Chương 48
Quản gia cũng biết gì nên nói và không nên nói. Lão gia tới Thủy Huyện vì chuyện gì, trong lòng ông rất rõ, nhưng đây không phải là chuyện có thể tùy tiện nói ra ngoài.
Nên trước sự dò hỏi của Lê Phùng Niên, ông chỉ nói qua loa: “Chuyện này ta cũng không rõ, chủ tử làm việc không phải là điều mà hạ nhân như chúng ta có thể hỏi.”
Lê Phùng Niên hiểu ý, tạ lỗi: “Là ta đã mạo phạm rồi.”
Biết đề tài này có hỏi nữa cũng không nhận được đáp án, thế nên về sau Lê Phùng Niên cũng không hỏi thêm nữa.
Khoảng tháng mười, toàn ngọn núi bắt đầu nhiễm màu sương trắng xóa, cuối cùng bọn họ cũng tới được Thủy Huyện.
Mặc dù Thủy Huyện gần Dư Hàng, nhưng vì nằm trong núi nên đường không dễ đi lắm, thế nên tòa huyện thành này trông thì có vẻ cũ kỹ. May mà phong cảnh xung quanh không tệ, lại còn có dãy núi Nhạn Quy nổi danh nên cũng xem như là có chút đặc sắc.
Lúc nhóm người Lê Phùng Niên vào thành thì vừa đúng giữa trưa.
Hắn thấy quản gia muốn trực tiếp chuyển đồ tới chỗ tiên sinh thì nói: “Giờ cũng đã đến huyện thành, cũng chẳng tiếc chút thời gian này, không bằng ta ăn chút lót bụng trước rồi lại đi tiếp.”
“Cũng phải.” Tô Lâm Thu ở cạnh tiếp lời: “Suốt dọc đường, nhờ có Thẩm quả gia chu đáo, chứ không chúng ta cũng không thể di chuyển thuận lợi đến vậy. Hôm nay nói gì cũng phải để huynh đệ chúng ta cảm tạ ngài, tin rằng tiên sinh sẽ không trách tội.”
Cả hai người bọn họ đều biết rõ, bên cạnh tiên sinh chắc chắn cần có quản gia chăm lo, thế nên nếu hai người muốn cầu học thì cần phải có quan hệ tốt với ông.
Lúc này quản gia cũng đã thấm mệt, ông ỡm ờ một hồi rồi đồng ý.
“Nếu là ta, muốn biết tửu lầu nào có đồ ăn ngon thì cứ nhìn khách nhân nhiều hay ít là được. Tửu lầu đông khách thì tất nhiên hương vị cũng ngon hơn.” Tô Lâm Thu vừa nói vừa nhìn ngó tửu lầu hai bên đường, cuối cùng ngừng lại trước cửa một tửu lầu khá đông khách: “Giang Nguyệt tửu lầu? Bên trong khá là đông khách đấy, chọn nơi này đi.”
Hắn ta nói xong thì đi đầu bước vào trong, vừa vào đã gặp ngay một phụ nhân có vẻ ngoài mị hoặc.
Vị phụ nhân đó có vòng eo nhỏ nhắn, bờ mông cong vểnh, nhan sắc thì không kém gì Kim Thu Hồng Châu, thậm chí còn có vẻ trưởng thành hơn các nàng rất nhiều.
Hắn ta không ngờ ở nơi hẻo lánh như này lại có một vị giai nhân tuyệt sắc.
Tô Thu Lâm bước tới trước, hỏi vị phụ nhân kia: “Ngài là bà chủ của tửu lầu này sao?”
Giang chưởng quầy vốn đang tính toán sổ sách với Dương Anh, liếc mắt thấy có người tới bên thì nghiêng đầu nhìn lại, khi nhận ra là một thư sinh tuấn tú thì nàng lập tức nở nụ cười theo thói quen: “Đúng thế, ngài tới ăn cơm hay ở trọ?”
“Chúng ta đến từ nơi khác, giờ cũng đã đói bụng, không biết bà chủ có đề cử món gì cho chúng ta không? Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần ngon là được.” Tô Thu Lâm hào phóng nói.
“Chuyện này tất nhiên là được, khách quan đi mấy người?” Giang chưởng quầy hỏi.
“Tám người.” Này là tính luôn nhóm người Thẩm quản gia.
“Được, mời các vị vào trong.” Giang chưởng quầy dẫn đường cho bọn họ, thuận miệng hỏi: “Các vị từ đâu tới? Rồi muốn đi về đâu?”
Thủy huyện không thông với nơi khác, người bình thường rất ít khi đi ngang qua đây.
“Chúng ta tới tìm Lục An tiên sinh để cầu học.” Tô Lâm Thu nhìn Giang chưởng quầy không rời mắt, cây quạt trong tay cứ phong lưu lắc tới lắc lui: “Nơi này đúng là địa linh nhân kiệt*, bảo sao tiên sinh lại tới đây.”
(*Đất thiêng sinh ra người hiền tài.)
“Hóa ra là tìm tiên sinh.” Giang chưởng quầy đã hiểu. Tin tức Lục An tiên sinh tới Thủy huyện được lan truyền khá rộng, ngày nào cũng có người tới cầu học, nhưng trước mắt thì chưa một ai được thu nhận cả.
“Phải.”
“Vậy các vị cứ ngồi đây uống ngụm trà trước đã, ta qua phòng bếp một chuyến.” Giang chưởng quầy nhận được tin tức mình muốn thì cũng không lại ở lâu.
Chủ yếu là ánh mắt của thư sinh này quá mức ɖâʍ tà, khiến nàng không thích chút nào.
Tô Thu Lâm thấy bà chủ quyến rũ này định đi thì đành thu lại ánh mắt, thở dài: “Ta thích nơi này mất rồi.”
Lê Phùng Niên nhíu mày, vẻ mặt vừa rồi của Tô Thu Lâm hắn đã thấy rõ, nhưng hắn cũng không thể nói được gì.
Rất nhanh, tất cả đồ ăn đã được bưng lên, điều khiến Tô Thu Lâm tiếc nuối là bà chủ sau khi tới phòng bếp thì không còn xuất hiện nữa.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ tiếp tục xuất phát, khoảng chạng vạng mới tới được nơi mà Lục An tiên sinh đang ở – Phương gia thôn.
…
Ngay lúc bọn họ tới Phương gia thôn, đạo quan tên núi cũng có một vị khách ghé thăm.
Nam nhân gầy nhìn nam tử xa lạ đứng ở cửa đạo quan, rồi theo bản năng nhìn xuống hai chân hắn.
Đây cũng là một “người” đi bằng mũi chân.
“Ngươi đứng ở ngoài làm gì.” Nam nhân gầy nói: “Vào đi, người người muốn tìm ở bên trong.”
Nam tử xa lạ nghe thế thì kinh ngạc, hỏi: “Thúc thấy được ta sao?”
“Sao lại không thấy được, một… “người ch.ết” lớn vậy chứ. Đừng đứng ở cửa nữa, nhanh vào đi.” Nam nhân gầy khó chịu nói.
Nam tử xa lạ tuy còn thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn nhấc chân đi vào đạo quan.
Hắn đánh giá xung quanh, cuối cùng bước vào chủ điện ở trung tâm. Ngay lúc hắn đang định đi vào tiếp thì thấy trước mặt xuất hiện một nữ nhân mặc hắc y, gọi hắn: “Tô Thu Lâm?”
Tô Thu Lâm kinh ngạc: “Ngài biết ta?”
Từ khi cơ thể của hắn bị người khác chiếm thì không còn ai nghe được hắn nói chuyện nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp liên tục ba người có thể thấy hắn, thậm chí còn nhận ra hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không phải Tô Thu Lâm à?”
“Là ta.” Tô Thu Lâm gần như muốn khóc thành tiếng: “Ta chỉ không ngờ rằng còn có người nhận ra ta mới thật sự là Tô Thu Lâm.”
…
Sáng sớm hôm sau, dưới chân núi, Tô Thu Lâm tỉnh lại nhìn căn phòng trúc trước mặt, trong lòng cảm thán.
Căn phòng bằng trúc này chắc là vừa mới xây xong, tối qua khi hắn ta đi ngủ thậm chí còn ngửi được mùi trúc nhàn nhạt.
Quả nhiên cổ đại vẫn là tốt nhất, chỉ cần một người có danh có tiền thì không cần phải trực tiếp ra lệnh, vẫn sẽ có người hầu hạ ngươi thật thoải mái.
Nhưng trước mắt, hắn không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện này.
Hắn ta vội vã rửa mặt, sau đó qua tìm Lê Phùng Niên ở phòng bên.
Hôm qua lúc bọn họ tới thì trời đã tối, thế nên cũng không gặp được chủ nhân của nhà trúc này là Lục An tiên sinh.
Hôm nay Lê Phùng Niên chắc chắn sẽ đi bái sư, hắn ta nhất định phải đi theo, có lẽ vị Lục An tiên sinh đó khi thấy dáng vẻ phi phàm của hắn thì sẽ thu nhận làm học trò.
Đến khi hắn ta tới phòng Lê Phùng Niên thì đã thấy Lê Phùng Niên dậy từ sớm.
Cả hai dùng bữa sáng xong rồi mới đi gặp Lục An tiên sinh.
Lục An tiên sinh xem thư mà phụ thân Lê Phùng Niên gửi trước, sau đó mới nói: “Tuổi ta đã cao, vốn không có ý định thu nhận đệ tử nữa. Nhưng lúc còn trẻ ta từng nhận ân tình từ phụ thân ngươi, nên giờ cũng sẽ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể vượt qua thử thách của ta thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử.”
Đệ tử khác với học trò. Học trò chỉ là người mà ông từng chỉ dạy qua mà thôi, nhưng đệ tử lại là người mà ông sẽ thật sự dốc lòng dạy dỗ.
Với việc này, Lê Phùng Niên đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn đáp: “Nếu ta không thể thông qua thử thách của tiên sinh thì ta cũng sẽ không ở lại đây. Mời tiên sinh ra đề.”
Lục An tiên sinh vuốt râu, cười nói: “Tinh thần của ta hiện tại chưa minh mẫn, sẽ không ra đề. Nửa tháng tiếp theo ngươi hãy ở lại đây, tới lúc đó có đủ tư cách hay không ta sẽ tự mình thông báo cho ngươi biết. Nếu không đủ tiêu chuẩn thì ngươi cứ tự rời khỏi đây là được.”
Lê Phùng Niên không ngờ thử thách sẽ là kiểu này, cúi đầu tiếp nhận: “Vãn bối đã hiểu.”
Tô Thu Lâm đứng cạnh, thấy cả hai người đã nói chuyện xong nhưng Lục An tiên sinh lại không hề liếc nhìn hắn ta một cái thì nôn nóng lên tiếng: “Lão tiên sinh, ta cũng tới bái sư. Bản lĩnh của ta không nhiều, nhưng thơ từ ca phú còn có chút hiểu biết. Ta muốn trở thành đệ tử của ngài, có thể ở lại quan sát nửa tháng giống với Phùng Niên huynh được không?”
Lục An tiên sinh lúc này mới quay đầu nhìn hắn ta, sau đó nói với Lê Phùng Niên: “Ngươi trở về đọc sách đi.”
Lê Phùng Niên biết tiên sinh đang có ý đuổi mình đi, thế nên liếc nhìn bạn tốt một cái rồi lui ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Lục An tiên sinh nói: “Sức lực của lão phu có hạn, chỉ có thể dạy dỗ một đệ tử. Ngươi vẫn nên đi mời vị tiên sinh khác đi, đừng nên lãng phí thời gian ở đây. Thẩm Bình, tiễn khách.”
Tô Thu Lâm không ngờ vị tiên sinh này lại không ra bài theo lẽ thường, còn ngây ngốc nói: “Không, tại sao chứ! Lão tiên sinh, ta cũng là ngàn dặm xa xôi tới đây để cầu học ngài, tại sao ngài cho hắn cơ hội mà lại không cho ta?”
Lục An tiên sinh chỉ cười nhạt, đứng dậy rời đi phòng khách.
Quản gia cũng tiến lên tiễn khách, thậm chí cả tay nải của Tô Thu Lâm cũng đã được dọn sẵn.
Sau khi Tô Thu Lâm bị đuổi ra ngoài, hắn ta nhìn tay nải, rồi lại nhìn căn nhà bằng trúc phía trước, vẻ mặt tràn ngập giận dữ.
“Chẳng lẽ vì ta không có một vị phụ thân là quan phụ mẫu, vậy nên mới bị đuổi ra ngoài sao? Cái gì mà danh sĩ đại nho, hóa ra cũng chỉ là hạng người xu nịnh!” Hắn ta khinh bỉ.
Lê Phùng Niên nghe được tiếng động đi tới, nhanh chóng kêu lên: “Tô huynh!” Hắn an ủi: “Huynh đừng nhụt chí, có lẽ đây chỉ là cách mà tiên sinh thử thách huynh thôi.”
“Thử thách ta?”
“Đúng vậy. Theo ta biết thì trước đây mỗi khi nhận đệ tử, tiên sinh đều sẽ tự mình đưa ra một thử thách. Tóm lại là chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ được.” Lê Phùng Niên nói, do dự một lúc, hắn lại nói: “Nếu huynh ở bên ngoài thì về sau đừng trêu ghẹo ong bướm nữa, hiện giờ phải lo đọc sách mới đúng.”
Tô Lâm Thu được hắn khuyên giải thì chuyển giận thành vui, vỗ ngực bảo đảm: “Ta chắc chắn sẽ khiến tiên sinh nhận ta làm đệ tử. Tới lúc đó huynh đừng có để bị đuổi đi đấy.”
“Sẽ không đâu.” Lê Phùng Niên không nhiều lời, thấy bạn tốt đã phấn chấn trở lại thì nói tiếp: “Giờ ta về phòng đọc sách tiếp đây.”
“Được, đi đi. Ta đi trước tìm phòng ở lại.” Tô Thu Lâm nói.
Tô Lâm Thu dạo quanh một vòng Phương gia thôn, không tìm được nơi nào hợp ý cả. Trong đầu hắn ta bỗng dưng nhớ tới bà chủ của Giang Nguyệt tửu lầu, cuối cùng quyết định trở lại huyện thành.
Hắn ta cũng không biết bà chủ còn dư phòng để hắn thuê hay không.