Chương 43: Sống lại (1)
Liễu Thần Phong mở mắt đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, bài trí trong phòng này thực làm cho nàng phát ngán, hoa lệ khoa trương đến mức không có một chút thưởng thức nào! Nàng âm thầm lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc,, thần sắc mờ mịt nhìn bên ngoài, niết niết viên thuốc đó trong lòng bàn tay một chút rồi đột nhiên nhíu mày, khóe môi tràn ra một tia lãnh ý vô cùng quỷ bí.
Nhét viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống, rất nhanh nàng cảm nhận được thân nhiệt của mình dần tăng lên, nhiệt lưu trong đan điền cũng bắt đầu luân chuyển. Cảm giác ấm áp dần dần kích thích các tế bào dưới da, động đến từng dây thần kinh trên gương mặt. Nhưng mà, cảm giác này không kéo dài quá mấy giây, nắm tay Liễu Thần Phong rất nhanh nắm chặt, thân thể cương cứng, đau đớn như thủy triều lập tức đánh úp toàn thân.
Liễu Thần Phong cắn chặt môi dưới, toàn thân cuộn thành một đoàn, hai tròng mắt hiện đầy tơ máu, hô hấp dồn dập, cổ họng phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề, giống như một con thú hoang đang bị người ngược đãi.
Thời gian nửa ly trà trôi đi, thân mình cuộn chặt của Liễu Thần Phong đột nhiên giãn ra, tứ chi sớm đã cứng ngắc ch.ết lặng tự động nhúc nhích, ngực phập phồng kịch liệt. Giống như quá trình này đều được nàng chuẩn bị từ trước, quệt đi giọt mồ hôi còn vương trên trán, Liễu Thần Phong lạnh lùng cười, cuối cùng không biết từ lúc nào nàng đã thiếp đi.
Liễu Thần Phong một lần nữa nhịn khó chịu mở ra phượng mâu, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, xung quanh tràn đầy hoàng kim ánh vào mi mắt làm mắt nàng có chút chói, nàng cảm nhận rõ ràng có hơi thở xa lạ trong phòng, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt ngưng trọng già nua của Trần ngự y. Nghiêng đầu nhìn xa một chút nữa, người trong phòng thật ra không ít, Kim Kì cùng Kim Ngạn đều không thiếu.
“Tỉnh!” Trần ngự y khua khua tay vài cái trước mặt Liễu Thần Phong, nhìn Liễu Thần Phong nhíu mi lại phản ứng mới quyết định dò hỏi một phen “Cô nương là người ở đâu? Tại sao lại rơi xuống vách núi?”
Liễu Thần Phong ra vẻ mịt mờ nhìn Trần ngự y, yếu ớt lắc đầu, “Ta là ai? Ngươi nhận thức ta?” Liễu Thần Phong khàn khàn nói, trong thanh âm xen lẫn một tia run run giống như bị kinh hách: “Ta là ai? Tên gọi là gì?”
Trần ngự y quay đầu nhìn hai vị tôn phật vẫn đứng ở sau mình, lắc đầu thở dài, rồi sau đó đứng lên phân phó tỳ nữ bên cạnh, “Rửa măt chải đầu cho nàng đi.” Dẫn đầu Kim Ngạn Kim Kì đi ra ngoài phòng, hắn lặng lẽ cúi người nói: “Nhị điện hạ, Tam điện hạ, vị cô nương này đúng là bị thương ở đầu rồi, sợ là khi bị ngã xuống núi đã bị thương trong não bộ, quên hết chuyện tình trong quá khứ, hơn nữa…” Trần ngự y khó xử nhíu mi.
“A…..quỷ….” Đúng lúc này, hai tỳ nữ được gọi vào chăm sóc thân thể cho Liễu Thần Phong đột nhiên thét chói tai ngã trên mặt đất, sợ hãi đến mức ném đi khăn bông trong ta, thau đồng đựng nước cũng rơi loảng xoảng trên mặt đất, nước bắn tung tóe.
Mấy người đang đứng bên ngoài phòng nghe được tiếng thét chói tai này thì bất mãn quay đầu, khi nhìn theo tầm mắt thị nữ đến người đang nằm trên giường, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.
“Nàng là ai?” Kim Kì ghê tởm nhíu mi, đáy mắt toát ra chán ghét vô cùng, “Làm sao thành quái vật như này.”
Kim Ngạn cúi trầm con ngươi, tuy rằng không có phản cảm như Kim Kì, nhưng chứng kiến một màn kinh người như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn hắn đều không biết làm sao.
Chỉ có Trần ngự y, có lẽ hắn biết một ít nguyên nhân nên cảm xúc không dao động quá lớn, tựa hồ hắn biết sớm sẽ xảy ra tình huống này.
Liễu Thần Phong nháy nháy mi mắt, khó hiểu nhìn phản ứng của mọi người trong phòng. Nàng nâng tay vuốt ve gương mặt của mình, khi bàn tay truyền đến cảm giác thô ráp khó chịu, Liễu Thần Phong đột nhiên trừng to mắt, “Mặt của ta, mặt của ta!” Nàng thất kinh đụng chạm mặt mình, rồi sau đó giãy dụa muốn đứng dậy, có thể vì bị kích động quá mức khoa trương nên đột nhiên cả người nàng ngất xỉu, ngã xuống.
Trần ngự y đi lên phía trước, kiểm tr.a gương mặt Liễu Thần Phong một lần nữa, đáy mắt không che giấu được thương hại, “Là bị vật bén nhọn cắt qua, mặt đã muốn bị hủy rồi!” Hắn lắc đầu thở dài, “Không cứu được rồi! Thật sự là rất đáng tiếc!” Dung mạo có tầm quan trọng như thế nào với một nữ tử, một nữ tử bị hủy đi dung mạo đó là sỉ nhục bậc nào? Khuôn mặt không còn thì sống ở đời còn ý nghĩ gì nữa?
“Phụ hoàng còn chờ đợi kết quả!” Đáy mắt Kim Ngạn hiện lên một chút châm chọc, nhếch miệng nói với Kim Kì, “Nhị hoàng huynh nhận định chính xác một chút, trăm nghìn lần đừng nhận sai.”
Kim Kì trừng lớn mắt nhìn Kim Ngạn, phất tay áo tiến lên vài bước, mím môi nheo lại ánh mắt nhìn gương mặt ghê tởm như quái vật của Liễu Thần Phong, đáy mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng gian nịnh, hắn xoay người nham hiểm nhìn Trần ngự y: “Trần ngự y, ngươi là ngự y được hoàng gia tin tưởng, một đôi hỏa nhãn kim tinh hẳn đã có kết luận đi?” Kim Kì cười nhạo đi ra ngoài phòng, “Nên đi phục mệnh phụ hoàng rồi!” Dứt lời hắn liền nghênh ngang rời đi, cũng không nói ra bất cứ đáp án xác minh nào.
“Hừ!” Kim Ngạn hừ lạnh một tiếng, “Thu thập sạch sẽ!” Kim Ngạn nhìn hai tỳ nữ trong phòng quát lớn, rồi sau đó xoay người ra ngoài.
Trần ngự y nào dám phí phạm thời gian ở nơi này, lập tức sách theo hòm thuốc tùy thân đổi theo.
Để mặc hai tỳ nữ còn lại trong phòng kinh ngạc nhìn nhau không biết phải làm cái gì.
Kim Kì đi vào trong ngự thư phòng, kính cẩn hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Kim Ngạn cùng Trần ngự y đều đi theo sau.
Trên nhuyễn tháp hoàng kim sang quý, đang nằm một cái quả cầu phình to, nhíu mày nhìn thật kĩ mới nhận ra đó là một con người. Nhờ sự hầu hạ của vô số cung nữ, nam nhân béo mập kia rốt cục gian nan chuyển động thân mình, theo động tác của hắn từng tầng núi thịt chồng chất lên nhau chảy xuống, dù là nhuyễn tháp kia được thiết kế đặc biệt dành riêng cho hắn thì cũng có chú chịu không nổi mà phát ra những tiếng kẽo kẹt.
“Đã về rồi à? Kết quả như thế nào?” Theo từng câu chữ của hắn, chân giường lại phát ra rung động, giống như sắp sập đến nơi vậy.
“Hồi bẩm phụ hoàng, nàng ta đã bị hủy dung rồi, không thê phân biệt được dung mạo.” Kim Kì mở miệng, “Bất quá, nhi thần tin tưởng bản lãnh của Trần ngự y, một chút việc nhỏ này sẽ không làm khó được hắn.”
Thân mình Trần ngự y run lên, vội vàng mở miệng, “Nhị điện hạ nói đùa, lão phu đâu phải là người toàn năng gì! Thỉnh hoàng thượng tha lỗi, vị cô nương này thân mình tổn hại nghiêm trọng, không cách nào khôi phục nữa, còn có nàng bị thương ở đầu, quên hết mọi chuyện xảy ra, quên hết chính mình….”
Trần ngự ý đem mọi chuyện phân trần ra rõ ràng.