Quyển 4 - Chương 46-2: Mỹ nhân dân quốc (13)
Editor: Tịch Nguyễn
Trong xe, Thẩm Cảnh Niên từ kính chiếu hậu phía trước nhìn thấy cậu thiếu niên, vẻ mặt không đổi hỏi: "Hắn là em trai của Đường Tử Minh?"
A Yên nhìn hắn qua trong gương nhỏ, không yên lòng: "Ừ"
"Bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba"
Thẩm Cảnh Niên im lặng một hồi, mở miệng nói: "Cũng không nhỏ."
A Yên nhìn hắn nói: "Nhìn không ra, ngài với cậu ta mà lại có tiếng nói chung, hay là anh dừng xe, cùng hắn nói chuyện nhân sinh."
Thẩm Cảnh Niên cười ôn hòa: " Tôi tìm cậu ta nói chuyện, em yên tâm ư?"
A Yên giả bộ bừng tỉnh: "Tôi đã quên mất, trên tay Thẩm Nhị gia oan hồn vô số, giết người phóng hoả, quả thực không hợp giáo dục trẻ con."
Tề Chính lái xe phía trước xen môn vào: "A Yên tiểu thư, cô không cần nói linh tinh."
Thẩm Cảnh Niên lại cười: "Mạng người vô số, oan hồ cũng không đến mấy cái, nhưng mà thắng làm vua thua làm giặc."
A Yên không có hứng thú với đề tài này, tiếp tục đem sự chú ý đặt lên gương của mình.
*
Hơn tám giờ, khách mời đến khá đông đủ.
A Yên đứng bên cạnh Thẩm Cảnh Niên, khoác lấy cánh tay của hắn, cùng hắn đi đến chính giữa sảnh khách mời, nghe hắn cùng mọi người chậm dãi nói chuyện, chỉ đứng mỉm cười, nếu bọn họ khen bạn gái Thẩm tiên sinh xinh đẹp cô liền cảm ơn một câu, nụ cười càng thêm chân thành.
Ánh mắt người ngoài nhìn Thẩm Cảnh Niên trần đầy ao ước, ngưỡng mộ.
Ca sĩ đứng đầu Bách Nhạc Môn danh chấn Thượng Hải cũng đi theo hắn.
Cô gái vừa có mỹ mạo vừa có danh tiếng đứng bên cạnh hắn, chính là một loại biểu tượng cho địa vị thân phận hắn, giống như một bảo vật, một bộ quần áo đắt giá.
Ít nhất, trong mắt Đường Tử Minh chính là như vậy.
Vừa tới vườn hoa công quán Thẩm gia, hắn liền nhìn thấy hai người kia sóng vai mà đứng, Thẩm Cảnh Niên nói chuyện với người ngoại quốc vài câu, lại quay qua vén mấy sợ tóc cô gái, hơi cúi đầu, nói thầm vài câu vào tai cô, cô gái liền cười lên, cặp môi đỏ mọng cong lên vẻ sung sướng.
Đường Еãцê Minh chỉ cảm thấy thất vọng.
Người đàn ông kia, rõ ràng lấy A Yên làm vật phẩm khoe khoang, không có chút nào tôn trọng.
Mà hắn... Hắn từng hi vọng A Yên có thể hiểu sự theo đuổi của hắn, thoát ra khỏi sự trói buộc của xã hội cũ, trở thành một cô gái mới tự mình cố gắng độc lập, nhưng mà cô ấy lại đi con đường sai lầm, trở thành đồ chơi của đàn ông có quyền có tiền.
Nói không đau lòng là giả.
Kiều Thu Lộ nhìn ánh mắt của hắn, lại nhìn Thẩm Cảnh Niên và A Yên phía trước, có chút không an tâm: "Tử Minh, chúng ta có thể không đi, em tới nói với Cảnh Niên một tiếng."
Đường Tử Minh lắc đầu.
Kiều Thu Lộ muốn nói lại thôi, cầm tay hắn, đi đến.
A Yên vừa nghe Thẩm Cảnh Niên nói, tiếng trung của hai người ngoại quốc kia không lưu loát lắm, dùng tiếng anh nói với hắn rằng bạn gái của hắn vô cùng xinh đẹp, không khỏi cười ngọt ngào, dùng vốn tiếng anh sứt sẹo nói lời cảm ơn.
Người ngoại quốc đi rồi, phía trước chính là hai người quen.
Vũ hội của Thẩm Nhị gia, được mời đúng là vinh hạnh, trừ khi có chuyện quan trọng rất ít người từ chối, vậy nên gặp hai người Đường Tử Minh và Kiều Thu Lộ, A Yên cũng không kinh ngạc.
Thẩm Cảnh Niên nhìn bọn họ: "Thu Lộ." Ánh mắt chuyển hướng đến vẻ mặt không tốt của Đường Cảnh Minh, gật đầu: "Đường tiên sinh."
A Yên cũng gọi theo hắn: "Đường tiên sinh."
Ngữ khí mang theo chút nghiền ngẫm.
Thẩm Cảnh Niên lườm cô.
A Yên hừ nhẹ, thu hồi ánh mắt cố ý gây sự, cười cười với Kiều Thu Lộ: "Kiều tiểu thư khỏe, thường nghe Thẩm..."
Thẩm Cảnh Niên giơ tay đặt lên môi, ho khan.
A Yên rất tự nhiên sưa lại: "Thường nghe Cảnh Niên nhắc đến cô, nghe nói cô cùng Đường tiên sinh muốn kết hôn, trước chúc mừng hai người, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, hạnh phúc mỹ mãn."
Kiều Thu Lộ trước đó đã gặp A Yên, kể từ khi biết thân phận của cô, gặp cô liền cảm thấy không biết làm sao, không nghờ đến lần đầu tiên chính thức gặp mặt cô lại sảng khoái như vậy, sửng sốt một lát, cũng cười đứng lên: "Cảm ơn cô, tôi cũng chúc ngươi...."
Nói được một nửa, hậm hực dừng lại.
Chúc bọn họ cái gì đây?
Đều nói A Yên là tình nhân của Thẩm Cảnh Niên, cái quan hệ không minh bạch này, sao có thể nói ra miệng.
Tình cảnh chốc lát vô cùng ngượng ngùng.
A Yên dường như không có cảm giác gì, tiếp tục chủ đề: "Cô có thể chúc tôi vinh viễn xinh đẹp như hoa."
Kiều Thu Lộ khẽ giật mình.
Thẩm Cảnh Niên lắc đầu, kịp lúc lên tiếng: "Vào đi thôi, Thu Lộ, bạn em cũng đến. Đường tiên sinh...." Hắn nhìn nam nhân hiện rõ địch ý trước mắt, cười cười: "....Mời."
Rốt cục, đợi mọi người đều vào trong, A Yên quay đầu hỏi: " Thẩm tiên sinh, tôi đứng bên cạnh lâu rồi, có thể tự do một lúc không?"
Thẩm Cảnh Niên đáp: "Chơi thật vui vẻ."
Bốn chữ, cũng là lần đầu tiên gặp mặt hắn đã nói qua.
A Yên buông tay hắn, xoay người rời đi, ai ngờ vừa đi được một bước, tay hắn xiết chặt, quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn.
"Chơi vui vẻ có thể, nhưng đừng quá điên cuồng, ừm?"
A Yên không kiên nhẫn mà gỡ tay hắn: "Tôi biết rồi."
*
Sau khi vũ hội bắt đầu, Thẩm Cảnh Niên cùng vài thương nhân quen biết nói chuyện làm ăn, không rảnh bận tâm thứ khác.
Phía sân trước vẫn tốt, phía sân sau, ở góc nhỏ đại sảnh có người tranh chấp với nhau, hai người trẻ tuổi nhìn dáng vẻ yếu đuối trí thức, nên dùng trăng sáng trên trời ví von với A Yên tiểu thư hay là dùng mặt trời chói chang ví von thích hợp hơn vậy mà cãi nhau rùm beng đến mức mặt đỏ đến tận mang tai, chỉ thiếu vung tay đanh nhau.
Tám phần là uống nhiều quá.
May mắn không cãi nhau lớn, chỉ gây chú ý ở phạm vi nhỏ.
A Yên đối với nam nhân bởi vì ghen ghét mà đánh nhau thường sẽ khoanh tay đứng nhìn vui vẻ, lần này lại đến giảng hòa: "Trăng sáng hay mặt trời tôi đều thích, đừng cãi nhau nữa, đều là bảo bối ngoan của tôi, đừng nặng tay, đánh hỏng não rồi làm sao có thể khen tôi đây..."
Nhiều người ầm ĩ, không có mấy người nghe rõ.
Hai người kia Đường Tử Minh đều biết, hắn đứng đây nhìn, nghe thấy bọn họ vì vợ trước của mình tranh gianh, thậm chí mất đi lí trí, hận không thể đanh nhau, sắc mặt tự dưng trở nên khó coi vô cùng.
Đợi trận phong ba qua đi, hai người đều bị Thẩm Cảnh Niên phái người "mời" đi ra ngoài, hắn thấy Kiều Thu Lộ đang cùng bạn học nói chuyện, liền bước nhanh đến bên người A Yên, kéo cô đến ban công.
A Yên theo hắn ra ngoài, không giãy dụa.
Đường Tử Minh hai tay bỏ vào túi áo, nặng nề nhìn vào mắt cô: "A Yên, em sao lại biến thành như vậy? Được rồi, cho dù em cảm thấy tôi phụ em, cũng không nên tự thương tổn bản thân mình để báo thù tôi. Em không giống với vũ nữ bán tiếng cười ở Bạch Nhạc Môn,"
"Đương nhiên không giống, tôi là đại minh tinh."
"Em..." Đường Tử Minh buồn bực, qua một lúc lâu mới lẳng lặng nói: "Bọn họ...những tên đàn ông mê luyến em những tên chạm vào em, bọn họ chưa thấy bộ dạng trước kia của em, nhưng tôi biết. A Yên.." Hắn nắm chặt bả vai gầy của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em là cô gái tốt, em nên có cuộc sống tốt hơn."
A Yên lại cười cười, ngước mắt nhìn hắn: "Tôi tốt hơn trước rất nhiều. Đường tiên sinh, nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm, những điều anh trước đây nói với tôi, tôi đã hiểu hết rồi."
Sắc mặt cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, dùng giọng điệu nho nhã, nói nghịch lí hài hước: "Xã hội cũ trói buộc thiên tính tìm kiếm vui vẻ của phụ nữ, khác với thời đại này, tư duy nam tôn nữ ti tư duy là đáng xấu hổ, nên bị phá bỏ triệt để. Cho nên, tôi quyết định nâng lên quyền lợi của phụ nữ, xưa có thê thiếp vì một phu tranh gianh, kéo tóc vạch mặt nhau. Bây giờ tình nhân của tôi vì tôi mà đánh nhau, chẳng phải rất tốt à."
Đường Tử Minh kinh ngạc không thôi: "A Yên......em, em đang rất nghiêm túc, hay là nghiêm túc nói hươu nói vượn.""
Đôi mắt A Yên nhìn chòng chọc hắn, sau một lúc lâu, phốc một tiếng bật cười, lắc đầu: "Đương nhiên là trêu anh rồi, đồ mọt sách."
Đường Tử Minh trong lòng tim đập mạnh, không hiểu tại sao tim đập nhanh.
Hắn tận lực ngăn lồng ngực đang rung động, nói: "Rời khỏi Bách Nhạc Môn đi, tôi có thể thay em thuyết phục Trương Phổ ca, khuyên hắn không ngại hiềm khích lúc trước tiếp nhận em."
A Yên từ chối cho ý kiến, chỉ đáp: "Nói tiếp đi."
Đường Tử Minh nói tiếp: " Thẩm Nhị gia có thể cho em cuộc sống vinh hoa phú quý nhất thời, nhưng lại không thể bảo vệ em cả đời không lo. Chẳng lẽ em không có cảm giác gì ư? Vừa rồi, hai người đứng bên ngoài, thái độ hắn đối với em hoàn toàn như một bộ quần áo, một cái đồng hồ đắt tiền, hắn khoe khoang với khách mời....Em không phải là đồ vật, em là một con người có máu có linh hồn. Hắn đối với em căn bản không tôn trọng."
A Yên nghe rồi nghe, thở dài.
Ngực Đường Tử Minh xiết chặt, tự dưng đau nhức.
A Yên nhạt nhạt đáp: "Cho dù lời anh nói đều là thật, vậy thì sao chứ?"
Đường Tử Minh á khẩu không trả lời được.
A Yên châm chọc nở nụ cười: "Lẽ nào, đợi anh đến cứu tôi ư?" Quay người, nhìn thấy hoa viên dưới bóng đêm, thanh âm cũng trở nên xa xôi: "Đường tiên sinh, nếu như không phải anh khư khư cố chấp, có lẽ....Tôi vẫn sẽ ở Đường gia, chăm sóc anh một ngày ba bữa, giúp anh quản lí việc vặt vãnh trong ngoài Đường gia, buổi tối, nhìn anh ở thư phòng đọc sách, làm cho anh chút điểm tâm, làm cho anh món canh anh thích nhất....những ngày an ổn như vậy sẽ không có nữa."
Yết hầu Đường Tử Minh chuyển động lên xuống, trong mắt có chút đau nhức.
Hắn há to miệng: "A Yên."
A Yên không quay lại, dưới bóng đêm, bóng lưng cô đơn bạc mạnh mẽ, nói không hết sự cô đơn.
"Tôi đã sớm không hận anh rồi, Tử Minh." A Yên quay lưng lại với hắn, nhạt nhạt nói: "Chúc anh hạnh phúc, không bao giờ hối hận vì lựa chọn ban đầu."
Nói xong, cô xoay người lại, đi vào bên trong.
Nội tâm Đường Tử Minh rung động, đuổi theo vài bước, đã thấy A Yên dừng lại, theo tầm mắt của cô nhìn lại, Thẩm Cảnh Niên đang đi tới đây.
Nghe đồn vị kia trải qua nhiều gió tanh mưa máu, là nhân vật lớn hết sức quan trọng của bến Thượng Hải.
Hắn bề ngoài văn nhã, lịch sự, lại mang theo tâm địa tàn khốc ngoan độc.
Đường Tử Minh đột nhiên căng thẳng, không hiểu sao có một loại dũng khí muốn xông lên trước mặt A Yên. Hắn nghĩ, nếu như người kia muốn làm khó dễ, hắn sẽ bảo vệ cô.
Cô, cô đơn như vậy, bất lực như vậy.
Thẩm Cảnh Niên trông thấy Đường Tử Minh chắn ngang giữa hắn và A Yên, vẻ mặt không đổi, chẳng qua là nụ cười ôn hòa thường treo trên môi đã mất đi độ ấm.
Ánh mắt của hắn nhìn vào mặt người đàn ông bên cạnh, lại nói với người đứng sau: "Xung quanh không thấy em, nên ra ngoài tìm em."
A Yên từ sau lưng Tử Minh đi đến, hỏi: "Chuyện làm ăn xong rồi?"
Thẩm Cảnh Niên gật đầu.
A Yên lại hỏi: "Thuận lợi chứ?"
Thẩm Cảnh Niên cười cười: "Khá tốt."
Hắn vươn tay, A Yên rất tự nhiên khoác tay hắn, không ngờ hắn lại buông tay, đan tay cô, mười ngón xiết chặt nhau.
A Yên nhìn hắn, không nói gì.
Thẩm Cảnh Niên gật đầu với Đường Tử Minh: "Đường tiên sinh, xin lỗi không tiếp được."
A Yên theo hắn đi được hai bước, vào một lúc thích hợp quay lại nhìn Đường Tử Minh, sâu kín thở dài.
Ánh mắt này, tiếng thở này, khiến Đường Tử Minh kiếp này không quên được. Tâm hồn nhớ thương.
*
Đợi đến lúc quản gia tiễn vị khách cuối cùng, đã là đêm khuya.
Thẩm Cảnh Niên ngồi trong phòng khách, tay cầm chén rượu, giường như ngà ngà say.
A Yên nằm trên sô pha, gối đầu lên chân hắn, giơ cao tấm gương, lúc thì kéo ra xa, lúc thì cầm lại gần, nhìn chăm chú.
Tề Chính cầm chìa khóa xe, mở miệng nói: " Thẩm tiên sinh, để thuộc hạ đưa A Yên tiểu thư về nhà."
Thẩm Cảnh Niên ngẩng đầu, liếc nhìn hắn.
Tề Chính cảm thấy hơi lạnh ở cổ.
A Yên cười: "Tề tiên sinh, anh đúng là không có mắt, Thẩm tiên sinh muốn khấu trừ tiền lương của anh, phạt anh đi trông cửa."
Mặt đen của Tề Chính đỏ lên, lững thững đi ra ngoài.
Thẩm Cảnh Niên cười nhẹ.
A Yên bỏ gương xuống, nhìn hắn một lúc, thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, không giống tái nhợt giống bình thường, mắt phượng dài nhỏ cũng hồng hồng giống như say mà cũng không phải, liền hỏi: "Say rồi ư?"
Trầm Cảnh Niên nhấp rượu trong ly, buông chiếc ly trong suốt xuống: "Đáng tiếc, vẫn tỉnh táo."
A Yên nói: "Tôi uống rượu cùng ngài nhé."
Thẩm Cảnh Niên hạ thấp giọng: "Làm việc khác với tôi."
A Yên đứng dậy, vươn tay với hắn làm ra tư thế hoan nghênh: "Được."
Thẩm Cảnh Niên ôm cô, đi đến cầu thang xoắn ốc, vào phòng.
Mọi thứ đều thuận lợi như nước chảy mây trôi.
Lưng A Yên chạm vào đệm giường mềm mại, ngón tay luồn vào mái tóc đen của hắn, mắt híp lại, ngực thở phập phồng, chợt nghe hắn khàn giọng hỏi: "Đường Tử Minh vừa nói gì?"
"....Ngài thật biết chọn thời điểm làm mất hứng."
Thẩm Cảnh Niên lặp lại lần nữa: "Đã nói gì?"
A Yên buồn bực hừ thành tiếng: "Không có gì, nói chuyện nhân sinh"
Người đàn ông phía trên thở dài một tiếng, hơi thở gấp gáp, giọng điệu mang vài phần vui vẻ, thật thật giả giả nói: "Vậy ư....Tôi cũng muốn cùng Trương tiểu thư nói chuyện nhân sinh, sau này, đừng đi loạn nữa. Đặc biệt là ở trước mặt tôi."
A Yên cười: "Nói chuyện như thế nào?"
Ánh mắt thâm trầm của hắn, không nhìn thấy đáy, hắn cất tiếng nói khàn khàn: "Dùng tay..."ngón tay hắn thon dài trơn mớn cổ rồi mặt cô. "Dùng miệng....." Đôi môi nóng ướt của hắn hôn lên bờ môi cô. "....Còn dùng chỗ khác."
Động tác dần dần kịch liệt.
A Yên quấn lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ: " Thẩm tiên sinh, lúc ngài không đứng đắn, thật thú vị." Bàn tay nhỏ bé tìm đến ngực hắn, trong lúc này mà ánh mắt cô vẫn đạm mạc như cũ: "Dứt khoát hơn một chút thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn, không cần quá xem trọng vài mối tình chớp nhoáng, về sau....mới có thể vui vẻ mà gặp lại."