Chương 19: Nhất kiến chung tình là việc tối kỵ trong tiểu thuyết đam mỹ. Nước ấm, hơi nước lượn lờ bốc lên
Cố Thiên Thụ nhanh chóng tắm xong dưới sự hầu hạ của Vân Đình.
Ngồi ở trong phòng, Vân Đình đứng sau lưng Cố Thiên Thụ dùng khăn lau khô tóc Cố Thiên Thụ. Mặt hắn tuy bị giấu sau chiếc khăn nhưng từ ánh mắt của hắn lại có thể thấy hắn đang cực kỳ nghiêm túc.
“Lân Đường, ngươi tắm thực nhanh nha.” Chúc Thanh Trạch cũng đã tắm xong. Hắn không giống Cố Thiên Thụ, bên người mang theo mười mấy người hầu, tắm rửa cái gì chỉ có thể tự mình xông pha. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước hắn biết Vân Đình ngay cả lúc tắm cũng ở bên Cố Thiên Thụ còn kinh ngạc đến nửa ngày nữa đó.
Cố Thiên Thụ nhướng mày.
“Rồi rồi rồi, ta có mang bàn cờ đến này.” Chúc Thanh Trạch mới vừa tắm xong, thay một thân quần áo rộng thùng thình, đai lưng thắt lỏng lẻo, nhìn cực kỳ biếng nhác: “Việc này không nên chậm trễ… bắt đầu chứ?”
Cố Thiên Thụ gật gật đầu.
Chúc Thanh Trạch quân đen, Cố Thiên Thụ quân trắng. Chúc Thanh Trạch cũng không khách khí, cờ còn chưa lên bàn liền nói: “Lân Đường… Ngươi thấy đó, ngươi có muốn ta đi trước mấy nước không?”
“…” Cố Thiên Thụ.
Được rồi, Chúc Thanh Trạch là người rất thích tìm người đến chơi cờ chung với hắn, nhưng ngặt nỗi hắn lại chơi vô cùng dở. Mỗi lần chơi cờ với cao thủ cờ Cố Thiên Thụ thì luôn mặt dày mày dạn muốn đi trước mấy nước. Trước kia Cố Lân Đường còn chiều hắn, nhưng hiện tại thì… Tâm tình Cố Thiên Thụ đang rất tệ, tệ đến nỗi không muốn nhìn thấy cái nụ cười xán lạn của Chúc Thanh Trạch.
Vì thế hắn trực tiếp lắc lắc đầu.
“… Lân Đường, ngươi thật sự không nhường sao?” Chúc Thanh Trạch lộ ra một biểu tình vô cùng đáng thương.
“Không.” Cố Thiên Thụ vô cùng kiên quyết.
“…” Chúc Thanh Trạch buồn rười rượi. Biết mình chọc giận bạn tốt, hắn thở dài, cuối cùng vẫn không tình nguyện đặt cờ lên bàn cờ.
Trên thực tế, Cố Thiên Thụ vốn không biết chơi cờ. Cách đánh cờ hiện tại của hắn hoàn toàn là đi theo ký ức của Cố Lân Đường. Đừng thấy bề ngoài Cố Lân Đường không màng thế sự nhưng nước cờ lại vô cùng mãnh liệt.
Chúc Thanh Trạch quả nhiên không hổ tên chơi dở, không đợi Vân Đình lau khô tóc Cố Thiên Thụ thì hắn đã bị giết đến nỗi quăng mũ cởi giáp. Lúc này hắn đang dùng tay chống cằm đau khổ tự hỏi, xem ra là không muốn chịu thua.
Nhưng đúng lúc này, vốn không khí đang cực kỳ hài hòa lại đột nhiên trở nên khẩn trương.
Cố Thiên Thụ cầm lại quân cờ đang định đặt xuống bàn cờ, ánh mắt cùng Chúc Thanh Trạch và Vân Đình chuyển lên trên nóc nhà. Đúng vậy, trên nóc nhà có người, xem võ công dường như là một tiểu tặc không có mắt.
Thật đáng ghét, Cố Thiên Thụ vừa nghĩ vừa ném quân cờ trên tay. Động tác của hắn tuy không chút để ý, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương, toàn thân bắt đầu lộ ra khí chất lạnh như băng.
Quân cờ trong tay Cố Thiên Thụ vừa bay ra, người trên nóc nhà liền phát ra tiếng hét thảm. Nghe âm thanh kia, là nữ tử.
Dưới ánh mắt của Cố Thiên Thụ, Vân Đình trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra. Lát sau liền xách một thiếu nữ áo lam trở lại.
“Vân Đình quả nhiên không nói xạo. Lân Đường, phiền toái đến thật sự không ít nha.” Chúc Thanh Trạch cười ha ha, xem ra là không định chơi cờ nữa.
“Cố tặc! Trả lại hai mấy mạng người thân của ta đây!” Thiếu nữ này không được coi là xinh đẹp. Mặt y như quả táo, hiện tại đang tức giận nên má phình lên, quả thật đúng là có vài phần đáng yêu.
“…” Thật sự rất đáng yêu, Cố Thiên Thụ nghĩ. Y như là hamster đang nhét đầy thức ăn trong miệng, thật muốn dùng ngón tay chọt chọt má nàng…
“Hai mươi mấy mạng người?” Mà Chúc Thanh Trạch hiển nhiên cũng biết thiếu nữ này có bao nhiêu đáng yêu. Hắn tuy cười nhưng ánh mắt lại không có một chút ý cười: “Tiểu muội muội, sao lại nói thế?”
“Ngươi là Cố Lân Đường sao!” Thiếu nữ oán hận trừng mắt hắn một cái.
“Không phải.” Chúc Thanh Trạch đáp.
“Vậy câm miệng!” Thiếu nữ nói: “Người ta muốn tìm chính là Cố Lân Đường!”
“…” Quá tuyệt vời, cô gái ơi, cô đã nói ra suy nghĩ của ta rồi đó. Cố Thiên Thụ âm thầm vui sướng reo lên.
“Ngươi là Cố Lân Đường đúng không!” Xem ra tin tức của thiếu nữ không được chính xác cho lắm. Dường như nàng không biết người có vẻ mặt lạnh lùng chính là người nàng muốn tìm, lại nhìn về phía Vân Đình hét: “Đeo mặt nạ che che lấp lấp cái gì, vừa nhìn liền biết không phải người tốt rồi!”
“…” Vân Đình.
“Ta là Cố Lân Đường.” Không biết xảy ra chuyện gì, Cố Thiên Thụ lại càng nhìn càng thấy thiếu nữ này rất đáng yêu. Hắn ngoại lệ chủ động mở miệng nói ra thân phận của mình.
“Ngươi… ngươi là Cố Lân Đường?” Thiếu nữ cả kinh, khuôn mặt đỏ lên, sau đó lắp bắp nói: “Ngươi… sao lại là sát nhân cuồng ma cái gì chứ…”
“…” Cố Thiên Thụ.
“Tiểu muội muội, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói lại không thể nói bậy.” Chúc Thanh Trạch nói: “Vị bằng hữu kia của ta tuy không phải là người tốt gì nhưng không bao giờ xuất hiện chuyện giết cả nhà người khác… Hôm nay cô tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“…” Thật ra ngươi có thể bỏ câu thứ hai thì ta liền cảm ơn ngươi. Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc trừng Chúc Thanh Trạch một cái. Cái gì mà tuy không phải là người tốt gì!
“Không phải ngươi đã ra tay giết sạch cả thành Giang Nam sao.” Thiếu nữ không biết nhớ đến chuyện gì đó, mắt bắt đầu ngân ngấn ánh nước, nàng nói: “Hai mươi mấy miệng ăn nhà ta đều ở đó, nhưng đến khi ta trở lại… Nơi đó lại biến thành một tòa tử thành…”
Sinh ly tử biệt, đại khái là chuyện làm người vô lực nhất trên thế giới.
Cố Thiên Thụ bỗng nhiên thấy ngực mình thắt lại. Hắn không muốn nhìn thấy thiếu nữ khóc, trực tiếp đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tôn thượng…” Vân Đình đi theo sát Cố Thiên Thụ, cũng rời đi, để lại Chúc Thanh Trạch đối mặt với thiếu nữ kia.
“Cô tên là gì?” Chúc Thanh Trạch nhìn thiếu nữ hỏi.
“Ta tên Mục Ngọc Nhan…” Thiếu nữ vừa khóc nức nở vừa trả lời.
“Mục Ngọc Nhan, tên rất hay.” Cố Thiên Thụ đi rồi, nụ cười trên mặt Chúc Thanh Trạch đã không thấy tăm hơi. Hắn lạnh lùng nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình, lạnh lùng nhếch miệng: “Cô tới là muốn giết Cố Lân Đường?”
“…” Mục Ngọc Nhan nghe đến đây, biểu tình trở nên chần chừ. Hiển nhiên là nàng bắt đầu hoài nghi Cố Lân Đường rốt cuộc không phải là hung thủ giết người.
“Cô cũng không ngốc.” Chúc Thanh Trạch nói: “… Ha hả, diễn xuất không tệ.”
“… Ngươi, ngươi đang nói gì?” Mục Ngọc Nhan mê mang, trên mặt nàng còn loang lổ nước mắt, lông mi như cây quạt nhỏ. Tuy không xinh đẹp, nhưng lại đủ để làm người đau lòng.
“Sở Thiên Hoàng không nói cho cô biết, ở trước mặt ta khỏi cần diễn kịch hay sao.” Chúc Thanh Trạch nhìn về phía Mục Ngọc Nhan, ánh mắt đã hoàn toàn không có độ ấm… Hắn không ngờ, ánh mắt Sở Thiên Hoàng lại chuẩn đến vậy. Nữ tử đầu tiên đưa đến lại có thể làm lòng Cố Lân Đường loạn.
“Ngươi…” Ba chữ Sở Thiên Hoàng vừa thốt lên, biểu tình điềm đạm đáng yêu trên mặt Mục Ngọc Nhan liền biến mất. Trong phút chốc biến thành một người lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi cũng là…”
“Hừ.” Chúc Thanh Trạch hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Ta đây yên tâm.” Mục Ngọc Nhan cười, nụ cười lần này vô cùng xán lạn: “Nếu như vậy… ngươi sẽ giúp ta chứ.”
“Giúp ngươi?” Chúc Thanh Trạch lười nói tiếp với Mục Ngọc Nhan. Hắn đứng lên nói: “Dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi. Sở Thiên Hoàng với ta cũng chỉ là có lợi mới làm… Chỉ cần ngươi không làm phiền đến ta, ta cũng mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm.”
Mục Ngọc Nhan cười nhạo một tiếng, không nói.
“Tự giải quyết cho tốt đi.” Áp chế phiền não trong lòng, Chúc Thanh Trạch trực tiếp rời đi. Hiện tại không hiểu sao tâm tình hắn lại rất tệ… Nữ nhân này có gì tốt mà lại có thể khiến Cố Lân Đường trực tiếp vứt hắn rời đi.
Ánh mắt Chúc Thanh Trạch lạnh như băng, suy nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Giờ phút này, tâm tình cũng y chang như Chúc Thanh Trạch còn có Cố Thiên Thụ. Hắn không biết mình đang xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy thiếu nữ kia lại cảm thấy động tâm.
Đúng vậy… động tâm. Giống như tim bị cái gì đó bao trùm lại, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình? Cố Thiên Thụ nghĩ vậy nhưng trong lòng lại phiền não không thôi. Nếu hắn đoán không sai, người nhà thiếu nữ kia ắt hẳn là bị Sở Thiên Hoàng giết ch.ết, nhưng hắn lấy cái gì để thiếu nữ tin tưởng những người đó không phải do mình giết đây… Mở miệng giải thích lại không giống phong cách của Cố Lân Đường.
“Tôn thượng.” Vân Đình nhìn Cố Thiên Thụ trầm mặc, nhẹ nhàng mở miệng: “Ngài có phải là đang vì nữ tử kia mà buồn rầu?”
Cố Thiên Thụ nhìn Vân Đình, không nói gì.
“Nếu tôn thượng thấy nàng phiền, thuộc hạ nguyện ý vì tôn thượng phân ưu…” Vân Đình nói.
“Không cần.” Cố Thiên Thụ lắc đầu.
“…” Vân Đình muốn nói lại thôi, sau một lát, vẫn không nói lời nào.
“Ngươi ra ngoài đi.” Lại ngồi hồi lâu, Cố Thiên Thụ thấy trời đã sụp tối, quyết định không muốn Vân Đình rối rắm cùng hắn. Hắn thản nhiên nói: “Mai lại nói.”
“Vâng, tôn thượng.” Tuy trong lòng vẫn không cam như trước nhưng Vân Đình vâng theo mệnh lệnh của Cố Thiên Thụ, ra khỏi phòng, đóng cửa.
“…” Thấy Vân Đình đi, lúc này Cố Thiên Thụ mới thở ra một hơi, chậm rãi nằm xuống giường — Ngày mai, có lẽ hắn nên đến hỏi Ân Túy Mặc một chút, nếu Ân Túy Mặc thật sự là một người xuyên qua…