Chương 4: Đồ Mất mặt xấu hổ
Hoàng Nguyệt Ly nhìn lướt qua mặt đất, bất mãn nói: "Ngươi là tứ tiểu thư Hầu phủ, vì sao lại nghèo như vậy? Có phải hay không còn trộm dấu diếm thứ tốt gì đó?"
"Tam...... Tam tỷ...... Ta thật không dấu cái gì......"
Hoàng Nguyệt Ly nhíu mày nói: "Không có tiền? Ngươi vuốt lương tâm chính mình hỏi một chút, ngươi vì sao lại không biết xấu hổ nói không có tiền? Nhìn xung quanh ngươi đã phá hư nhiều đồ vật như vậy, không bồi thường tiền cùng bồi thường thiệt hại tinh thần cho ta, người đã muốn đi?"
Bạch Nhược Nghiên run rẩy nói: "Tam tỷ...... Ta thật không có tiền, Nhị tỷ có tiền, ngươi...... Ngươi đi hỏi nàng......"
"Xem ra thật là nghèo, vậy ngươi viết cái giấy nợ đi."
"Cái gì?"
Hoàng Nguyệt Ly cúi đầu, xoát xoát mà viết trên một tờ giấy, ném tới trước mặt Bạch Nhược Nghiên.
Bạch Nhược Nghiên đã bị dọa nát gan, căn bản không kịp nghĩ lại vì sao một con quỷ lại muốn đòi tiền nàng, ngay cả nội dung trên tờ giấy đều không kịp xem, lập tức nhặt bút trên mặt đất lên, ký xuống tên của mình.
Hoàng Nguyệt Ly giơ tờ giấy lên, quét mắt qua mặt giấy, lúc này mới vừa lòng nói: "Được rồi, liền miễn cưỡng cho thiếu nợ trước đi. Đem quần áo cởi sạch, dập đầu ba cái thật vang dội cho ta, sau đó liền có thể lăn!"
"Cái gì? Cởi sạch quần áo?"
Bạch Nhược Nghiên do dự một lát, chẳng sợ nàng thần trí không rõ, cũng biết cô nương gia cởi hết quần áo, sẽ có hậu quả phi thường nghiêm trọng.
Nhưng khi Bạch Nhược Nghiên nhìn vào đôi mắt sâu không đáy của Hoàng Nguyệt Ly, cả người lại bị rùng mình một cái, ý thức trong đầu trong nháy mắt đều bị hút đi mất.
Dưới sự khống chế của Thông Thiên Nhãn, Bạch Nhược Nghiên hoàn toàn vô pháp phản ứng, ngoan ngoãn nghe theo lời của Hoàng Nguyệt Ly.
Ánh mắt nàng dại ra mà trút bỏ hết quần áo, ở trước mặt Hoàng Nguyệt Ly quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy ba cái.
"Đông! Đông! Đông!"
Đầu dùng sức mà đập vào đá xanh trên sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời điểm khi nàng ngẩng đầu lên, da trên trán đã bị rách, máu dọc theo thái dương chảy xuống dưới.
Hoàng Nguyệt Ly phất phất tay: "Cút đi!"
Bạch Nhược Nghiên như được đại xá, bật dậy điên cuồng lao ra khỏi phòng, va phải cánh cửa tựa như trốn chạy mà đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, nha hoàn cùng ma ma mà Bạch Nhược Nghiên mang đến, vẫn còn đang vây quanh và tr.a tấn nha hoàn Thải Vi của Bạch Nhược Ly.
"Quất ch.ết ngươi cái tiểu tiện nhân này, dám cùng tứ tiểu thư chúng ta đối nghịch? Cũng không thèm nhìn quanh trước khi thải nước tiểu
(nguyên văn:
也不撒泡尿看看
) ,
chủ tử nhà ngươi là cái thá gì!"
"Đúng vậy, ngôi sao chổi khắc phụ khắc mẫu, vẫn là cái phế vật không có thiên phú tu luyện! Hầu gia chúng ta nếu không phải vì thân thích, chịu lưu giữ nàng lại, đã là tận tình tận nghĩa. Ai biết nàng còn dám cùng nam nhân bên ngoài thông ɖâʍ, thật là làm mất hết mặt mũi Hầu phủ chúng ta, ch.ết cũng chưa hết tội!"
"Cái đồ mất mặt xấu hổ như vậy, còn dám cất giấu đồ vật năm đó Đại lão gia lưu lại, không chịu giao ra đây. Thật tốt, bây giờ nàng đã ch.ết, tài sản đương nhiên đều thuộc về Hầu gia chúng ta!"
"Tam...... Tam tiểu thư...... nàng không phải là người như vậy!"
Thải Vi thậm chí bị đánh đến người đầy máu, hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn cố dùng thanh âm mỏng manh, vì chủ tử nhà mình biện bạch.
Đúng vào lúc này, trong phòng bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai. Ngay sau đó, cửa phòng
phanh
một tiếng mở ra, mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn đến một bóng người khỏa thân từ trong phòng lăn ra tới.
"Người nào?" Bọn nha hoàn tập trung nhìn vào, giật mình kêu lên: "Là...... Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Nhược Nghiên trần như nhộng, trên tóc dính đầy tro bụi, dấu tay trên cổ rõ ràng có thể thấy được, trên trán còn đang chảy máu, thoạt nhìn dữ tợn lại khủng bố. Nàng vẫn đang còn không ngừng run rẩy, cả kinh kêu lên: "Quỷ...... Tam tỷ tha mạng...... Tha mạng...... Không phải ta làm hại ngươi, ngươi đừng tới tìm ta......"