Chương 23

Miêu Nhi cầm lấy khung cửa, giãy nãy nói: “Ca, ca nói vậylà có ý gì, ta như thế nào nghe không hiểu?”
“Nhanh đi thay quần áo đi, ngày hôm nay con làm sao vậy?” NgôTô Nhi dùng sức phụ giúp Miêu Nhi.
“Con không, con không mặc váy” Miêu Nhi hô to lên.


“Hôm nay Lý sao sao chính thức tới cửa làm khách, con cư nhiênmặc như vậy ra gặp mặt trưởng bối? Một chút lễ phép cũng khôngcó” Ngô Tô Nhi thành công đem Miêu Nhi đẩy vào trong phòng.


Được rồi, coi như trong nhà có khách thì phải mặc khác đi mộtchút vậy, nhưng còn phấn này thì thôi đi. Sau khi Ngô Tô Nhi kiêntrì cộng thêm cưỡng bức, rốt cuộc Miêu Nhi cũng không tìnhnguyện cầm lấy quần áo mới.


“Ha ha, ta thấy Miêu Nhi lớn lên mặc váy thật là đẹp mắt, chờ khi Asao rảnh, sẽ giúp con làm thêm mấy cái nữa” Ngô Tô Nhi thấy Miêu Nhi là không chịu mặc váy không phải bởi vì khôngthích, mà là chưa có mặc qua, nên không biết mình mặc váy nhìn rất đẹp.


“Đến, A sao giúp con đánh phấn, đây chính là từ trong *** bán phấn tốt nhất trấn trên mua được, con ngửi thử xem, không chỉcó hương thơm hảo, đánh lên còn làm cho mặt trắng thêm, mộthộp nhỏ này thôi cũng đáng giá mười đồng tiền đấy” Ngô Tô Nhi ởmột bên cảm khái, một bên làm bộ phải giúp Miêu Nhi bôi lên.


“A sao, không cần, thật sự không cần, con nghe nói trấn trên phấnđều trộn thêm Bạch Thạch phấn, dùng lên sẽ làm hư da, người xem da mặt con đã đủ trắng, không cần phải trắng thêm nữa”
Miêu Nhi đầu đầy hắc tuyến kêu to lên, cũng nhanh như chớptrốn vào trong phòng.


available on google playdownload on app store


Ngô Tô Nhi còn muốn chuẩn bị cơm trưa, cũng không có nhiều thờigian cùng Miêu Nhi nháo, gặp Miêu Nhi kiên trì không chịuđánh phấn, cũng liền thôi, huống hồ làn da của Miêu Nhi quảthật rất trắng, cộng thêm bộ váy màu hồng hỗ trợ, càng có vẻmềm mại, chỉ tại trong lòng có chút đáng tiếc hộp phấn kia, nghĩlại có chút buồn cười, chỉ tại Miêu Nhi không muốn đánh, cònnói hộp phấn kia bỏ thêm cái gì Bạch Thạch Phấn, nhiều ca nhidùng như vậy, nếu có vấn đề thì đã sớm truyền ra.


Ngô Tô Nhi đã sớm đem đồ ăn chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến trưa nữalà được, chỉ chốc lát sau, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ngựa hí.
Asao của Lý Học Tuấn Dương Tú Nhi đã mướn một chiếc xe ngựachuyên dụng, sớm chạy lại đây.


Ngô Tô Nhi gật đầu cười tiếp nhận lễ vật của Dương Tú Nhi, cũngkhông nhún nhường, đây là lệ thường, khi tới làm khách nhà ngườikhác không thể đi hai bàn tay trắng tới, Ngô Tô Nhi cũng xuất ravài lễ vật, chính là tổng không bằng lễ vật đưa đến.


“Miêu Nhi, châm trà mời Lý sao sao” Ngô Tô Nhi hướng phòng củaMiêu Nhi hô, từ khi Miêu Nhi thay váy xong thì vẫn bịVương Nhị cùng Vương Đại Trụ ngắm nhìn suốt, nên vẫn tránh ởtrong phòng.


Vương Miêu Nhi lên tiếng, đến phòng bếp đổ một bình nướcsôi, lấy lá trà trên ngăn tủ, sau đó cùng cầm lên nhà chính, rấtnhanh rót ra một tách trà. Dương Tú Nhi nhìn động tác nhanhnhẹn của Miêu Nhi, trong lòng âm thầm gật đầu, tay liền cầmlấy tách trà.


Dương Tú Nhi lại mỉm cười, làm bộ cúi đầu uống trà, dư quangcũng không rời Miêu Nhi, nhi tựa hồ có chút không được tựnhiên, tay luôn cầm váy kéo xuống, trên gương mặt trắng noãn lànốt ruồi lệ chí đỏ sẫm, thực dễ dàng thấy được, tuy vóc người cònchưa được nảy nở, nhưng từ gương mặt xem ra sẽ rất thanh tú.


“Miêu Nhi trước kia chưa có mặc qua váy, hôm nay mặc vàoliền có chút không được tự nhiên.” Ngô Tô Nhi thấy Miêu Nhiliên tục kéo váy, cười giải thích nói: “Là ta sơ sót, mấy năm trướctrong nhà còn nghèo, không có điều kiện, sau này khá hơn mộtchút, Miêu Nhi không nói, ta liền quên mất, này là do lần trướcLý Học Tuấn đưa tới mấy thất bố mới làm được một bộ.”


Miêu Nhi để ý thấy ánh mắt của Dương Tú Nhi vẫn không rờimình, cho nên cảm giác lại càng không thoải mái, nhỏ giọng nói: “Con bình thường đều nhóm lửa uy trư, mặc váy thật sự không tiện.”


“Ha ha, Miêu Nhi thật sự là hảo nhi, xinh đẹp, lại chịu khó, chính là đã lớn rồi,tổng không thể như vậy mãi được, có ca nhi nào lạikhông thích mình xinh đẹp? Cho dù Lý sao sao đã lớn tuổi, có đôikhi cũng muốn trang điểm, mặc váy đẹp” Dương Tú Nhi một bêncười nói, một bên tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra, sau đó kéoMiêu Nhi lại gần


“Con là Lý sao sao nhìn lớn lên, từ nhỏ đãhiểu chuyện, vòng tay này ta tặng con, cũng không đáng giá lắm, con mang theo để làm kỷ niệm”
Miêu Nhi một bên từ chối, một bên luống cuống tay chân giãydụa suy nghĩ muốn thu hồi cánh tay lại, đem ánh mắt cầu cứu nhìnvề phía Ngô Tô Nhi.


Ngô Tô Nhi nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Tú Nhi, biếtDương Tú Nhi đối với Miêu Nhi hài lòng, huống hồ, Lý HọcTuấn lại cùng Miêu Nhi ở chung trên một chiếc giường. Dương Tú Nhi hôm nay đến xem cũng chỉ là muốn xác định lại một chút, liền đối Miêu Nhi nói: “Buổi sáng hôm nay con đã nói Lí saosao không phải là ngoại nhân sao? Lý sao sao đã tặng con, con cứ nhận lấy đi”


Miêu Nhi chỉ còn cách cảm tạ, cầm vòng tay rời khỏi nhàchính, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, ẩn ẩn có dự cảm không tốt.


Đi đến sân thấy Đại Trụ đang ở cạnh giếng múc nước, cái giếng nàycũng là từ năm ngoái đào được, bước đi qua, lôi kéo Đại Trụ nhỏgiọng hỏi: “Ca, ca nói cho ta nghe, A sao là đang muốn làm cáigì? Lý sao sao lại còn đưa vòng tay cho ta?”






Truyện liên quan