoàng miện hạ!"
Trong phút chốc hào khí bốc lên không cách nào hình dung ra được. Cho dù những người tâm chí kiên nghị như hoàng tử Đái Mộc Bạch, người chuyển sinh Đường Tam, trước thanh âm ầm ĩ vang lên khắp bốn phương tám hướng cũng không khỏi có cảm giác muốn quỳ xuống lễ bái.
Phía sau Bỉ Bỉ Đông có bốn người đi theo, trong đó có ba người mang lễ phục màu đỏ, tuy nhiên có điểm khác với của Hồng Y giáo chủ. Lễ phục mầu đỏ trên người bọn họ khảm đầy vàng bạc vân lộ, nhất là trước ngực còn có một khối bảo thạch rất lớn, to cỡ nắm tay, tràn ngập sự đẹp đẽ quý giá. Đối với người bình thường, sự lộng lẫy này cũng chỉ là xa hoa mà thôi, nhưng với hồn sư mà nói, đó lại đại biểu cho quang vinh vô hạn, bởi vì bộ lễ phục này cũng chỉ có Phong Hào Đấu La mới có tư cách được mặc. Hiển nhiên, ba người này có đủ tư cách này.
Trong ba người, có một là người đến từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp Trần Tâm, được xưng là công kích cực mạnh Kiếm đấu la.
Ở hai bên, phía trái là một người toàn thân hiện lên thần thái hư ảo, mặc dù cũng mặc quần áo như vậy nhưng tướng mạo thì không ai thấy rõ lắm. Về phần người kia, nhìn qua da tay trắng nộn như da trẻ em, tướng mạo đẹp đẽ khiến người ta có một cảm giác đặc thù. Nếu như không có một cái yết hầu trên cổ chắc chẳng ai cho rằng hắn là một nam nhân.
Có thể từ trong cửa chính Võ Hồn điện đi ra chỉ có ba loại người. Loại thứ nhất, đương nhiên là giáo hoàng. Loại thứ hai, chính là dùng thực lực để chứng minh địa vị của mình, Phong Hào Đấu La. Mà loại thứ ba chính là Võ Hồn điện trưởng lão. Trừ bỏ ba loại người này, dù là Bạch Kim giáo chủ hay đế vương của đế quốc cũng không có tư cách ra bằng cửa chính.
Người thứ tư cùng đứng với ba gã Phong Hào Đấu La hiển nhiên không có thực lực Phong Hào Đấu La. Nhưng hắn cũng từ cửa chính đi ra chứng tỏ thân phận của mình, Võ Hồn điện trưởng lão. Chuẩn xác mà nói là, danh dự trưởng lão, đúng là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, Trữ Phong Trí.
Vốn Độc Cô Bác cũng có tư cách đứng trong đó nhưng hắn lại không muốn, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh ba người Hoàng Kim Thiết tam giác.
Rốt cuộc cũng tới rồi sao? Đường Tam nhìn chăm chú năm người từ Giáo Hoàng điện đi ra. Lúc này trên phiến sân rộng có bảy người Sử Lai Khắc học viện là chưa quỳ xuống. Về Thiên Thủy học viện vẫn như cũ mặt không biểu tình, như là mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến họ vậy.
Trước đó bảy người Sử Lai Khắc thất quái chưa từng thương lượng qua tình huống này, nhưng bọn hắn đồng dạng lại cùng đưa ra một quyết định.
Đái Mộc Bạch thân là vương tử, đương nhiên sẽ không quỳ hạ Võ Hồn điện. Chu Trúc Thanh thì chỉ đơn giản là sẽ lại không cúi đầu trước ai cả. Áo Tư Tạp từ trước đến giờ chưa bao giờ để Võ Hồn điện vào trong mắt, hắn chỉ cảm thấy vui khi lấy được kim hồn tệ từ trong tay Võ Hồn điện mà thôi.
Về phần Đường Tam lại càng không hướng Giáo hoàng quỳ bái. Không phải vì xuất thân từ Hạo Thiên Tông hoặc vì cái gì khác, căn bản chỉ vì tự thân ngạo cốt của hắn.
Ở trong lòng hắn, có thể khiến mình quỳ xuống cũng chỉ có phụ thân cùng sư phụ mà thôi. Về phần những người khác, cho dù là Hoàng đế thì sao chứ?
Ý nghĩ của Mã Hồng Tuấn cũng không khác Đường Tam mấy. Tiểu Vũ cúi đầu, không ai biết nàng đang nghĩ gì, nhưng trên thực tế, trong mắt nàng lại lộ ra một loại quang thải đặc thù, hàm chứa mấy phần sợ sệt cùng lo lắng, như là một đứa trẻ trốn đi ra ngoài chơi bắt gặp trưởng bối trong nhà.
Về phần Trữ Vinh Vinh, thân là viên minh châu của Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, lại là người thừa kế vị trí tông chủ trong tương lai, nàng tự nhiên cũng sẽ không quỳ.
Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông trực tiếp rơi trên người bảy tên thiếu niên này, tất cả những người khác trong Võ Hồn điện đều bị cảnh tượng trước mặt khiến họ không khỏi trợn to cả hai mắt.
Cúc đấu la Nguyệt Quan đứng sau lưng Bỉ Bỉ Đông môi khẽ mấp máy, ánh mắt của Bỉ Bỉ Đông lập tức từ trong Sử Lai Khắc thất quái tìm được Đường Tam.
Khi ánh mắt nàng ngưng tụ trên người Đường Tam, hắn rõ ràng cảm giác được linh hồn của mình tựa như bị bóc trần, thân thể khẽ run một cái, không thể không lập tức phát động Tử Cực Ma Đồng.
Tử kim quang mang từ trong mắt phun ra, kéo dài hơn một thước, lúc này mới ngăn trở được ánh mắt củ Bỉ Bỉ Đông. Nhưng hành động của hắn so với Bỉ Bỉ Đông rõ ràng còn kém hơn nhiều.
"Lớn mật, dám bất kính với giáo hoàng đại nhân." Một vị Hồng Y giáo chủ bạo nộ khiển trách.
Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông đã bình thản trở lại, giơ tay lên, vị Hồng Y giáo chủ nọ lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt toát ra sự kinh sợ.
Bỉ Bỉ Đông có thể kế thừa ngôi vị Giáo hoàng bởi vì có di ngôn Giáo hoàng tiền nhiệm cùng mấy vị trưởng lão ủng hộ. Nhưng nàng có thể ngồi yên ổn ở vị trí này lại hoàn toàn là nhờ vào thực lực cùng bàn tay điều hành của mình.
Nàng cũng không làm khó Đường Tam, trước khi con cá lớn lộ diện, con giun câu này nhất định không lên bị hù sợ chạy mất. Bỏ qua Sử Lai Khắc học viện bảy người, Bỉ Bỉ Đông hướng về đội ngũ của Thiên Thủy học viện. Ánh mắt nàng đầu tiên nhìn qua khuôn mặt Đường Long đang tỏ ra trấn tĩnh kia, nhưng sâu bên trong ánh mắt lại có từng tia nhăn nhở không nhỏ, như là đang nói cho Bỉ Bỉ Đông.”Hóa ra người bị ta đè ra chơi khóc thét hàng đêm ban ngày lại uy nghiêm như vậy à!’’.
Bỉ Bỉ Đông cũng không hổ là người chung chăn gối với Đường Long, lá gan cũng không vừa chút nào, nàng bước đến sát trước mặt Đường Long, hai tòa tuyết phong chỉ cách người Đường Long chưa đến một gang tay, hương thơm thoang thoảng của của mĩ phụ như là một loại độc dược mãn tính khiến toàn thân lỗ chân lông Đường Long không khỏi tham lam mở ra hít vào.
Đường Long ánh mắt không khỏi có chút dục hỏa, cứ như thể muốn ăn hết cả người Bỉ Bỉ Đông tại chỗ, Bỉ Bỉ Đông nhìn thấy hắn như vậy khó chịu nhưng không làm gì được cũng không khỏi đánh cho ánh mắt trêu tức, như là nói rằng,”ta ở đây này, có gan ngươi đến ăn đi, ta hứa sẽ không phản kháng nha.”
Đợi hai người liếc mắt đưa tình qua đi, Bỉ Bỉ Đông bất ngờ đánh về phía Đường Long một chưởng, chưởng này tuy thuần tuý là hồn lực ngưng tụ nhưng uy lực phát ra đúng kinh người, Đường Long không kịp đề phòng, chỉ có thể trong nháy mắt thời gian khống chế một chút Hồn Lực phòng thủ chỗ bị đánh vào.
“Oanh”. Như là bị người cầm búa gõ cho một cú, Đường Long thân hình trượt ra khỏi hàng liên tiếp gần mười bước mới đứng vững được.
Võ Hồn điện chiến đội đang quỳ rạp xuống đất cùng đang đứng Sử Lai Khắc học viện chiến đội cũng không khỏi giật mình. Sau khi Giáo hoàng xuất hiện, lại như vậy đứng gần một nam học viên, cuối cùng lại ra tay đánh nam học viên này, chuyện này đối với họ thật sự không có lời giải thích nào.
Bỉ Bỉ Đông đánh xong một chưởng này bèn nổi lên ánh mắt tản thưởng cho Đường Long:”Thật không hổ một đời Giáo Hoàng ta thống lĩnh Vũ Hồn Điện, chưa đến hai mươi năm tuổi đã trở thành Hồn Thánh, căn cơ lại như vậy vững chắc.”
Đường Long đã trở về hàng, ánh mắt tuy căm tức nhưng vẫn không bộc lộ quá nhiều nói,”Giáo Hoàng Điện Hạ quá khen”.
Còn chưa đợi Đường Long dứt lời, một tên Hồng y giáo chủ đã cất tiếng : “Vũ Hồn Điện do Giáo Hoàng bệ hạ thống lĩnh sẽ dẫn dắt giới Vũ Hồn Sư đi đến tương lai huy hoàng chưa từng có. Vũ Hồn Điện huynh hoàng, Giáo Hoàng bệ hạ vạn tuế.”
Theo vị Hồng Y giáo chủ này nói xong, tất cả các kị sĩ hộ điện đang quỳ điều đồng loạt để tay phải lên ngực, dành tất cả sự tôn sùng nhất hô lên theo. “Vũ Hồn Điện huynh hoàng, Giáo Hoàng bệ hạ vạn tuế.”
Bọn họ vừa dứt lời, ở bên dưới Vũ Hồn Thành hùng hồn tiếng hô như vậy cũng vang lên theo, “Vũ Hồn Điện huynh hoàng, Giáo Hoàng bệ hạ vạn tuế.”
Đường long đến đây còn không hiểu gì nữa thì ch.ết đi được rồi, Bỉ Bỉ Đông đây cũng quá xảo quyệt đi, chưa nói đến nàng là người chủ động đến gần hắn để mọi người chú ý thì chớ, lại còn đánh hắn rồi biện minh là thử sức để che đi hướng suy nghĩ của mọi người. Cuối cùng còn mặt dày quy chụp hắn tu vi yêu nghiệt là do có nàng lãnh đạo Vũ Hồn Điện, lãnh đạo giới hồn sư.