Chương 42: Phần 3: Thiên Ẩn, Một Đời Trường An
Phần 3: Thiên Ẩn, một đời trường an
Huyết Vương ôm lấy ta, ta ngả đầu dựa vào ngực chàng, nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm đang dần xiết chặt. Từng đoạn kí ức ngày trước ta cố gắng nhớ lại, dần dần xuất hiện trong đầu một cách rõ nét và theo đúng một trình tự. Mọi thứ chân thực giống như ta lại một lần nữa trải qua cuộc đời của mình ở quá khứ.
Phải rồi, chúng ta đã bắt đầu như thế, tuy không thật quá đặc sắc ấn tượng, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để tạo nên một tấm chân tình vững chắc trong tim ta. Sau đó chúng ta đã có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ và bình ổn bên nhau. Cùng vân du thiên hạ, cùng thưởng thức mĩ vị, cùng cười cùng nói, cùng trao nhau những cung bậc cảm xúc lúc trầm lúc bổng thấm ngấm tận tim.
Ta dồn biết bao nhiều tình cảm, tình yêu, niềm tin, chỉ cố gắng vun đắp một hạnh phúc thật vẹn trọn, chỉ muốn đổi lấy một điều thật đơn giản, là bao nhiêu năm tháng qua đi vẫn như một ngày, là chỉ cần bên nhau cho trọn một đời một kiếp, rồi cùng dắt tay nhau bước qua cầu Nại Hà, bên bến bờ Vong Xuyên thề hẹn nguyện kiếp sau tương phùng. Nhưng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, cho đi bao nhiêu thì đau thương nhận lấy sẽ tê tái bấy nhiêu. Ta nên đổ lỗi tại duyên số, hay là lỗi do bản thân mình đây.
Kẻ ngày trước hứa sẽ bên ta trọn đời, bảo vệ ta trọn kiếp, cuối cùng lại vì một người con gái khác mà quay lưng lại với ta. Giống như trong giấc mộng rất lâu về trước, khi ta còn ở dưới cốc Tuyệt Âm, tìm lại được hồn phách cũng như kí ức của bản thân. Một lần nữa ta lại thấy màn mộng cảnh đó, huyết vũ yêu vân, điện thiển lôi minh, bóng dáng lạnh lùng tựa băng tuyết ngàn năm đương ở đó. Chính là đoạn mộng cảnh cuối cùng ta nhìn thấy, là khoảng khắc đạo hào quang sáng bừng mang theo sát khí vô cùng mãnh liệt lao về phía ta.
Ta chỉ thấy trước mắt là một vầng hào quang sáng bừng mờ nhạt, bấy giờ mới phát hiện ra bản thân đã khóc tự khi nào. Ta cảm nhận được nỗi thất vọng tột cùng, giống như lớp lớp những ngọn sóng, không ngừng đánh đến vỗ đến, nhấn chìm ta cùng với nỗi đau đớn không thể gọi tên.
Tất cả hóa ra cũng chỉ là nói dối, dù là khoảng khắc đẹp đẽ ấm áp nhất đó, hay bóng người tuyệt mỹ ấy, hay tất cả những gì ta từng ngộ nhận trước đây, thoáng chốc thôi đã trở thành mây khói ngang mi rồi. Nói như vậy cũng thực nực cười, đã bao giờ là thực đâu nhỉ, từ trước tới giờ tất cả mọi thứ đó vốn dĩ là hư ảo, ta ngốc nghếch ngộ nhận, ngu muội tin vào những điều không tưởng đó, cuối cùng sự dại dột đổi lấy sự ê chề.
Chỉ trách bản thân quá u mê, xong ta lại để sự u mê không tỉnh táo của mình làm liên lụy đến sự phụ, người đã nuôi dưỡng ta, chăm sóc ta dạy dỗ ta như cha như mẹ. Lại càng đáng trách hận.
Kì thực khi Huyết Vương đánh ta, ta thừa sức có thể né tránh, ta chỉ không tin một điều, muốn đính chính lại một điều, rằng chàng sẽ không nhẫn tâm như thế, sẽ không lỡ ra tay với ta, nhưng ta sai rồi, sai thật rồi.
Ta hận hắn, hận bản thân mình.
Ta ngửa đầu lên trời cười lớn, tiếng cười mang theo nỗi tuyệt vọng ai oán thấu tận trời cao. Chàng hóa ra cũng chỉ muốn cướp lấy Dạ Ảnh Minh Châu, muốn đoạt được thần vật vạn năng, lợi dụng ta để mà đạt được mục tiêu của bản thân, trước giờ chưa từng quan tâm tới cảm xúc của ta, chưa bao giờ yêu ta.
Bấy giờ ta chỉ muốn phá hủy tất cả, ta chỉ còn biết biến nỗi đau đớn tê tâm liệt phế của mình thành hai dòng huyết lệ chảy mãi không ngừng nghỉ, những tiếng gào thét khản đặc, điên cuồng phá hủy mọi thứ xung quanh. Không hiểu do đâu và bằng cách nào, mặt đất dưới chân nhô lên cao đâm thủng tầng tầng lớp lớp những đám mây, núi cao bỗng chốc đổ sập, sông chảy đổi dòng, chỉ có tầng đất phía dưới ta ngày một nâng lên cao, cuối cùng hóa thành một linh sơn tọa lạc trên những đám mây hững hờ là Bạch Sơn hiện tại.
Ký ức của ta không phải tự dưng mà biến mất, chẳng qua ta đã tự ép bản thân mình quên đi những mảnh kí ức đó mà thôi. Linh sơn trắng xóa một màu cũng như trái tim của ta, lạnh lẽo và cô tịch, trái tim băng giá một mảng trắng xóa, không yêu không hận, không muốn chứa chấp thêm bất cứ thứ tình cảm hư vô mù quáng nào nữa, chẳng thể khai thêm bất kì đóa đào hoa nào nữa...
Ta dùng toàn bộ sức lực để giăng một lớp kết giới lên ngọn linh sơn, muốn cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không muốn gặp gỡ bất cứ ai nữa, cũng sẽ không để bất cứ kẻ ai nào khác có thể là tổn thương bản thân mình nữa. Sau đó ta đã chìm sâu vào trong giấc ngủ mấy trăm năm, thời gian như nước chảy mây trôi, cứ tưởng đã có thể quên đi hết thảy những thâm cừu đại hận trước đó, nhưng hóa ra ta vẫn còn có thể vì những mảnh kí ức không thực này làm cho quặn thắt từng cơn.
Bây giờ ta mới hiểu lí do tại sao ngày ấy bản thân lại tỉnh dậy dưới một trời tuyết trắng, cũng hiểu được những giấc mơ kì lạ ấy mỗi đêm hiện về mà không sao lí giải được do đâu mà ra.
Trên thế gian này vốn dĩ không hề tồn tại cái gọi là tình yêu
Ta mãi mãi chẳng thể có được những thứ đó.
Hắn vốn dĩ không hề yêu ngươi.
Không ai trên thế gian này là thật lòng với ta cả.
Ngươi có hận hắn không?
Ta hận.
Hận nữa đi, hãy để trái tim người chứa đầy oán niệm, hãy căm hận chúng đi, đừng để bản thân mình chịu thiệt thòi, yếu đuối nhu nhược bởi những thứ phù phiếm ấy.
Ha….
Ta khẽ nhếch môi, tiếng cười sắc lạnh như dao nhọn, lại giống như một tấm gương rơi xuống đất vỡ choang, không gian bỗng biến ảo khôn lường, đảo lộn hóa thành một khung cảnh quen thuộc khác.
Cách cửa gỗ khẽ mở, kêu lên kèn kẹt trong không gian tĩnh lặng như tờ, hiện ra trước mắt là một mảnh trăng tròn vằng vặc, ánh nguyệt như một dòng suối dịu dàng, thuần khiết bao phủ lấy không gian trắng xóa một màu tuyết rơi.
Một ngày rồi một ngày, ta là ai tên gì? Một tháng rồi hai tháng, ta cảm thấy tuyết ngày hôm năm rơi nhiều hơn hôm qua. Ba năm rồi mười năm, thời gian dài lâu như vậy, có thể ủ rượu mà uống thì thật hạnh phúc biết mấy. Bao trăm năm qua đi, linh dược trong vườn, biết bao giờ mới đơm hoa kết quả nhỉ?
Mặc dù vẫn tỏ ra an nhiên và vui vẻ như thế đấy, nhưng ta chẳng thể dối lòng rằng bản thân đang thực sự vô cùng cô đơn.
“ Xoạt”
Trái tim, đau quá… ta ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy khuôn mặt băng lãnh không chút biểu cảm quen thuộc bỗng trở nên vô cùng xa lạ. Trước ngực là một thanh kiếm, người phía trước chỉ dùng chút lực, lưỡi kiếm đã ngày một ngập sâu, xuyên qua da thịt.
Đau quá…
Tại sao mọi chuyện, lại trở nên như thế này? Tại sao lại như vậy, ta chẳng qua chỉ muốn có được một cuộc sống thật đơn giả, tại sao lại không cho ta có được những thứ ấy.
Vực sâu muôn trượng, đắm mình xuống nơi đây, biết đâu lại là cái kết tốt đẹp nhất, viên mãn nhất. Như vậy, ta đã thực sự mãn nguyện rồi sao?
“Tử Bạch ”
Có ai đó đang gọi tên ta? Vũ Lỗi?
Ta từ từ mở mắt, hóa ra, những gì mà ta vừa nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một trường mộng. Tỉnh lại rồi, mọi chuyện cũng chỉ là quá khứ, quá khứ bị phủi một lớp bụi mờ, tại sao ta vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn, trái tim đau đớn, khắp người đau đớn, không có chỗ nào là không như bị ngàn vạn kim châm. Mí mắt nặng trĩu, ta cố gắng mở mắt ra để kiếm tìm ai đó, Tiểu Vũ, con ở đâu vậy?
Ta chậm chạp đưa mắt nhìn quanh, nơi này trắng xóa, phía dưới chân ta có một vũng nước màu đỏ, là… máu. Khắp người ta toàn là máu, ta hoảng hốt, muốn cự quậy nhưng không sao cử động được, tay chân bỗng trở nên mất sức yếu ớt không thể rãy rụa mạnh. Khắp toàn thân như thể có gông cùm xiềng xích, dù chỉ là cái lắc mình khe khẽ cũng không thể thực hiện.
Ngươi. Còn hi vọng cái gì?