Chương 84

“… Mẹ nó, sao ở đó lại có quan tài?”
“Lúc trước tôi nghe đồn cao ốc bỏ hoang này có quỷ, thậm chí có người còn nhìn thấy quan tài bay trên trời, chẳng lẽ đây là cỗ quan tài đó sao?”
“Thật hay giả đấy? Tôi vẫn luôn nghĩ đó là tin vịt, doạ ch.ết tôi rồi!”


“Cái quan tài này không thể động vào! Thứ tà ma như thế các canh nên tránh xa một chút!”
“Mau lên đi, đi mời đạo sĩ tới!”


Lý đạo trưởng thong thả đến, ông ta mặc áo đạo bào, cầm kiếm gỗ đào. Hai người đồ đệ cung kính đi theo sau Lý đạo trưởng, tay cẩm pháp khí, dáng vẻ nghiêm túc quỷ thần không thể xâm phạm.


Nhà thầu nói: “Đạo trưởng mau xem giúp chúng tôi với, trong toà nhà này có một cái quan tài, có phải khu này thực sự không may mắn không?”


Lý đạo trưởng ngửa đầu nhìn toà nhà bỏ hoang, lại đi lại mấy vòng xung quanh, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Trong toà nhà này có âm khí rất nặng, gió quỷ gào rít giận dữ là do các anh động thổ vào đúng giờ tử cho nên mới dễ dàng thu hút những thứ không sạch sẽ. Cái quan tài đó là minh chứng rõ nhất. Nếu các anh muốn khởi công lần nữa thì trước hết phải đuổi hết quỷ quái đi, sau đó chọn ngày hoàng đạo mà khởi công, nếu không hậu hoạ sẽ khó lường.”


Ông chủ nói: “Vậy phiền đạo trưởng, chỉ cần đuổi được đám quỷ đó đi thì có tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng trả!”


available on google playdownload on app store


Nhà thầu vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Đúng vậy, bây giờ còn chưa khởi công đã gặp chuyện này, nếu không xử lý tốt thì về sau không biết còn gặp những chuyện kinh khủng thế nào nữa.”


Ông chủ còn nói: “Đúng rồi, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, anh dặn cấp dưới đừng đi nói lung tung, nếu mà để lộ ra thì còn ai muốn mua nhà của chúng ta nữa?”


Nhà thầu nói: “Yên tâm đi, tôi đã nói với đám công nhân rồi, nếu ai dám nói bậy thì lập tức cuốn xéo. Bây giờ muốn phiền Lý đạo trưởng chọn cho chúng tôi một ngày hoàng đạo để khởi công ạ.”


Lý đạo trưởng vuốt râu, nói: “Các anh cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, đảm bảo không có sai sót gì.”
Lý đạo trưởng thề son sắt như vậy, dáng vẻ đã tính cả rồi làm nhà thầu và ông chủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy làm phiền đạo trưởng.”


Lý đạo trưởng ừ một tiếng, dặn đồ đệ chuẩn bị, ông ta muốn lập đàn làm phép. Trước tiên phải dán bùa chú phong ấn lên bốn phía quanh quan tài, lại cử người canh giữ bên ngoài không cho bất cứ kẻ nào tới gần vân vân.


Lý đạo trưởng đã nói vậy thì người ngoài đương nhiên không phản đối gì, ồn ào kết hợp với ông ta lập đàn làm phép.


Trong lúc này, nữ quỷ áo đỏ đã đi tìm quỷ không đầu, quỷ cụt tay và nữ quỷ trung niên tập hợp lại nghĩ cách giúp cô. Nữ quỷ trung niên thích bát quái, ngoài việc trông con thì cũng thích đi khắp nơi, bà ấy biết nhiều nên Cố Phi Âm nhờ tìm giúp xem quanh đây có chỗ nào thích hợp để ở tạm không.


Nhà đắt quá thì cô không thuê được, chỉ muốn tìm một toà nhà bỏ hoang không cần đóng tiền như này nhưng rất khó khăn.
Nữ quỷ trung niên nói: “Chuyện này giao cho tôi, tôi đi hỏi thăm giúp cô, đảm bảo tìm được một nơi vừa tiện nghi mà giá cả lại phải chăng.”


Cố Phi Âm yên tâm, cười cười nói: “Cảm ơn cô ạ.”


Nữ quỷ trung niên nói: “Cảm ơn cái gì chứ. Thế tôi đi trước đây, các cháu ở bên này cứ từ từ đừng vội.” Vừa lúc bà biết một người bạn có căn nhà xảy ra vụ án giết người nên vẫn chưa cho thuê được, không biết giờ còn cho thuê không, bà định đi qua xem sao, nếu cho thuê thì cô gái tóc dài ở đó là quá hợp lý.


Nữ quỷ trung niên đi rồi, nữ quỷ áo đỏ lại nói qua tình huống ở cao ốc bỏ hoang, quan tài của cô đã bị đạo sĩ dùng bùa chú phong ấn. Tuy ông ta không giỏi lắm nhưng bùa chú cũng có vài phần phù lực, tiểu quỷ giống như bọn họ không có cách chống lại được, hơn nữa bên ngoài toà nhà bỏ hoang còn có không ít người canh.


Nếu muốn mang quan tài ra thì hơi khó khăn, đầu tiên phải xé được lá bùa phong ấn xuống.
Cố Phi Âm nói: “Không sao hết, buổi tối mọi người đi vào cùng tôi, tôi xé lá bùa xuống rồi mọi người giúp tôi mang ra ngoài.”


Nữ quỷ áo đỏ không nhịn được cười: “Ai bảo cô tham cơ, bây giờ thì hay rồi, cả quan tài cũng bị giữ lại luôn.”
Cô gái hàng xóm và bà cụ cũng nhìn Cố Phi Âm, có vẻ như có chút vui sướng khi người khác gặp hoạ.


Cố Phi Âm thực sự rất lo lắng, lúc ấy cô nghèo như vậy, trên người chỉ có một ngàn tệ, lại không có công ăn việc làm thì lấy đâu ra tiền thuê nhà chứ? Sau khi có tiền rồi thì lại không muốn tiêu xài phung phí, hơn nữa ở toà nhà bỏ hoang này cũng khá ổn, vừa tiện vừa chẳng mất tiền, lại có cả hai hàng xóm, cô không muốn dọn đi. Ai ngờ tự nhiên xảy ra chuyện này.


Hành động giành lại quan tài lần này thực sự rất quan trọng, chỉ cho phép thành công, không được thất bại!
Cô không ngờ bây giờ ở toà nhà bỏ hoang lại có nguy hiểm như vậy.


Cố Phi Âm cũng không về công viên giải trí làm việc nữa, dốc toàn lực cho kế hoạch lấy quan tài về mà không kinh động đến người khác. Cô ăn trưa ở tiệm phở bò bên cạnh cửa hàng bánh bao quen thuộc. Phở bò nhà này rất thơm, xương được hầm nhừ, sợi phở trắng trẻo mập mạp nấu trong nước dùng nóng hổi, lại thêm vào bát một ít dưa chua và hành lá rau thơm thái nhỏ, hương vị cực kỳ tốt, nước dùng uống cạn được.


Ăn xong một bát phở bò này cô không còn chút muộn phiền nào hết.


Ăn phở xong cô đi ra bờ sông, túi nilong đồ đạc của cô vẫn giấu trong rừng cây. Cô nhìn dòng sông đóng băng liền không nhịn được nhớ món cá nướng mới ăn mấy hôm trước, thật sự rất thơm. Cô muốn tự mình bắt cá nướng quá, tự mình làm cá thì cũng mất tiền như kiểu tiền gia vị các thứ nhưng so với con cá nướng sẵn bảy tám chục tệ thì rẻ hơn nhiều.


Khó trách trên sông có rất nhiều người đi câu, bởi vì cá ăn rất ngon.
Ông cụ Vương cũng đưa cháu trai mình tới câu cá, một già một trẻ ngồi bên bờ thả mồi câu xuống sông, yên lặng đợi cá cắn câu.


Ông cụ Vương còn ngồi cạnh một ông lão cũng hay thường câu cá với mình, bây giờ hai người đang nói chuyện toà nhà bỏ hoang bên kia đang chuẩn bị được xây lại. Ông cụ Vương nói ông không thấy chuyện này khả thi lắm, ông cụ bên cạnh mới hỏi tại sao lại thế? Ông cụ Vương nhỏ giọng: “Chẳng lẽ ông không thấy à? Mấy nhà thầu đó vừa vào toà nhà được vài phút thì đều kinh hoàng chạy ra ngoài! Sắc mặt thì tái nhợt, một lúc sau thì có đạo sĩ đến, ông nói xem là tại sao chứ?”


“… Tại sao?”
“Đương nhiên là có quỷ rồi, chắc chắn là gặp quỷ! Toà nhà đó đã bị quỷ chiếm rồi, người bình thường muốn tranh nhà với quỷ không phải là tự tìm đường ch.ết à?”
“Không thể nào, ông lại nói bừa.”


“Bỏ đi, ông không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào khác.”
Ông cụ Vương thở dài, bây giờ ông biết rõ người bình thường không thể thấy hết bí mật của thế giới này, cho dù bí mật đó có bày ra trước mắt cũng sẽ không thể nào biết được.


Ông vẫn nên câu hai con cá cho cháu trai tẩm bổ thì hơn.
Cháu trai cũng nghiêm túc ngồi bên cạnh, tay cầm con cá khô. Bé cũng muốn câu hai con cá nữa, ông nội lại nói sảng rồi, phải giúp ông nội bồi bổ đầu óc.


Bé đợi một lúc lâu thì đột nhiên thấy cần câu hơi động, bé kêu lên một tiếng, “Ông nội, con câu được cá rồi!” Cậu bé vui vẻ đứng dậy thu cần, nhưng không ngờ cần câu rất nặng, cậu không kéo lên được, ngược lại còn bị một lực lớn lôi về phía trước, ùm một tiếng ngã xuống sông!


Dòng sông tuy đã đóng băng nhưng lớp băng rất mỏng, không thể chịu được sức nặng của một người, cháu trai ngã xuống mặt băng thì lớp băng lập tức vỡ ra, cậu giãy giụa hai cái đã chìm xuống.


Ông cụ Vương vừa mới nghe thấy cháu trai nói câu được cá, quay đầu nhìn sang chưa thấy cá đâu thì đã thấy cháu mình rớt xuống sông.
Ông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không nói hai lời nhảy xuống theo!


Lúc trẻ ông cũng là kiện tướng bơi lội, bây giờ cũng ép mình giữ được bình tĩnh, ông nhào vào làn nước, túm được chân cháu trai. Ông mừng rỡ bơi ngược lên nhưng không hiểu sao ông kéo mãi không được, còn cảm thấy như có sức mạnh nào đó càng kéo bọn họ chìm xuống…


Ông cụ Vương cảm thấy không ổn, chẳng lẽ gặp phải thuỷ quái?


Cố Phi Âm cách ông cụ Vương phải đến trăm mét, cô xếp hàng ngồi cạnh cô gái hàng xóm và bà cụ, trên mặt là vẻ ưu thương. Bây giờ bọn họ có tiếng nói chung, đều là người mất nhà, aizzz, những người đồng bệnh tương liên đáng thương.
Cô gái hàng xóm: “…”
Bà cụ: “…”


Hai người quay đầu trợn mắt nhìn cô.
Cô còn đang nghĩ đến quan tài của mình, trong quan tài còn nhiều bảo bối như vậy, cô thật không muốn bỏ cái nào cả thì nghe quỷ không đầu kêu lên: “Không ổn rồi, bên kia có người rơi xuống nước!”


Quỷ cụt tay vươn cổ nói: “Có phải có thuỷ quái kéo người không?”
Cố Phi Âm, cô gái hàng xóm và cụ bà đều ngoái nhìn sang, Cố Phi Âm nói: “Mùa đông làm gì có ai xuống nước, thuỷ quái kéo người kiểu gì chứ?”
Quỷ không đầu nói: “Không biết, đi sang xem đi.”


Cô gái hàng xóm và bà cụ nhìn quỷ không đầu, như đang nghi hoặc một con quỷ không đầu thì thấy náo nhiệt kiểu gì chứ?
Cố Phi Âm đi đến bờ sông tập trung nhìn kỹ, quả nhiên thấy dưới đáy sông trong vắt có một bóng đen.






Truyện liên quan