Chương 2
Ưm~... cô rên nhẹ,khó nhọc mở mắt ra,nhìn lên thì thấy một màu hồng chói mắt,hở phòng mình có cái màu này từ hồi nào nhỉ?
1 giây suy nghĩ
2 giây...
3 giây...
Chẳng phải mình đã chểt sao? OMG!!!Ta xuyên không rồi!!!( tg:ngu dzậy con*lắc đầu thở dài*
Điệp nhi:*ánh mắt khinh thường*bà thử vào tình huống của tôi xem có vậy ko.)
1 giây đơ...
2 giây...
3 giây....
.....
6 giây....
------------ Ta là đường phân cách bị đơ----------
Bỗng nhiên một mớ ký ức hỗn loạn xuất hiện trong đầu khiến cô đau đớn không thôi.Sau khi sắp xếp được đống ký ức đó thì cô rất ngạc nhiên a,Bạch Ngọc Điệp?Vân Tiểu Phong?Bị cô ta giết hại?Cơ mà đợi đã Vân Tiểu Phong chẳng phải là nữ chủ cái truyện ngôn tình cẩu huyết “Em là thiên thần của chúng tôi”ư mà các nam chủ cũng giống như trong truyện đấy,chẳng lẽ...
Trong nội tâm của Ngọc Điệp:
*Ném bàn* *ném ghế* *đập bát* *đập đĩa*...
(tg:Aaaaaaaa...cái bàn gỗ tiền triệu của ta,cái ghế cổ cha truyền con nối của họ nhà ta,cái bát sứ mỹ nghệ tinh xảo của ta,cái đĩa bạc làm của hồi môn cho con gái trong tương lai của ta, aaaaaaaaa,....*khóc không ra nước mắt* *shock tinh thần* TT^TT.Cái đồ phá gia bại tử,huhuhuhu)
Lão thiên gia ngươi chờ đóóóó bà mà gặp ngươi một lần thì bạo ƈúƈ ɦσα ngươi một lần,gặp ngươi hai lần ta gói ngươi lại làm quà cho mấy tên công bạo ƈúƈ ɦσα,gặp ngươi ba lần ta gả ngươi cho một dàn công,...(tg:qúa bạo lực,con gái ơi thục nữ, thục nữ)
Thôi,bình tĩnh,bình tĩnh,nhưng mà muốn bình tĩnh cũng không được....Cái quái gì mà xuyên vào cái truyện cẩu huyết vừa đọc hôm qua chứ lại còn vào nữ phụ Bạch Ngọc Điệp nữa chứ,ta không sợ nữ chủ,nam chủ mà là sợ nam chủ thấy hứng thú với mình a.Truyện này tập hợp đủ các điều kiện,nhân vật,thời tiết,...để bị dính vào trường hợp từ nữ phụ thành chính vì vậy quy tắc đầu tiên và quan trọng nhất:
Quy tắc 1(cực kỳ quan trọng):Đừng bao giờ động đến sự hứng thú của nam chủ nếu không thì game over,bạn die.
Quy tắc 1 nghe thì đơn giản nhưng nam chủ mà thấy bạn thú vị thì...kết cục ra sao bạn biết rồi đó.
Và đương nhiên cô vẫn còn nhiều quy tắc nữa:
Quy tắc 2:đừng mang vẻ mặt lạnh lùng, trích tiên,đây chính là lý do 80% các vị tiền bối hy sinh.
Quy tắc 3:đừnglà một cô bé ngốc nghếch,đáng yêu,ngây thơ,thiên thần,20% tiền bối đã oanh oanh liệt liệt hy sinh vì nó.
Quy tắc 4:đừng dùng võ đứng nhất đứng nhì hắc đạo(nếu có)đánh nhau ở trường,căng tin,chỗ đông người,...rất dễ bị nam chủ biết.
Quy tắc 5:đừng dùng vỏ bọc mê trai,câu dẫn nam nhân với nam chủ để tránh bị chú ý vì chả có tác dụng gì cả,quá dễ bị nam chủ phát hiện.
(Còn nhiều quy tắc nữa nhưng tg lười lắm ^_^)
Được rồi đi ngắm cái mặt thế nào đã.Nhìn vào khuôn mặt tuyệt sắc kia cô cũng chẳng thấy ngạc nhiên dù sao thì nó cũng không phải mấy cái màu mắt kì dị hay vết bớt hình hoa lá cành bẩm sinh gì đó là được...Dù sao thì cũng rất đẹp,làn da trắng bạch ngọc mềm mại,khuôn mặt trái xoan hoàn hảo không tỳ vết,mái tóc đen óng xoăn nhẹ nhàng 2/3 tóc,dài đến đùi,đôi mắt đen sáng như đá quý,dáng người chữ S ma mị.Nhìn lại người con gái trong gương,cô âm thầm thở dài,đẹp hơn cô kiếp trước không biết bao nhiêu lần a,có lẽ vì nữ chủ ghen tỵ với nhan sắc của cô mới bị K.O từ mấy chương đầu,cái ch.ết quá là điển hình rồi nha,đúng là "hồng nhan bạc phận" mà,haizzzz.
Mà gia thế cũng hiển hách đúng như dự đoán,Bạch thị đứng thứ tư trên thế giới và một trong thập đại gia tộc hùng mạnh nhất thế giới(tg:ta chém ghê quá đi mất).Cô có bố mẹ và anh trai nâng con(em gái) như nâng vàng,cầm trong tay cũng sợ vỡ,nói chung là sủng cô vô đối,là bảo bối,viên ngọc quý của gia tộc,già trẻ trai gái,ai ai trong gia tộc cũng yêu và vì học tại gia nên ngoại trừ người trong gia tộc thì số người thấy mặt cô là một quả trứng gà tròn trĩnh(tg:0 người)
Tg:con gái ta trốn khỏi tầm ngắm của nam chủ vài chương thôi!(ta thấy tội lỗi quá,à mà thôi hết thấy tội lỗi rồi)
Hehehe,866 từ nha các nàng!