Chương 3: Chuyến tình chi biến
Dãy núi nhìn như gần trước mắt, nhưng đám người và thú không biết đã chạy trên thạch lộ rộng lớn được bao lâu, ai cũng cố gắng đến trước, cuối cùng cũng đến được chân núi.
Lúc này, trời đã tối sầm lại, trăng sao đã lên, làm lộ ra gương mặt của bọn họ. Nhưng hào quang trên dãy núi vẫn như trước, khiến cho khu vực biển và bờ cát xung quanh nhờ đó mà được chiếu sáng tựa ban ngày, ngay cả kiến trên mặt đất cũng có thể thấy được.
Cũng không biết vì sao, đám phi cầm tiếp cận dãy núi sớm nhất lại không tiếp tục đi tới mà chỉ mà chỉ bay vòng quanh như là đang sợ hãi điều gì, phát ra tiếng kêu như khóc than.
Cả người và thú cũng đã dừng lại dưới chân núi, không tiếp tục tiến lên. Lúc này, bọn họ chỉ cảm giác có chút tâm thần hoảng loạn, tay chân run rẩy, không thể bước về phía trước nửa bước, chính họ cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Đột nhiên, một quả cầu lửa từ trên dãy núi bay ra, tốc độ nhanh như chớp, nháy mắt đã rơi xuống phía trước đám người và thú.
Thạch lộ phát ra một tiếng "ầm" chấn động, tiếp theo quả cầu lửa đã biến thành một quái thú toàn thân bốc lửa.
Thân hình quái thú không phải là lớn lắm, kích thước chỉ có thể so sánh với một con hà mã bình thường,nhưng dung thân lại đầy kinh dị và khủng bố. Nó có đầu rồng, mình sư tử, vuốt hổ, cánh ưng, hai mắt bắn ra tia hồng sắc quang mang, nhìn thẳng vào đám người, thú trước mắt. Hai chân sau vẫn bất động, còn song trảo phía trước không ngừng khua động, trong miệng phát ra tiếng "ngao ngao" gầm nhẹ,nhưng thập phần hung dữ.
Vài người nhát gan thấy quái thú sợ hãi đến nỗi ngất đi.
Toàn bộ mãnh thú trên thạch lộ hình như có chút sợ hãi quái thú, nhưng chúng vẫn không lùi bước. Bốn chân bám đất gầm rú không ngừng, phát ra tiếng rống mạnh như không chịu yếu thế.
Đột nhiên, đám mãnh thú đồng thời xông lên, nhằm hướng quái thú lao tới.
Quái thú lắc đầu vài cái, trảo thủ phía trước giơ lên, đánh thẳng xuống đất, lập tức thạch lộ chấn động rung chuyển, đồng thời mấy đạo kim quang bắn thẳng ra nhắm hướng mãnh thú đang phóng tới.
Chỉ trong chốc lát, đám thú đang phóng tới toàn bộ ngã xuống đất mà ch.ết, một tiếng kêu thảm cũng không có. Đám người nhìn thấy thế sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, kinh khủng vạn phần, vẻ thất vọng lập tức hiện rõ trên mặt họ.
Trên không trung, tiên thú đang ẩn nấp thấy thế, cũng kinh khủng vạn phần, hắn nghĩ thầm: "Hỏa Dư kì thú cũng đến trợ trận, chuyến này không dễ dàng như ta nghĩ rồi. Làm sao đây, có lẽ chỉ còn cách mạo hiểm dụ Hỏa Dư kì thú đi chỗ khác, để đám người đó có thể lên được Thánh Sơn."
Nghĩ đến đây, hắn liền hóa thành chân thân, chui ra khỏi tầng mây, hướng tới Hỏa Dư kì thú tại lối vào Thánh Sơn, "dát dát" kêu to quái dị, hai mắt lóe sáng kim sắc quang mang.
Hắn thân hình như ưng, đầu ngỗng, đuôi phượng, móng vuốt sắc nhọn, nhìn qua có vẻ quái dị đáng sợ.
Hỏa Dư kì thú thấy có kẻ dám hướng về nó mà quát, liền cảm thấy kì quái, nó ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn, dò xét quái điểu trên bầu trời, lát sau hướng phía quái điểu bắt đầu lớn tiếng quát: "Lị Bảnh [* cái chum, vại, lu...] quái thú, ngươi làm sao lại đến đây, ta đang làm chánh sự, đừng quấy rầy.
Thì ra tiên thú này gọi là Lị Bảnh quái thú.
Lị Bảnh quái thú nghe Hỏa Dư kì thú nói, cười thầm trong bụng, hắn nói: "Làm chánh sự cái gì, ngươi để đám người và thú này đi qua, như vậy thì có coi được không?."
Nói xong, hắn liền vung mạnh cánh, một đạo hào quang ngũ sắc bắn ra, nhắm hướng Hỏa Dư kì thú kích tới.
Hỏa Dư kì thú nhất thời kinh ngạc, liền đập cánh bay thẳng lên trên. Đạo hào quang năm màu chừng như có mắt, nhằm hướng nó đuổi theo.
Hỏa Dư kì thú đột nhiên xoay mình, trong miệng phun ra một khối kim sắc quang cầu, hướng về phía đạo hào quang ngũ sắc bắn tới.
Một âm thanh đinh tai nhức óc nổ ra. Lập tức, kim quang bùng phát, hào quang phát tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Thạch lộ bị chấn bay tứ tung, nước biển bị kích tạo nên vô số cột nước cao khoảng một trượng, theo đó nước bắn lên tứ phía, rơi xuống khắp nơi, giống như một cơn mưa to khác thường đột nhiên tới, thân thể chúng nhân trên thạch lộ đều bị ướt hết.
Nhìn bọn họ nhân dạng thật thảm hại,không khác gì chui từ dưới đất lên.
Chúng nhân lúc này bị nước biến bắn trúng, làm cho ướt sạch, đang tiếp tục vọt tới nhắm hướng Thánh Sơn chi môn.
Hoả Dư kỳ thú lúc này bộc lộ bản tính tranh cường háo thắng của nó, vội đuổi Lị Bảnh quái thú , lẽ nào còn bận tâm tới nơi này.
Không đến một hồi công phu, trên thạch lộ chúng nhân cùng muông thú,ầm ầm tiến vào Thánh Sơn chi môn,số lượng phải quá số trăm.
Hoả Dư kỳ thú lúc này mới ý thức thấy không ổn, ý niệm trong đầu, nó không đuổi theo Lị Bảnh quái thú, nhắm hướng Thánh Sơn chi môn cấp tốc phóng tới.
Lị Bảnh quái thú định trụ thân hình, cười to lên ha hả, nói cười nhạo nói: "một tên hạ tiên khán môn cẩu (chó trông nhà) nhỏ nhoi nhà ngươi là sao có thể so với một thượng tiên như ta, thật là không biết tự lượng sức mình, ta đi thôi, ngày tiêu dao tự tại của ta đã đến rồi" nói xong liền hoá thành một đạo kim sắc lưu quang bay đi biến mất tại chân trời.
Hoả Dư kỳ thú phẫn nộ nhìn Lị Bảnh quái thú vừa chạy đi, quay đầu lại nhìn Thánh Sơn chi môn đã thất thủ, lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ: "Hết rồi,xong hết rồi, thế giới sẽ trở nên một khu vực hỗn loạn, một Thánh Sơn này bị huỷ, quái thú của yêu ma giới, tất cả đều hội đến, cuộc sống tại thần giời này cũng không dễ chịu lắm, ta xem ta có nên chạy đi không, bằng không, cuối cùng rồi cũng ch.ết không toàn thây thôi"
Nó nghĩ vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, nhằm nơi hoang mạc phía đông cấp tốc bay đi.
Thánh Sơn chi môn này, vốn là có thần giới phân chia để bảo vệ, bất kể yêu ma quỷ quái nào cũng đều không thể tiến nhập được, mà đối với loài người và muông thú bình thường lại không có bị cấm
Lúc này, môn nhân của Thánh Sơn chi thượng đều đang tìm kiếm lại bảo vật đó, có người nhìn thấy kim quan lóng lánh gì đó liền thu hồi, xem như là bảo vật.
Không nhiều giờ sau, Thánh Sơn chi thượng trở nên một vùng hỗn loạn, thập phần hỗn loạn bất kham. Lúc này xa xa trên bầu trời Thánh Sơn, đã xuất hiện vô số tiên nhân đạp Ngũ Thái Tường Vân, nhắm hướng Thánh Sơn, cấp tốc bay đến.
Còn không chờ đến khi môn nhân của Thánh Sơn chi thượng tới hội với thần tiên, kim quang trên Thánh Sơn nhất thời đều biến mất, Thánh Sơn này biến thành một toà thạch, giống như một thổ thạch sơn bình thường.
Cả một cõi cũng đột nhiên biến thành một vùng hắc ám
Mọi người buồn bực, đình chỉ tìm kiếm bảo vật, bắt đầu nghi hoặc
Còn không đợi cho tiên nhân này đi tới bầu trời Thánh Sơn, cũng không biết từ nơi nào, truyền đến vô số tiếng hống quái dị. Âm thanh này vang lên trầm thấp phi thường, thạch sơn lay chuyển, vạn vật run sợ. Tiếng kêu quái dị này làm cho mọi người đinh tai nhức óc, khiếp sợ đến ngây ngốc.
Chỉ chốc lát, từ trong dãy núi của Thánh Sơn, bay ra hàng vạn vật thể sáng rực, bay ra tứ phương. Những vật thể này khi thì phát ra ngũ thải quang mang, khi thì phát ra quang mang mầu vàng, khi thì phát ra quang mang mầu lam... cơ hồ tất cả quang mang đều có thể nhìn thấy lúc này.
Bầu trời lúc này giống như là xuất hiện một đám sao băng cực lớn, chỉ có điều giờ phút này, đám sao băng này bay không phương hướng nhất định mà thôi, xem tương đối hỗn loạn. Tình hình trên trời như thế này không biết tiếp tục duy trì được bao nhiêu lâu, tiếng kêu quái dị vừa giảm bớt từ từ, các quang thể trên trời cũng từ từ giảm bớt, tới khi hoàn toàn biến mất., mặt trời ngày thứ hai từ phương đông cũng từ từ bay lên
Lúc này chỉ còn lại mấy thần tiên đạp ngũ thái tường vân, đứng ngơ ngẩn tại không trung, bọn họ nhìn cảnh vật trước mắt, không dám tin là sự thật.
Chúng nhân và muông thú trên mặt đất cũng không rời đi, ở lại tiếp tục tìm kiếm xem ra bọn họ muốn cái gì đó. Đương nhiên bọn họ sau cùng chẳng thu hoạch được cái gì. Thánh Sơn không còn là Thánh Sơn, mà biến thành một toà thạch sơn bình thường, khối cự thạch cũng trở lại chỗ cũ, bên cạnh sa mạc, liền sau đó,linh khí của Thánh Sơn cũng từ từ tan biến.
Trèo lên đỉnh Thánh Sơn, có thể thấy giữa hải dương xa xa một vùng vụ khí mầu trắng vần vụ quay quanh một quần sơn, đó là lãnh địa của thần giới. Tuy nhiên, lãnh địa thần giới bây giờ đã lộ ra trên cõi này, biến thành một địa vực bình thường. Đương nhiên, pháp lực của thần giới vẫn nguyên như cũ
Từ nay về sau, cõi này trở nên hỗn loạn bất kham, khắp nơi ma quỷ lộng quyền, yêu thú hoành hành, cuộc sống của chúng nhân khốn khổ, gian nan vô cùng. Dưới sự chỉ điểm trợ của thần tiên, trải qua nhiều cô gắng, cũng học được một chút pháp thuật để đối phó với yêu ma, cách sử dụng công năng của nguyên thạch hoặc linh vật, chế tạo các loại pháp khí để tăng năng lực công kích.
Bởi vì thần tiên quen cuộc sống tiêu diêu tự tại, đối với sự hỗn loạn của toàn cõi họ nhất thời cũng thấy thúc thủ vô sách, bọn họ cũng biết rằng muốn đoạt lại quyền lực tuyệt đối trước kia là không có khả năng. Vì vậy qua chừng ngàn năm về sau, bọn họ từ bỏ các nỗ lực, tự mình lánh ngoại tạo ra một không gian, tiếp tục cuộc sống tiêu diêu, coi như tình trạng hỗn độn này giao cho nhân loại tự mình xử lý.
Mấy ngàn năm từ nay về sau, nhân loại dựa vào pháp thuật mà thần tiên đã dạy cho, tiến hành tu luyện, tự sáng tạo ra, đổi mới, sau lại từ từ phát triển thành hai pháp môn đại tông phái là đạo giáo và phật môn. Trong đó, dưới đạo giáo và phật môn cũng có sự phân chia
Mà yêu quái thì vì tránh né sự vây công của nhân sỹ các giáo phái này, chúng cũng hợp thành một hệ thống tổ chức khổng lồ, chiếm cứ cả lãnh địa và không gian, tự thân phát triển không ngừng, dường như muốn thôn tính kỳ hết các quần tộc khác. Trong đó thủ lĩnh Yêu Long thú của thú tộc cùng thủ lĩnh Minh Vương của Minh Tộc là thực lực cường đại nhất.
Lúc này cả cõi trừ thần tiên đã tạo ra một không gian riêng thì bị phân ra thành ba khối hình thành môt thế tam túc đỉnh lập (ba phần cân bằng nhau).