Chương 29
“Đình nhi có hay nhắc đến ta không?” – Hắc lão quay sang Tiểu Thiên hỏi.
“Không…không biết ạ!” – Tiểu Thiên thành thật trả lời. Nàng chưa từng nghe đến hai từ Hắc lão nhưng cũng không loại trừ khả năng gia gia đã nhắc đến mà nàng thì chưa kịp nhớ ra.
Hắc lão lòng buồn rười rượi, hàm râu muối tiêu phất phơ trong gió:
“Đình nhi có lẽ còn giận ta vì không từ mà biệt, chỉ để lại cho y vài dòng, y làm sao có thể nhắc đến ta?”
Hàm râu dài, lông mày xếch ngược, đầu tóc tung bay của Hắc lão đồng loạt rũ xuống khiến Tiểu Thiên dấy lên lòng thương cảm, không nghĩ đến Hắc lão với gia gia nàng lại có mối quan hệ thân thiết như thế. Nàng liền vỗ về:
“Sư bá có muốn thấy sư phụ hiện tại thế nào không? Con vẽ tặng người một bức tranh!”
Hai mắt Hắc lão sáng rực như hai quả cầu lửa, râu mày tóc trở về vị trí vốn có của nó. Ông không nói nên lời, chỉ gật đầu không dứt.
Tiểu Thiên tìm ít than gỗ tốt, lại dùng giấy loại tốt rồi cẩn thận vẽ tranh. Nàng theo trường phái tranh truyền thần, lần trước vẽ tặng Nhiên Thanh một bức đã khiến Nhiên Thanh ngơ ngẩn mấy ngày, lần này sẽ vì thâm tình của Hắc lão mà chuyên tâm.
Hắc lão không nhịn được tò mò chờ mong, cứ đi ngược đi xuôi đi vòng quanh nơi Tiểu Thiên đang ngồi. Chốc chốc lại ngó mắt vào liếc một cái, rồi lại đi ngược đi xuôi đi vòng quanh.
Bên trong thư phòng đột nhiên không còn nghe thấy âm thanh nào nữa khiến Thần Vũ lấy làm lạ. Đỗ Kỳ rời đi rồi về bẩm báo, Tiểu Thiên cùng Hắc lão đang hàn huyên trong đình viện. Thần Vũ vừa nghe đã phải yêu cầu Đỗ Kỳ lặp lại lần nữa.
“Xong rồi, sư bá!” – Tiểu Thiên cặm cụi miệt mài hồi lâu cuối cùng cũng hoàn thành. Nàng dùng hai tay đưa tranh cho Hắc lão.
Hắc lão cầm tranh mà tay run run, mắt rưng rưng, cuống họng nghèn nghẹn…
“Đình nhi…Đình nhi đây sao…Hắn…tại sao tóc lại bạc hết rồi?…Không sai…ánh mắt này đúng là của hắn…là hắn đang nhìn ta…”
Hắc lão đặt tranh xuống bàn, tay nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt của Bạch lão.
Tiểu Thiên thở dài trong lòng, nàng không muốn Hắc lão cụt hứng, nhưng ánh mắt đó là gia gia nhìn nàng, nàng hồi tưởng lại mới vẽ mà.
Có điều thái độ cảm xúc của Hắc lão thật khác thường, Tiểu Thiên đột nhiên có chút suy đoán, nàng đánh bạo kéo ghế ngồi sát vào Hắc lão thì thầm:
“Sư bá! Có thể hỏi người một câu không?”
“Hỏi đi!” – Hắc lão ánh mắt vẫn say sưa chú mục vào từng nét vẽ, vô cùng dễ dãi gật đầu.
“Người và sư phụ có phải ấy ấy ấy không?” – Tiểu Thiên chạm đầu hai ngón trỏ vào nhau, còn sấn tới để ngay trước mắt Hắc Lão.
Hắc lão trong ánh mắt có một tia hoảng hốt đảo nhanh, ông đứng phắt dậy đỏ bừng mặt, lại không dám quát lớn, chỉ dí sát vào mặt Tiểu Thiên, gằn giọng: “Xàm ngôn!”
Tiểu Thiên mở miệng cười hi hi, tay vuốt chòm râu của Hắc Lão: “Giữa hai người không có khúc mắc thì tại sao không từ mà biệt, ấy ấy ấy chính là khúc mắc, là khúc mắc? Có phải không?”
Hắc Lão dường như nhận thấy bản thân phản ứng có phần thái quá, vội vàng ngồi xuống ghế, nét mặt làm bộ tĩnh lặng như nước nhưng mấy cộng râu rung rung lại tố cáo tâm tình, trả lời qua loa: “Có chút khúc mắc”.
Nhìn động tác lúng túng, khuôn mặt lúc đỏ lúc đen lúc xanh của Hắc Lão, Tiểu Thiên càng khẳng định suy đoán của nàng. Có lẽ ngày đó Hắc lão không từ mà biệt chính là vì nguyên nhân này. Cổ đại luôn tồn tại nhiều quan niệm khắt khe mà đôi lúc ngay chính cả người trong cuộc cũng không thể vượt qua được, càng không cách nào nói rõ. Nhìn ông lão diện mạo hung dữ, dáng người hộ pháp, thời khắc này lại có thể bối rối như vậy, Tiểu Thiên không khỏi ruột gan não nề, tâm tình bị cuốn theo cảm xúc của Hắc Lão.
“Sư bá, có chuyện tốt muốn thông báo với người” – Tiểu Thiên nắm tay Hắc Lão cười, gương mặt còn ra vẻ ngượng ngùng.
“Chuyện gì?” – Hắc lão đáp lời, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử xem chừng đã quên truy hỏi chuyện vừa rồi.
“Con thích Vũ ca ca, theo kế hoạch chiều nay sẽ nói với huynh ấy!” – Tiểu Thiên quyết định dùng phương thức khác để Hắc Lão có thể nghĩ thông suốt chuyện của bản thân ông.
Hắc lão nhìn khắp mặt Tiểu Thiên nổi lên từng rặng mây hồng thẹn thùng, còn có… những lời đó nói ra khẳng khái như vậy, tự nhiên như vậy, dọa ông một trận đơ người, mãi vẫn không thể thốt nên lời.
Đợi đến khi Tiểu Thiên dùng hai tay ra sức lay gọi, Hắc Lão mới phục hồi thần trí. Ông đưa mắt nhìn Tiểu Thiên không chớp: “Thật vậy? Con là nam nhân lại có thể đi thích nam nhân?”
Tiểu Thiên gật đầu, giọng nói chính là vô cùng nghiêm túc: “Đúng, con thích huynh ấy! Ái tình vốn giành cho tất cả, chỉ cần tim rung động, mọi vấn đề khác đều không đáng nhắc đến!”
“Nếu Vũ nhi từ chối con?”
“Con không quản. Con chỉ biết nếu không nói với huynh ấy con sẽ hối hận cả đời”.
Hắc lão chợt bừng tỉnh, một bộ dạng Đường Tăng thỉnh được chân kinh, đầu óc khai sáng khá nhiều điều. Ông thậm chí còn tiếc nuối vì sao không gặp Tiểu Thiên sớm hơn, hại ông lần mò trong bóng tối bao nhiêu năm trời, đến hôm nay mới tìm được con đường đúng.
“Sư bá tuyệt đối ủng hộ con! Nếu Vũ nhi nó dám ức hϊế͙p͙ con, sư bá sẽ từ nó!” – Hắc Lão vỗ bàn đánh bốp rồi dùng hay tay giữ chặt vai Tiểu Thiên khích lệ.
“Hả? không cần không cần” – Tiểu Thiên không ngờ Hắc lão nhanh như vậy đã lĩnh hội được, lại còn vì nàng dám đá luôn đồ đệ cưng. Nàng chí khí bừng bừng, toàn thân muốn thực hiện chuyện tốt làm gương, vỗ vai Hắc lão:
“Được, có sự ủng hộ của người, ngay bây giờ con sẽ đi nói với huynh ấy!”
“Ta đi theo con!” – Hắc lão hoàn toàn bị Tiểu Thiên làm cho lây nhiễm, khuôn mặt lấp lánh ánh sáng.
Một già một trẻ lại dắt tay nhau đi.
Đi được nửa đường, Tiểu Thiên chợt khựng lại:
“Không được! Huynh ấy cao hơn con, công phu thượng thừa, nhỡ đâu xách cổ ném con ra ngoài thì…”
“Yên tâm, có sư bá! Ta sẽ dùng tuyệt chiêu thần công của ta, điểm huyệt nó. Con muốn thế nào cứ làm như thế” – Đây hoàn toàn là thái độ bán đứng đệ tử. Thần Vũ dường như sắp thành cá nằm trên thớt để Tiểu Thiên tùy thời có thể hành xử. Haizzz, hỡi thế gian tình là gì?
Có sự hậu thuẫn của Hắc Lão, lại thêm tâm trạng một lòng muốn làm người tốt, Tiểu Thiên không suy nghĩ nhiều bước chân hùng hồn tiến về thư phòng.
Cánh cửa mở ra, Hắc Lão như một cơn gió lao đến bên cạnh Thần Vũ, một chiêu điểm huyệt khống chế hắn. Thần Vũ căn bản không phòng bị sư phụ, tự dưng bị tấn công toàn thân bất động khiến hắn kinh ngạc muôn phần, hướng sư phụ đáng kính hỏi: “Sư phụ, chuyện gì?”
Đỗ Kỳ một bên chỉ kịp kêu lên: “Hắc gia gia!” cũng lập tức toàn thân cứng ngắc.
Hắc lão cười khà khà, sảng khoái nói với Tiểu Thiên:
“Được rồi! Tới phần con!”
Tiểu Thiên mỉm cười đầy tà ý, từng bước tiến đến gần Thần Vũ.
Thần Vũ nheo mắt nhìn, miệng hơi nhếch lên, toàn thân tuy bị chế trụ nhưng vẫn vô thanh vô tức toát ra sự nguy hiểm đáng sợ.
“Đệ đang làm gì?”
Tiểu Thiên cười khẩy, xông tới chộp lấy hai tay hắn. Trong đầu hình dung nàng đang là Hắc Lão, còn Thần Vũ chính là gia gia nàng, ánh mắt chuyển qua tia nhìn da diết mãnh liệt, chớp mi vài cái, mạnh bạo nói: “Ta thích huynh!”
Thần Vũ đương nhiên bị dọa cho căng cơ mặt, mãi lúc sau mới mấp máy môi: “Ý gì?”
“Còn ý gì?” – Tiểu Thiên mắt long lanh – “Tỏ tình! Ta đang tỏ tình!”
Kho kinh nghiệm từ việc xem phim đọc truyện rất nhiều, không thể để phí, Tiểu Thiên liền bổ sung:
“Đời này kiếp này chỉ thích huynh. Nguyện là chim liền cánh, cây liền cành. Khi mặt trời không mọc, khi trái đất ngừng quay, khi…”
“Đủ!” – Thần Vũ nhíu mày quát, hắn rút hai bàn tay đang bị Tiểu Thiên cầm nắn, khoanh tay trước ngực, toàn thân toát ra khí tức vương giả, áp đảo chúng sinh.
Hắc Lão một bên trợn mắt hỏi: “Con giải huyệt đạo của ta từ khi nào?”
Thần Vũ khẽ hừ một tiếng, hắn liếc sư phụ hắn: “Đã được một lúc!”
Hắc Lão gật gù: “Tiểu tử, lâu không gặp, đúng là tiến bộ không ít” – Đến chiêu điểm huyệt của ông mà hắn cũng phá giải được. Quả nhiên đồ đệ tốt, năng lực không thể xem thường. Tốt nhất đừng dây dưa với hắn.
Hắc lão cười hề hề quay qua đến bên Tiểu Thiên vỗ vai:
“Tiểu Thiên nhi, sư bá còn có việc không thể ở lâu. Lần sau sẽ đến thăm các con. Cố lên!”
Lời vừa dứt, cửa đánh rầm một phát, dáng hình hộ pháp mất hút, thành công đánh bài chuồn.
Tiểu Thiên đưa mắt nhìn theo, ánh mắt cảm xúc phức tạp lại hận không thể đi cùng. Một màn này còn chưa diễn xong, tại sao bỏ rơi nàng? Bảo nàng như thế nào thu dọn tàn cục?