Quyển 3 - Chương 18: Ồn ào
Vạn vật ngưng tụ trong xuân mới, tiết trời cũng dần ấm lại, tuy nhiệt độ không khí chỉ dăm bảy độ, nhưng gió đã bớt lạnh đi rất nhiều.
Mùng năm tháng Giêng, khi Tần ba Tần mẹ đi lên chiếc xe ba bánh lần nữa, chuẩn bị đến chợ đêm, Tần Vân Đình và Tần Vân Chí mới biết tình hình kinh tế thật sự trong nhà.
"Ba, mẹ! Mọi người lừa con?" Khuôn mặt xinh đ̑p của Tần Vân Đình chuyển sang nhợt nhạt, nàng liền nghĩ đến lúc mình buôn bán kiếm được ít tiền ở trường mà dương dương tự đắc, tiêu tiền cũng như nước. So với cảnh túng thiếu trong nhà, hành động của nàng không phải là quá xa xỉ sao?
Bùi Hà ngượng ngùng cười cười nói: "Không có gì không tốt mà, có nói con cũng không về được."
Vượt ra ngoài dự liệu, Tần Vân Đình không làm ồn nữa, nàng chỉ cúi đầu, yên lặng ôm lấy Tần Vân Chí mà chảy nước mắt.
Khi trời tối, Tần gia ngoài Tần Bái Tường, bốn người khác đã đi chợ đêm. Bùi Hà có chút lúng túng dẫn ba đứa con cùng đi dọn hàng, chợ đêm bày hai hàng đèn lồng đỏ, náo nhiệt như trước.
Tần Mạt cất giọng rao hàng, buôn bán khá tốt, Tần Vân Đình đứng cạnh nghẹn lời, cắn răng nhiều lần, nhưng tiếng rao hàng vẫn không thể bật ra. Hôm nay Tần Vân Chí im lặng hơn bình thường, nó đứng cạnh Tần Vân Đình, không tự nhiên hồi lâu, cuối cùng kéo nhẹ tay Tần Vân Đình, thấp giọng nói: “Chị cả, nhà chúng ta không thể mở cửa hàng à?”
Tần Vân Đình vỗ tay nó, cắn cắn môi dưới nói: "Ít nhất phải nửa năm nữa!"
Bùi Hà im lặng đứng bên kia, không biết nên nói gì, chỉ có Tần Mạt hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bọn họ, nên thét to thì vẫn thét to, nên bán đồ thì vẫn bán đồ.
Thời gian vẫn trôi qua trong lúc bốn người hốt hoảng, bỗng cuối đường truyền đến vài tiếng kêu: “Trị an thành phố đến rồi
"Trị an thành phố đến rồi——!" Cuối phố bên phải ầm lên một trận, xe đẩy, xe hàng, chen nhau chạy trốn. Các hàng rong bên trái đường càng chen chúc, người có kinh nghiệm thì toàn là cao thủ du kích.
Quán nhỏ của bác Vương bên cạnh nghiêng đổ vào quầy hàng của Bùi Hà, đưa tay nhặt vài món đồ, tay kia cầm lấy cái túi, nhanh bọc đồ lại. Bà quăng vào một cái xe ba bánh, đạp xe chạy ra ngoài chợ đêm. Lúc gần đi bà còn không quên hô to với Bùi Hà đang luống cuống: “Thím Tần, mau lên! Lớn hay nhỏ cũng được, không mang được thì thôi!”
Tiếng nói của bác Vương sau đó chìm trong mảnh chợ đêm hỗn loạn, đây là lần đầu Bùi Hà gặp phải màn đánh úp của bảo vệ trị an, nhất thời chỉ biết ngẩn ngơ nhìn con cái.
Nhóm bảo vệ kéo đến rất nhanh, tiếng mắng ồn ào của lũ đàn ông hoặc cao lớn thô kệch hoặc nhỏ bé nhanh nhẹn truyền đến, gặp người phản ứng chậm, trước là nhấc chân đá, sau đó níu lấy cổ áo yêu cầu phạt tiền.
Tần Mạt vội vàng đẩy Bùi Hà, hấp tấp nói: "Mẹ, mẹ mang theo quần áo này đi trước đi!” Nàng nói rồi cũng đi lấy túi vải, bỏ vào đó vài chỗ quần áo rối tung, cũng không lo có rơi ra ngoài không, có bẩn không, nhét vào ghế sau xe ba bánh.
Có mấy tầm mắt của bảo vệ rơi xuống người bọn họ, tiếng mắng truyền đến từ xa: “Đồ không có mặt mũi kia! Đứng lại! Không được chạy!"
Không chạy là thằng ngốc, Tần Vân Đình và Tần Vân Chí cũng phản ứng theo, đẩy Bùi Hà lên xe, để trước.
"Các con..." Bùi Hà còn do dự.
Tần Mạt vội la lên: "Mẹ! mẹ mang đồ đi đi, chúng con chỉ nói mình là người đi đường được rồi, ai cũng không thể phạt chúng con đâu! Ghế sau không còn chỗ, mẹ còn không đi à?” Trên thực tế, Bùi Hà cũng không thể đưa cả ba đứa con cùng ngồi lên xe, xe này không có khả năng chở được nhiều người như thế, Tần Vân Đình và Tần Vân Chí phải ngồi lượt sau mới đến được.
Mắt thấy có hai người đàn ông đang sắp chạy đến gần, Bùi Hà cắn răng một cái, xe ba bánh bắt đầu chuyển động. Nhưng chen trong ngã tư chợ đêm, giờ này lại đang hỗn loạn, về kỹ thuật bà lại không hỏi như bác Vương, hồi lâu vẫn không đi được xa.
Tần Mạt chớp mắt, bỗng nhằm vào một bảo vệ ở gần mình nhất.
Tần Vân Đình còn chưa kịp kinh hô, đã thấy Tần Mạt bỗng đánh vào một người đàn ông trẻ có vóc người bậc trung.
Đầu tiên là Tần Mạt hô đau. Người đàn ông kia bị đẩy ngã về sau, Tần Mạt cũng ngã xuống đất, kêu to ai ui: "Đau quá a! Đau quá a! Đánh người! Bảo vệ đánh ch.ết người!"
Tiếng kêu sắc nhọn phá vỡ chợ đêm náo động, truyền ra thật xa. Động tác của mọi người gần đó dừng lại một chút sau tiếng thét của Tần Mạt, sau đó có người tiếp tục chạy trốn, cũng có người đi dạo chợ đêm thừ dừng bước lại, tầm mắt lại gần, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía.
"Chị..." Tần Vân Chí đang muốn tiến lTần Vân Đình bỗng che miệng nó, giữ chặt nó nói: "Tiểu Chí đừng gấp, xem Mạt Mạt đối phó với bọn họ thế nào."
Thật ra Tần Mạt chưa từng ăn vạ, nhưng khóc lóc om sòm nàng cũng nhìn không ít. Không thể không nói, thủ đoạn này tuy thô bỉ vô giáo dục, nhưng tính hiệu quả lại cao vô cùng. Tần đại công tử kiếp trước cũng là chiến đấu thực tế nhiều mới tìm ra được cách ứng phó với nữ nhân khóc lóc om sòm, trong lúc đấu trí so dũng khí, thật khiến hắn cảm nhận được rất nhiều cái khôn lỏi của phái nữ.
Gã bảo vệ bị Tần Mạt đụng vào hơi béo, làn da đen có chút thô ráp, dưới ánh đèn điện soi rõ đôi mắt xanh có vẻ ngủ không đủ giấc, sắc mặt tăm tối. Đây là một khuôn mặt tầm thường, vì còn quá trẻ, lại bị người ta nghi oan, hắn nhất thời sửng sốt đến mày dựng đứng, mặt đen đỏ lên.
"Không được kêu, bắt cô về đồn công an!" Hắn hét lớn, giẫm chân tại chỗ lại đi gần đến muốn che miệng Tần Mạt.
Tần Mạt đã sớm đề động tác của phòng hắn, cúi đầu trước, né cánh tay duỗi đến của hắn, tiếng khóc càng dữ dội hơn: "Bảo vệ đánh người!" Nàng lăn một vòng trên đất, thầm dùng lực kéo cổ áo bông.
Phựt phựt phựt!
Một loạt nút thắt liên tiếp bị đứt, bung ra bốn phía.
"Quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ a! Bảo vệ quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ bé gái vị thành niên! Quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ a!" Tần Mạt chật vật giữ áo, rất nhiều người không nhìn thấy động tác của nàng, liền cho rằng áàng bị tên bảo vệ kia kéo ra, tiếng trách móc và tiếng thở dài ngày càng nhiều.
Người đàn ông trẻ kia còn chật vật hơn Tần Mạt, hắn đứng lơ ngơ ở giữa đường, không biết nên tiến hay nên lui. Gần hắn là người đàn ông trung niên, đứng sững một lúc, lại phản ứng, vội hét với mọi người xung quanh: “Trời ạ, dùng sắc lừa người, con bé này là một kẻ lừa gạt, chúng ta là đội cảnh vệ, mọi người nhìn đây, xem tôi xử lý kẻ lừa gạt này thế nào!”
Ông nói rồi đi mạnh từng bước đến chỗ Tần Mạt, ánh mắt hung ác không lời miêu tả. Người khóc lóc om sòm như Tần Mạt ông gặp không ít, ông biết phần lớn đều chột dạ, lúc này ông giả vờ hung ác thì có thể dọa được, chỉ cần hù sợ người đó, chuyện tiếp theo sẽ xử lý tốt.
Cảnh vệ dù sao cũng khác với nghiệp lưu manh, bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, chỉ cần còn lý trí thì sẽ không bị đứa con gái kia lừa gạt.
Tần Mạt không biết tâm tư của người trung niên này, nhưng trước giờ không phải là người dễ bị hù dọa. Mục đích của nàng chỉ là kéo dài thời gian chạy trốn cho Bùi Hà, cho nên nàng giả vở dụi mắt khóc lóc, vừa lén nhìn hướng Bùi Hà rời đi. Chỉ cần xác định Bùi Hà đã đi xa, nàng sẽ rút lui ngay.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo không ai ngờ đến.
"Mạt Mạt!" Một tiếng thê lương bỗng vang lên, Bùi Hà như một cơn gió lốc lao đến chỗ Tần Mạt và hai tên cảnh vệ, “Dám ức hϊế͙p͙ con gái nhà tôi, tôi liều mạng với các người!” Động tác của bà nhanh hơn hẳn bình thường, trước khi mọi người kịp phản ứng, bà đã đánh lên lồng ngực người đàn ông trung niên.
Bịch một tiếng, Bùi Hà và người đàn ông kia lui về sau vài bước. Người cảnh vệ trẻ tuổi cũng lảo đảo, mọi người từ xa tụ tập lại xem trò vui, phần lớn đều ủng hộ Tần Mạt và Bùi Hà.
Tần Mạt hoàn hồn nhanh nhất, nàng như con thỏ nhảy lên khỏi mặt đất, vừa giữ chặt tay Bùi Hà đã quát khẽ: "Chạy mau!"
Nói xong nàng đã kéo Bùi Hà chạy ra ngoài, đi qua Tần Vân Đình Tần Vân Chí đang sững sờ ở đó, chỉ để lại một câu: "Chạy mau!"
Nàng và Bùi Hà chạy ở phía trước, trên đường mọi người lui ra cho các nàng chạy, phía sau lại tạo thành chướng ngại chặn cảnh vệ lại.
Mãi cho đến khi ra khỏi chợ đêm, Tần Mạt quay đầu thấy Tần Vân Đình và Tần Vân Chí đã đuổi đến, mà nhóm cảnh vệ đã không thấy đâu, lúc này mới dừng chân, há mồm thở dốc.
"Mạt Mạt..." Bùi Hà nghi ngờ khẽ gọi, đến bây giờ bà còn chưa hiểu tình huống, không rõ vì sao khắc trước Tần Mạt ngã xuống đất khóc lớn mà sau đó bỗng nhảy nhót vui vẻ.
Tần Mạt bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ, mẹ còn quay lại làm gì?"
"Mẹ nghe thấy tiếng con khóc lại còn kêu đau đớn, còn nói có người quấy rối con, sao…. Sao lại không quay lại chứ?” Bùi Hà cúi đầu nhìn mũi chân, cũng có điểm suy nghĩ, "Con... con giả vờ?"
"Bằng không thì sao?" Tần Mạt khoanh tay, "Ai, mẹ, némết chỗ đó đi rồi? Chẳng những là quần áo, ngay cả xe cũng không còn, chúng ta tổn thất bao nhiêu? Về sau còn có thể đi chợ đêm không?"
Tần Vân Đình đưa theo Tần Vân Chí chạy đến gần hai người, Tần Mạt đóng chặt lại áo, lại đi đến dãy phố tay trái, định đi nhờ xe.
Bùi Hà mày ủ mặt ê đi lại chỗ ba đứa con, cười khổ nói: " Mạt Mạt nhà ta lợi hại như thế, người làm mẹ này lại không biết rõ, còn gây ra chuyện xấu cho các con..."
"Mẹ, con hiểu mẹ quan tâm đến con mà!" Tần Mạt nhẹ thở một hơi, "Cũng là con quá lỗ mãng, ngay từ đầu không nên đấu với họ. Nhưng bây giờ nói cũng chẳng có ích gì nữa, vẫn nên nghĩ chuyện về sau thôi."
"Không được!" Bùi Hà bỗng đứng lại tại chỗ, "Mẹ phải lấy lại xe và hàng về!"
"Mẹ, chúng ta đã đắc tội với họ rồi, mẹ để xe lại đó, còn muốn lấy lại?" Tần Mạt đi bên cạnh, lông mày như muốn thắt lại.
Tần Vân Đình cũng nói: "Mẹ, coi như tai nạn đi!"
Tần Vân Chí bỗng dậm chân, lớn tiếng nói: "Phi phi phi! Cái gì mà tai nạn? Đây là cái cũ không đi cái mới không tới! Mẹ, đây là điềm tốt đấy, nói không chừng ngày mai nhà chúng ta sẽ mở được cửa hàng á!"
Tần Mạt nâng tay vuốt tóc nó, cười rạng rỡ.