Chương 18
Sắc trời dần tối, trong núi lại không có người ở, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một mảnh sương khói trắng mơ hồ đầy áp lực. Mấy ngày nay thời tiết còn khá tốt, trời quang mây tạnh, cũng không còn âm u lạnh lẽo như trước.
Lão Tứ sau khi đi nhà xí rửa tay thì tiện tay ôm một bó củi trở về.
Tuy thời tiết tốt nhưng trong núi chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, lại không có máy sưởi, ban đêm có thể lạnh đến ch.ết người, cũng may là trong phòng còn dự trữ rất nhiều củi, bây giờ vừa đốt củi sưởi ấm vừa làm vài cốc rượu mạnh, ăn vài miếng bò kho rắc ớt cay, hương vị kia tốt khỏi bàn.
Lão Tứ ngâm nga một bài hát, ôm bó củi về, lại tưởng tượng tự nhiên mình có được năm nghìn vạn, ý cười trên mặt càng nồng đậm.
Nhưng mà hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ từ cách không xa!
“Bang…”
“Bang… Bang…”
“Bang bang…”
Âm thanh này làm hắn kinh hãi, ngọn núi tuyết này ngay cả động vật nhỏ như con mèo tìm chỗ trú đông cũng không có, ban ngày có rất ít người đặt chân tới đây, huống chi là buổi tối?
Nếu thực sự có người…
Mặt hắn nghiêm trọng đi về hướng phát ra âm thanh, nhưng lại không tìm thấy gì cả, cũng không phát hiện ra có gì khả nghi, hắn cố nán lại nghe cẩn thận nhưng ngay cả âm thanh bang bang lúc nãy cũng biến mất, xung quanh yên tĩnh đến mức không nghe được tiếng gì kỳ lạ ngoài tiếng gió thổi xào xạc trên các tán cây, giống như tất cả đều là ảo giác của hắn.
Lão Tứ gãi tóc, có thể là hắn ta nghe nhầm, cũng không nghĩ nhiều nữa mà ngâm nga câu hát đi về.
Vừa về đến nhà hắn ta lập tức uống một ngụm rượu, cơ thể lúc này mới âm lên một chút, xoa cằm nói: “Đại béo, tên ở trong phòng tỉnh lại chưa?”
Người được gọi là Đại béo kia đúng là vừa to béo vừa khoẻ mạnh, cả người toàn là cơ bắp, lúc này cậu ta đang ngồi trên ghế đá uống rượu hút thuốc, nghe hỏi vậy thì nói: “Mới xem qua, vẫn chưa tỉnh. Cơ thể tên tiểu bạch kiểm này quá yếu ớt, thuốc mê của lão Tam nặng quá, chắc phải mấy tiếng nữa mới tỉnh.”
“Vừa đúng lúc, tránh cho hắn ta tỉnh rồi lại náo loạn lên.”
“Yên tâm đi, Lão Nhị trông chừng đằng sau rồi, không xảy ra chuyện được đâu. Đến đây làm chén chứ?”
Lão Tứ vốn ham ăn lười làm, nếu không cũng sẽ không đi trên con đường này, hắn ta lập tức ngồi xuống, nhồm nhoàm uống rượu ăn thịt, vẫn là Đại béo nhắc uống ít thôi, chờ đến lúc xong việc uống cũng chưa muộn, không khéo lại hỏng chuyện. Lão Tứ thấy cũng có lý, chờ tiền tới tay còn không phải muốn ăn thế nào cũng được sao!
Đại béo uống hơi nhiều nên đứng dậy đi vào nhà xí, cậu ta vừa cởi quần thì nghe được một âm thanh mơ hồ.
“Bang…”
“Bang bang…”
Đại béo kích động giật mình, vội kéo quần chạy ra ngoài cầm đèn pin soi khắp nơi nhưng lại chẳng thấy gì cả, bên ngoài không một bóng người, nhưng vừa rồi rõ ràng cậu ta nghe thấy âm thanh như chặt thứ gì đó, cậu ta quát lớn: “Ai đấy, ai đang ở bên ngoài?”
“Còn không mau lăn ra đây cho tao?!”
Trong rừng vẫn là một mảng im lìm.
Một lát sau vẫn không thấy có ai, ngay cả âm thanh “Bang bang” kia cũng biến mất.
Đừng thấy Đại béo mập mạp vậy, nhưng thực ra cậu ta rất cẩn thận, dù sao vẫn cảm thấy không thể vô duyên vô cớ có âm thanh kia, không nhịn được đạp tuyết ra ngoài tìm, ánh đèn pin loé lên, bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy dưới một gốc cây đằng xa có một bóng người lơ lửng trong tư thế cực kỳ quỷ dị!
Đó là một cái bóng màu đen, cậu ta chỉ thấy rõ là bóng người, hình như tóc rất dài.
… Là phụ nữ?
“Này, cô là ai, đứng lại ngay!”
Cái bóng đó không dừng lại, chỉ hơi nghiêng đầu, cậu ta thấy được nửa khuôn mặt trắng xanh, toàn bộ bóng dáng lượn quanh gốc cây rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu vội đuổi theo nhưng mà đến lúc đi đến gốc cây kia lại không thấy gì cả, hoàn toàn trống trải, đừng nói đến có người phụ nữ nào!
Cậu ta nghi hoặc, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Không thể nào…
Đúng lúc này, cậu ta nhìn thấy gì đó dưới gốc cây. Gương mặt thô sần của cậu ta đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoàng, thấp giọng chửi thề, trán cậu ta đổ đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng bất chấp tất cả điên cuồng chạy về.
Lão Tứ nghe thấy động tĩnh bèn đi ra thì thấy Đại béo chạy như điên, lập tức cảnh giác: “Sao vậy? Có phải cảnh sát tới không?”
Đại béo thở gấp, lắc đầu nói: “Không phải, không phải cảnh sát!”
“Vậy mày chạy cái gì?”
Đại béo trợn tròn mắt nhìn hắn ta, cơ thể cường tráng không ngừng run rẩy.
“Không có dấu chân! Trên mặt đất không có dấu chân!”
Vừa rồi rõ ràng cậu ta thấy dưới cái cây đó có một cô gái đi qua, cậu ta sợ đối phương phát hiên bọn họ bắt người nên lén đi báo cảnh sát, cho nên lập tức đuổi theo, nhưng mà lúc cậu ta qua đó thì phát hiện chỗ đó không chỉ không có người mà ngay cả dấu chân cũng không có! Ngoại trừ dấu chân của chính cậu ta thì không hề có dấu vết của người khác!
Tuyết trong núi rơi dày như vậy, có người đi qua sao lại có thể không để lại dấu vết gì?
Vậy vừa rồi thứ mà cậu ta thấy là cái gì?!
Cậu ta lau mặt, mới phát hiện trán mình toàn là mồ hôi lạnh, vội đem những gì mình thấy nói cho lão Tứ, lão Tứ nghe xong cũng run lên, bởi vì trước đó hắn ta cũng nghe thấy tiếng bang bang đó, chỉ là hắn ta không đuổi theo, cũng không thấy cô gái kỳ quái nào…
“Liệu có phải có người giả thần giả quỷ không?”
“Không thể nào! Mặt đất tuyết dày như thế làm gì có ai đi qua không để lại dấu chân?”
Hai người nhìn nhau, không khỏi run lên, sống lưng lạnh toát.
Lão Nhị nghe tiếng cũng đi ra, không nhịn được nói: “Chúng mày hoảng lên làm gì? Còn muốn kiếm tiền không hả? Bình tĩnh lại hết cho tao! Có tí việc đã sợ như vậy thì còn làm ăn được gì?”
Đại béo và lão Tứ chỉ có thể đem chuyện vừa rồi kể lại cho lão Nhị, càng nói càng hoảng sợ: “Anh hai, em thấy trong ngọn núi này có hơi quỷ quái…”
Lão Nhị chưa từng gặp qua đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi, tuy vậy vẫn hơi chột dạ: “Quỷ cái gì mà quỷ, chắc chắn là mày nhìn nhầm rồi, trên đời này làm gì có quỷ chứ?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Nếu thật sự có quỷ thì cũng phải tới tìm tao chứ, mày không thấy tao vẫn sống tốt đây à? Đừng có thần hồn nát thần tính, còn muốn kiếm tiền không đây?”
Năm nghìn vạn là con số lớn, chỉ cần lấy được số tiền này, mỗi người bọn họ sẽ được chia hơn một ngàn vạn, đến lúc đó vượt biên trốn ra nước ngoài rồi thì sợ gì không có những tháng ngày êm đẹp?
Nói vậy cũng đúng, tâm trạng nóng nảy vì quá sợ hãi của bọn họ quả nhiên bình ổn hơn nhiều, trên đời này không có ma quỷ, chắc chắn là bọn họ nhìn nhầm rồi.
Lão Nhị sợ hai tên ngu xuẩn này làm hỏng việc bèn nói: “Chúng mày ra canh chừng đằng sau đi, đừng để nó chạy mất, đằng trước để tao lo.”
Đại béo và lão Tứ chỉ có thể ra đằng sau, để lại lão Nhị ngồi trong phòng đằng trước, hắn ngồi trên ghế đá uống rượu, lại ăn thêm mấy miếng thịt heo tẩm ớt, thật ra hắn cũng không yên tâm lắm, Đại béo nói nhìn thấy người, nếu mà có người thật, sau đó phát hiện bọn họ…
Nghĩ vậy, hắn liền không yên tâm, bỏ chén rượu xuống cầm đèn pin đi ra ngoài.
Hắn nhìn theo hướng mà lão Tứ và Đại béo nói nhưng không nghe thấy tiếng bang bang kỳ lạ gì, cả bóng người cũng không có, xem ra đúng là nhìn lầm rồi. Hắn yên lòng, cầm đèn pin quay về, nhưng vừa bước vào cửa thì đột nhiên đằng sau truyền đến âm thanh kỳ quái, không phải từ hướng lúc nãy.
Hắn lắng tai nghe, “Bang… Bang… Bang…”
Hình như là từ phía trước căn nhà, âm thanh này giống hệt như lão Tứ và Đại béo mô tả, như đang ra sức chém cái gì đó, trong khe núi trống trải lại đột ngột vang lên nên càng có cảm giác quỷ dị.
Không đúng, rõ ràng Đại béo và lão Tứ nói tiếng này ở mặt sau ngôi nhà truyền đến cơ mà, sao lại chạy đến đằng trước rồi?
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phi Âm: Quá xui xẻo, đổi mấy chỗ rồi mà vẫn bị phát hiện!
Cô gái hàng xóm: Cẩn thận đấy. 😊