Chương 2
Nằm ngay vị trí biên giới của Long Quốc và Thiên Quốc là một khu rừng rậm. Trong khu rừng ấy có một cây cổ thụ rất to. Những cành cây lớn nhỏ kết vào nhau thành các tán cây vững chắc xếp dần từ thấp đến cao. Nhưng đừng tập trung vào cái cây này, vì nó chỉ vô tình được một bóng dáng nhỏ chiếm dụng làm giường ngủ.
Gió thổi lá xào xạc lay động vài nhánh tóc đen mềm, đôi mắt khép thư thái để lộ hàng mi dài cong vút, hai khóe môi hơi nhếch lên thỏa mãn. Gối đầu vào tay nải, bóng dáng nhỏ thực sự đang rất hưởng thụ an nhiên mà ngủ.
“Hí hí hí….” - Tiếng vó ngựa dừng dưới gốc cây cổ thụ.
Năm hắc y nhân cùng một nam nhân mặc lam y đồng loạt xuống ngựa. Họ dùng một ít lương khô mang theo bên người. Nam nhân mặc lam y lên tiếng:
“Lại bị mất dấu Huyết tộc. Thông tin chúng ta có được đều rất mơ hồ”.
Một hắc y nhân lo lắng hỏi: “Vậy khi nào mới tìm ra Huyết thạch?”
Đám người gây tiếng ồn đã đánh thức bóng dáng nhỏ phía trên. Vừa nghe đến Huyết thạch cũng liền tò mò lẩm bẩm theo: “Huyết Thạch!”
Nam nhân mặc lam y nghe động, ánh mắt nhanh chóng hướng lên tàn lá, hét to: “Kẻ nào?”
Thân ảnh nhỏ bị hét đến giật bắn người, lung lay trọng tâm cuối cùng không nằm vững được liền lộn nhào xuống dưới.
“Đỡ ta!” – Thân ảnh nhỏ thảng thốt kêu lên.
Nam nhân mặc lam y cũng thật thà đưa tay ra đỡ. Đến khi thành công ôm bóng dáng nhỏ vào lòng lại nghĩ ngợi nhanh trong đầu rồi buông tay.
“A!” – Thân ảnh nhỏ nhăn nhó. Cả người nằm bẹp dưới đất.
Chiếc tay nải không thương xót chủ nhân, kế đó rơi đánh bộp vào mặt. Thân ảnh nhỏ vì đau nên quyết định nằm yên không hề nhúc nhích.
Nam nhân mặc lam y thấy vậy liền túm lấy cổ áo nhấc bổng lên. Hắn nhìn thiếu niên mặt còn búng ra sữa, cất giọng hung dữ:
“Nói! Tại sao lại nghe lén bọn ta?”
Thiếu niên mở to đôi mắt vô tội nhìn nam nhân mặc lam y, oan ức đáp lời:
“Thính giác của ta rất tốt, không thể không nghe. Ta vốn dĩ đang ngủ, các người lại đến đây ồn ào”.
Năm hắc y nhân đồng loạt rút kiếm hướng về thiếu niên, dọa cho thiếu niên một trận xanh mặt. Thiếu niên vì an toàn của bản thân vội vàng đảo mắt rồi lắp bắp nói:
“Các ngươi không phải đang tìm Huyết thạch sao?”
Nam nhân mặc lam y nghe vậy liền kéo thiếu niên sát vào mặt hắn, mắt trợn lên mang theo tia kinh hỷ:
“Ngươi biết Huyết thạch? Ngươi là người của Huyết tộc?”
“Không phải, không phải!” – Thiếu niên xua tay rồi hơi nhíu mày ngẫm nghĩ – “Ta nghe đến Huyết thạch liền cảm giác rất quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra quen như thế nào”.
Nam nhân mặc lam y đáy mắt có chút thất vọng, tay vẫn giữ chặt cổ áo của thiếu niên, bặm môi nói:
“Xảo biện! Ngươi tưởng nói đến Huyết thạch liền khiến bọn ta tin ngươi. Ngươi là thuộc hạ của ai, theo dõi bọn ta để làm gì?”
Thiếu niên rưng rưng mắt, nhìn năm mũi kiếm vẫn chỉa thẳng vào mình, run rẩy đến toát mồ hôi lạnh. Đưa ánh mắt đáng thương một lần nữa hướng nam nhân mặc lam y tha thiết nói:
“Đại ca à! Nếu ta quả thực theo dõi các ngươi thì còn dễ dàng để cho các ngươi phát hiện như thế sao? Ngươi xem, ta đến một đoản kiếm phòng thân cũng không có, lại ngu ngốc đi đâm đầu vào đám người ai ai cũng có hung khí như các ngươi? Quan trọng nhất…”
“Điều gì?” – Nam nhân mặc lam y nôn nóng hỏi.
“Quan trọng nhất, ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phàm dường này sẽ đi lừa ngươi sao?”
Năm mũi kiếm vững như núi chợt chao đảo, khóe miệng ai nấy đồng loạt co giật. Thậm chí nam nhân mặc lam y còn không đủ sức túm lấy cổ áo thiếu niên. Thiếu niên thoát khỏi bàn tay của nam nhân, nét mặt tỏ ý không vui:
“Muốn cười thì cười đi. Cười cái gì? Ngươi … ngươi …ngươi…còn có ngươi…các ngươi cười cái gì?”
Nam nhân mặc lam y ngoác miệng cười lớn: “Không ai tự khen mình như ngươi!”
Thiếu niên phủi vết bẩn trên quần áo, đưa tay chỉnh trang lại y phục, bước đến gần nam nhân mặc lam y. Đáy mắt thiếu niên linh động, hàng lông mi khẽ rũ xuống rồi lại cong lên, đôi mắt phượng đen láy đẹp hơn tranh vẽ phóng tia mị hoặc, khuôn miệng nhỏ nhắn mỉm cười, chậm rãi hỏi: “Ta nói sai sao?”
Nam nhân mặc lam y ngẩn người. Thiếu niên này quả thực như được tạc ra bởi những thợ điêu khắc lành nghề. Hơn nữa khuôn mặt sáng bừng như thái dương khiến hắn lần đầu tiên bị lung lay ý nghĩ chỉ có chủ nhân hắn mới là đẹp nhất.
“Không sai!” – Nam nhân mặc lam y vô thức trả lời.
“Vậy được, ta đi đây” – Thiếu niên gật đầu hài lòng rồi xoay nhẹ người cất bước.Miệng không quên vẽ một nét cong nồng đậm
Nhưng chẳng được năm bước chân, cổ áo lại bị túm lấy.
Nam nhân mặc lam y không hề có ý định buông tha thiếu niên. Hắn cười rộ lên nói:
“Diện mạo của ngươi ra sao cũng không liên quan đến việc này. Huống chi theo như ngươi nói rất có khả năng ngươi biết Huyết thạch. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ sót một cơ hội nào”.
“Ngươi định làm gì?” – Thiếu niên ngửi thấy mùi nguy hiểm, dè dặt hỏi.
Nam nhân mặc lam y một phát đưa tay ném thiếu niên lên lưng ngựa rồi phi thân ngồi ở phía sau.
Đoàn người cứ vậy khởi hành.
Thiếu niên hốt hoảng, giữa thanh thiên bạch nhật lại bị bắt cóc?
Nam nhân mặc lam y tốt bụng giúp thiếu niên giảm bớt căng thẳng: “Yên tâm, đến khi ngươi có thể nhớ ra manh mối nào đó về Huyết thạch, ta sẽ để ngươi đi”.
Thiếu niên miệng méo xêch, trong lòng than khổ, xác thực nghe có chút quen, nhưng chỉ là một chút một chút, nếu không có gì để nhớ thì phải đi theo tên nam nhân này đến khi nào? Thiếu niên cân nhắc suy tính kỹ càng trong đầu, về sau dường như lại bị rối loạn liền bắt chuyện với nam nhân ngồi sau để thư giãn đầu óc.
“Đại ca?”
“Cái gì?”
“Tên họ của ngươi?”
“Đỗ Kỳ”
“Ta là Bạch Thiên! Đại ca?”
“Lại cái gì?”
“Tuổi của ngươi?”
“Hai mươi”.
“Ta mười lăm”
“Ngươi lại xảo ngôn. Bằng khả năng nhìn người của ta, ngươi cùng lắm là mười ba”.
“Đỗ đại ca!”
“Thế nào?”
“Ngươi xem lại khả năng nhìn người của ngươi đi”.
“…”
“Đỗ đại ca!”
“Lại thế nào?”
“Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Thiên!”
“Tiểu Thiên! Xin ngươi! Im lặng một chút.”