Chương 110

Tin lời này không có mấy người, người trên mạng dồn dập nói lần này giới nghiêm không bình thường, nhất định là có chuyện gì so càng lớn hơn, không thì làm sao có khả năng ngay cả lực lượng vũ trang đều điều động lại đây? Chỉ một giờ, dưới Đại Long sơn, fans và truyền thông toàn bộ bị lôi đi, trái lại đầy xe tải lớn, nghe phụ cận nói, bên trong là binh lính ăn mặc chỉnh tề ngồi, thậm chí mỗi người trang bị vũ khí, dòng xe không đứt đoạn, xem như muốn đánh trận, rất đáng sợ.


"Đm, không phải là thật sự có yêu ma quỷ quái gì muốn xuất thế chứ? Tôi cảm thấy tôi thật sự biết gì đó."
"Ha ha ha ha cõi đời này làm sao có khả năng có yêu quái, đã là thế kỷ hai mươi mốt, sợ là trong đầu có yêu quái nha."
"..."


Vào lúc này bên ngoài ầm ĩ cực kì, lực lượng vũ trang vây quanh chân Đại Long sơn cũng triệt hồi sau khi ở đây xác nhận an toàn, dân thành phố D mắt thấy đội ngũ trên đường cái tuần tr.a dồn dập lui lại, lệnh giới nghiêm rốt cục bị hủy, lẻ tẻ người đi trên đường, cảm giác bầu trời vẫn là bầu trời ban đầu, thật giống như không hề có sự khác biệt...


Tựa hồ là một lần nguy cơ bị vùi lấp lặng yên không tiếng động.
...


Vào lúc này rốt cục trở lại chân núi, Trương đạo trưởng bọn họ trước tiên xử lý một thoáng vết thương trên người, khi cấp trên hỏi, bọn họ tỉ mỉ đem chuyện bắt được Quỷ Vương nói một lần, đương nhiên cường điệu cảm ơn Cố đại sư, nếu không phải là cô, bọn họ có mệnh trở về không vẫn khó nói, huống chi là được Quỷ Nô nâng về, đoạn đường này thật là dễ dàng.


Hai tệ thật không phí, rất có lợi ích thực tế.
Đương nhiên, Cố đại sư lợi hại như vậy, nếu như cô cũng có thể tiến vào Đặc bộ thì tốt rồi.


available on google playdownload on app store


Trương đạo trưởng mới vừa xoa nước thuốc, liền không thể chờ đợi được nữa đi tìm Cố đại sư, nhân tài như vậy, chính là thuộc về Đặc bộ của ông, hỏi Cố đại sư ở nơi nào? Nha, Cố đại sư ở bên kia xem heo.
Trương đạo trưởng: "..."


Đối với con lợn rừng 1000 tệ âm phủ mua về, ông cũng có chút một lời khó nói hết.
Bên kia Cố Phi Âm vẫn còn lo lắng con này lớn như vậy làm sao mang về nhà, cô cũng không thể mang theo heo ngồi kiệu, xem ra muốn giết heo trước mới được.


Trong đầu cô đều là heo nên làm gì,ăn sao, đối với Trương đạo trưởng nói ra đề nghị tiến vào Đặc bộ không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, nơi này nhiều đạo sĩ như vậy đã rất khủng bố, nếu không phải heo ở chỗ này cô đã đi sớm, nếu như lại đi cái gì Đặc bộ, sau đó đều phải cùng đạo sĩ giao thiệp, giương mắt cúi đầu đều là kiếm gỗ đào lá bùa, như vậy đáng sợ bao nhiêu!


Cho nên cô phi thường kiên quyết nói không, hơn nữa cô là người có công việc, lại đặc biệt được lãnh đạo thưởng thức, làm nhân viên ưu tú công, cô không có dự định đổi nghề.


Trương đạo trưởng vạn phần tiếc hận, chỉ nói Cố đại sư là cao nhân, khả năng không thích thế tục giáo điều cứng nhắc, chỉ có thể bất đắc dĩ coi như thôi.


Mà con heo rừng đặc biệt được Cố đại sư coi trọng, Trương đạo trưởng tha thiết nói sẽ giết cho cô, cắt thành miếng chỉnh tề đưa đến nhà, nếu như nguyện ý, còn có thể ướp muối rồi đưa đến cũng được.
Một tháng nữa là năm mới, vừa vặn dự trữ chút ngũ vị.


Cố Phi Âm phi thường cảm kích, nhếch nhếch miệng lộ ra một nụ cười cảm kích: "Cảm ơn ông."
Trương đạo trưởng: "... Không, không cần khách khí."
...


Cố Phi Âm đợi ở thành phố D hai ngày, ngày thứ hai đi lên núi tìm một vòng cũng không tìm được nơi cô muốn tìm, cô nghĩ có khả năng không phải nơi này rồi? Ngồi lên xe, buổi tối hôm đó trở về thành phố "B".


Cô không nghĩ tới về đến nhà trước tiên thấy một người đàn ông nằm trên đất.
Tên trộm sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng, bị mấy người bạn nhỏ vây quanh ở giữa nhất động cũng không dám động.


Cố Phi Âm kinh hãi, trước tiên vào phòng nhìn một chút, phát hiện tiền còn ở đây mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự rất ghét trộm, trước gặp phải mấy tên tốt xấu là ở bên ngoài, không nghĩ tới bây giờ đã trộm đến nhà cô rồi, lúc này cô liền báo cảnh sát, tên trộm cảm kích đến khóc ròng ròng, ôi mẹ ơi, ôi, ôi, báo cảnh sát tốt, báo cảnh sát hay, báo cảnh sát tuyệt!


Cảnh sát vừa đến, tên trộm liền ôm bắp đùi cảnh sát khóc: "Cứu mạng, trong phòng này có ma!" Hắn chỉ vào vài con quỷ kinh khủng góc tường nói, "Nơi đó có quỷ a a a a, quá kinh khủng, họ giam cầm tôi, tôi bị giam nơi này hai ngày hai đêm rồi ! Các anh nhanh dẫn tôi đi!"


Quỷ nhỏ núp ở góc tường thăm thẳm nhìn hắn, một đôi mắt như hạt châu chuyển chuyển, sợ đến mức tên trộm lại bắt đầu run.
Cảnh sát dò xét góc tường, nơi nào có quỷ gì?


"Được rồi, cậu cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi luật pháp trừng phạt, trộm đồ không được trái lại đổ cho chủ phòng giam cầm? Theo tôi được biết chủ phòng đi ra ngoài hai ngày ngày hôm nay mới về, cậu bị cô ấy tóm gọm, đừng tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ thả cậu!"
Tên trộm: "..."


Hắn nhìn chú cảnh sát một mặt chính khí, nhìn lại một chút vài con quỷ rúc trong góc tường, giờ khắc này bọn họ âm trầm nhìn hắn, con nhỏ kia lè lưỡi với hắn... Hắn tâm tự tự tử đều có !
Tại sao không ai tin hắn a? !


Tên trộm cực kì vui sướng vì bị đưa tới đồn cảnh sát, hắn còn ước gì đi nhanh lên một chút, thà bị ngồi tù cũng còn hơn ở đây nhiều thêm một giây. Đồng chí cảnh sát lần đầu tiên nhìn thấy một tên trộm bị bắt còn kích động lại hưng phấn như vậy, cười một tiếng, nói trên đời này đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, vào đồn cảnh sát còn có thể vui vẻ như vậy, đúng là ngàn năm có một.


Có điều nhìn cô gái tóc dài kia anh sao lại cảm thấy có chút quen mắt nhỉ?
Giang Thiên vỗ tay một cái, chả trách nhìn quen mắt, cô gái tên Cố Phi Âm này chẳng phải chính là người tháng trước cứu Tô Địch đó sao? Lúc ấy còn bị bọn họ nhận nhầm thành ma, sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn xối xả.


Không nghĩ tới khéo như vậy, ở đây lại gặp gỡ.
Anh nhìn tên trộm mặt mày ủ rũ lại có chút may mắn sống sót sau tai nạn, nói: "Cậu gặp ma thật sao?"


Tên trộm nhìn anh một cái, không phải anh không tin sao? "Quan tài vẫn còn để ở trong phòng kia kìa, đó chính là chứng cứ, quan tài khẳng định là dành cho ma ngủ. Anh xem có ai đem quan tài trưng trong phòng hay không? Cô gái tóc dài kia rất không bình thường!"


Giang Thiên ồ lên một tiếng, tuy rằng khi nhìn thấy quan tài kia anh cũng có chút không biết nói gì: ". . . Cậu không phải nói có năm con ma sao? Chỉ có một cái quan tài bọn họ ngủ được hết sao?"
Tên trộm: ". . . ? ?" Hắn vậy mà lại bị hỏi đến không trả lời được? Năm con ma hình như đúng là không đủ chỗ ngủ nhỉ?


"Hơn nữa còn có khả năng người ta có chút sở thích đặc thù thì sao? Pháp luật quy định trong nhà không thể đặt quan tài à? Nếu thật sự gặp ma, cũng là do cậu xui xẻo không học giỏi, chính mình tự làm, đáng đời!"
Tên trộm: ". . ."


Lúc rời đi, Giang Thiên nhịn không được nhìn lên cửa sổ lầu bốn, nơi đó lộ ra một chút ánh đèn mờ nhạt, thoạt nhìn u ám lại âm lãnh.
Giang Thiên kéo chặt quần áo, nhanh chóng rời đi.
. . .


Cố Phi Âm lúc này ngồi ở trong quan tài đếm tiền, nếu như thiếu một tờ cũng phải bắt tên trộm kia trả lại, lại đem số tiền cô kiếm được trong hai ngày này đều cất vào. Nghĩ đến “kho chứa tiền” này của cô đã bị tên trộm kia phát hiện, nhỡ đâu hắn lại đến thì phải làm sao?


Bé trai đứng ở bên cạnh cô, ngượng ngùng nói: "Chị ân nhân đừng lo lắng, số tiền này em đã giúp chị bảo vệ, người xấu kia một phân tiền cũng không lấy được đã bị em dọa khóc rồi, he he."
Cố Phi Âm xem xét xem xét bóng người mơ hồ bên cạnh này, nghiêm túc nói: "Cám ơn em nha."


"Không cần cảm ơn."
Bé trai vỗ vỗ ngực, "Người xấu nên bị đánh, mẹ em nói, người không làm mà muốn hưởng đều không phải người tốt, không cần khách khí với những người như thế."


Trịnh Tinh xoa đầu con trai, dưới đáy mắt có đau lòng cùng hối hận. Nếu không gặp phải người cha như vậy, con trai cô sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, mà không phải bị sát hại tàn nhẫn, ch.ết không rõ ràng, hỏng cả một đời. May là bây giờ đã ổn rồi, kẻ thù đã ch.ết, kiếp sau bọn họ có lẽ còn có cơ hội làm mẹ con.


Trịnh Tinh cười nói: "Cố đại sư, thật ra chúng tôi trở về là muốn nói lời từ biệt cô. Hiện tại tâm nguyện đã hoàn thành, chúng tôi muốn tới địa phủ báo danh rồi."


Lý Như lơ lửng bên cửa sổ, nhìn bóng đêm nặng nề, nở nụ cười có chút khổ sở lại có chút cao hứng: "Đại sư, tôi đã trở về xem cha mẹ tôi, hiện giờ bọn họ nhận nuôi một bé gái, trong nhà còn nuôi một con chó, tôi tin tưởng bọn họ sẽ sống tốt. . . Hiện giờ mối thù đã được báo, tôi cũng nên đi tới nơi mà tôi nên đi rồi. Đại sư, cám ơn cô, đã giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng này."


Cố Phi Âm một chút cũng không ngoài ý muốn, tâm nguyện đã hoàn thành, lại không muốn tiếp tục làm cô hồn dã quỷ, đi địa phủ là quyết định tốt nhất.
Ơ hay, lúc trước vì sao cô lại không xuống địa phủ báo danh nhỉ?


Cô suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nghĩ ra nguyên do gì, cũng có thể là cảm thấy thành ma càng tốt hơn, dù sao có một mộ đầy bảo bối cần cô bảo vệ cơ mà.
Hai mẹ con và Lý Như tạm biệt Cố Phi Âm, chậm rãi biến mất ở trong đêm tối.


Bởi vì ở bên ngoài cũng chưa ăn hẳn hoi, lúc này cô tính toán nấu cho chính mình một hộp mì ăn liền chua cay vị thịt bò, vốn định ốp thêm quả trứng gà nấu chút rau xanh nữa, nhưng cô hiện tại cũng không quá tiện, liền chỉ có thể nhờ vả Bính Bính cùng bà lão.






Truyện liên quan