Chương 12
Ngô Tô Nhi nhìn chằm chằm Miêu Nhi một lát, trong lòng yênlặng thở dài. Đứa con này từ khi còn nhỏ tính tình đã cứng đầu, đã nhận định chuyện gì là không ai lay chuyển được,may mà nó là một hài tử hiểu chuyện.
“Hứa về từ nay về sau không được lừa A sao nữa, muốn đi hái raudại cũng không được cách thôn quá xa, biết không?” Ngô Tô Nhilúc trước chính là lo lắng cho Miêu Nhi, nay gặp bộ dáng đángthương hề hề của nó, liền dặn dò một câu, cũng không truy cứuchuyện này nữa.
“Hiểu được, ta từ nay sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa” Miêu Nhi vội vàng cam đoan nói.
“Chờ ca ca con trở về, sau này gọi nó giúp con”
Miêu Nhi cao hứng gật đầu, ân, Đại Trụ cũng nên góp thêmmột ít công sức.
……
Về nhà sau một khoảng thời gian, ương ngạnh ngồi thẳng đến tốirau dại đều được phân loại mới thôi.
Về sau, tại con sông lớntrong thôn người dân thường xuyên nhìn thấy một tiểu hài tử mườituổi trái phải mang theo cái nét mặt buồn rầuđi theo phía sau một tiểu hài tử nhỏ hơn, nhìn chằm chằm từngkhối cỏ bị đông bạt bạt tây kéo kéo.
Đông đi xuân đến, cỏ mọc xanh mơn mởn, chim chóc hót líu lo.
Mùa xuân năm nay, gia đình Miêu Nhi đã diễn ra hai sự kiệnkinh hỉ.
Thứ nhất chính là chuyện của hai con tiểu trư gầy trơxương, ba tháng trước đã hạ sinh mấy tiểu trư trư con, chín tiểutrư trư nửa tháng sau đã bắt đầu ở trong sân chạy, còn thườngxuyên có thôn dân ngạc nhiên chạy lại đây xem, đối với điểm nàyMiêu Nhi sớm đã đoán được, không quản lý hai con lợn đực cáiở cùng một chỗ, không sinh ra tiểu lợn con mới là kỳ quái, nhưngđối với thôn dân thỉnh thoảng vẫn chạy đến vây xung quanh xemvẫn rất là phiền não, bất quá hoàn hảo lúc này trong thôn khôngcó mấy nhà dưỡng trư, chuyện lây bệnh tỷ lệ không lớn lắm.
Một sự kiện khác Miêu Nhi vẫn không thể nhận, chính là NgôTô Nhi cùng Vương Nhị sau một mùa đông cố gắng đã xác nhận làmang thai. Tuy rằng biết nơi này là nam nhân sinh đứa nhỏ, nhưngtóm lại là không tận mắt thấy, cho nên hiện tại Miêu Nhi thỉnhthoảng dùng một loại ánh mắt quái dị vụng trộm ngắm bụng cònchưa biến hóa gì của Ngô Tô Nhi.
“Miêu Nhi, chờ không kịp gặp tiểu đệ đệ sao, con hiện nay liềnnhìn ngắm bụng của A sao vài lần” Vương Nhịlúc ăn cơmchiều trêu ghẹo nói.
Miêu Nhi hừ một tiếng, cúi nhanh đầu xuống lùa cơm tốcđộ.
…….
Trăng tròn tháng sau, Ngô Tô Nhi vốn đề nghị đem đem tiểu trư lêntrấn trên trực tiếp bán lấy tiền, bị Miêu Nhi mãnh liệt phảnđối, cầu Vương Nhị làm lại cái chuồng lợn lớn hơn, lại còn cầu NgôTô Nhi đem một loại thực vật trong viện cho mình, ở trong thônnhà ai cũng có một loại như vậy, sinh trưởng trong hai mùa xuânhạ, gần giống như rau hẹ, cắt đi sẽ dài trở lại, hơn nữa còn có thểdùng lửa để cùng nấu với cơm, như vậy có thể thuận tiện nấu thứcăn cho lợn, Miêu Nhi còn cam đoan từ nay về sau vẫn tự mình một người uy cho trư ăn.
“Quên đi, A Tô, liền theo ý Miêu Nhi đi, về sau thân mình của ngươicũng bất tiện, ở nhà để Miêu Nhi giúp đỡ cho” Vương Nhị cười nói.
“Nói bừa, cũng không phải không làm được, năm ngoái khai khẩnhai khối đất, ngươi không thấy vất vả như thế nào sao, một mìnhngươi như thế nào làm nổi”
“A sao, A sao, còn có von nữa, con đã trưởng thành rồi, về sau con cùng cha đi làm, A sao ở nhà nghỉ ngơi đi”
“Ha ha, Đại Trụ nhà ta cũng được 11 tuổi, có thể nói đã lớn rồi”Ngô Tô Nhi trêu ghẹo nói, trong lòng lại âm thầm sốt suột, Đại Trụđã muốn lớn, khả trong nhà lại không có đủ tiền cấp Đại Trụ cướivợ.
Đại Trụ da mặt ngăm đen cư nhiên lại có một chút ửng đỏ. Điềunày làm cho Miêu Nhi không khỏi cảm khái, nơi này tiểu hài tửthật đúng là trưởng thành sớm, Đại Trụ thực tế chỉ mới mười tuổithôi, nơi này qua sinh nhật mười tuổi, liền xưng mười một tuổi, đãmuốn tìm “lão bà”. Nghĩ đến chính mình bốn năm năm sau cũngsẽ cùng một người gọi là đàn ông đính hôn, không khỏi cảm thấy mộttrận ác hàn.
Nói tóm lại, sau nỗ lực kiên trì của Miêu Nhi, chín con tiểu trưtrong nhà cũng được giữ lại, này thật tăng thêm gánh nặng thật tocho Miêu Nhi. Sau này, Ngô Tô Nhi ở trấn trên cẩn thận hỏithăm giá trư, liền nghĩ chút công phu để Miêu Nhi ở nhà uytrư, mới làm cho Miêu Nhi thở hổn hển như vậy.