Chương 84: Bùi Tiềm Bắc Vực

Kiến Sầu làm ra vẻ thấy hứng thú, nhìn Tiền Khuyết một lát, lại tiến lên một bước nữa, hỏi: "Nghe nói gần đây Hắc Phong Động rất náo nhiệt, tại hạ đang có ý định đến tham gia náo nhiệt, không biết..."
"Ai da, thế thì đúng là tốt quá!"


Tùy tiện tìm người làm một phi vụ mà cũng có dê béo đưa lên cửa, Tiền Khuyết kích động đỏ hết cả mặt, xem ra sau khi ra khỏi Sát Hồng Tiểu Giới, vận đen cua rminhf đã được rửa sạch rồi, những ngày tốt lành để kiếm tiền cuối cùng đã đến.


Thì ra chính là một con gà mơg chuẩn bị đến Hắc Phong Động xem náo nhiệt, đúng là không thể tốt hơn được nữa.


Tiền Khuyết vội vàng cầm bàn tính vàng ghé lại gần: "Mấy năm gần đây thường xuyên có tu sĩ nói nhặt được đồ trong Hắc Phong Động, nhưng đều là ở gần cửa động, rất ít người có thể đơn thương độc mã xông vào trong động. Gió đen trong đó thổi không khác gì dao cắt, càng đi vào bên trong càng đáng sợ. Nghe nói có người đi vào không còn cả máu thịt, chỉ còn lại một bộ xương ở đó, kinh khủng lắm!"


"Lợi hại như vậy à?"
Kiến Sầu làm bộ kinh ngạc.
Con chồn nhỏ ngồi trên vai Kiến Sầu nghe thấy câu này suýt nữa ngã xuống đất.
Nó vội vàng dùng chân nâng chiếc bát ngọc lên che mặt, biết chủ nhân nhà mình đang làm chuyện xấu, nhất định phải dừng lại, không được làm chuyện xấu!


Thế là Tiền Khuyết chỉ nhìn thấy con chồn nhỏ trên vai con dê béo trước mặt đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.
Hắn cố kìm nén không than thở, đúng là con ông cháu cha, nuôi thú cưng cũng không biết nuôi loại nào có năng lực một chút.
Đương nhiên lời này không thể nói ra được.


available on google playdownload on app store


Tiền Khuyết thầm tính toán trong lòng, sau này phải bắt mấy con thú nhỏ để lừa những con dê béo thế này mới được.


Hắn lắc bàn tính, đưa mắt nhìn xa xa, ra vẻ nắm rõ nơi này như lòng bàn tay, than thở: "Hắc Phong Động là một nơi ăn thị người không nhả xương, cho nên mới phải tìm đủ năm người. Nếu có thể kết thành bách ngự trận, ít nhất cũng có thể đi vào Hắc Phong Động trăm thước, biết đâu lại gặp được kì ngộ gì đó".


"Trăm thước?" Kiến Sầu biết không nhiều về Hắc Phong Động, giờ muôn shoir thăm tin tức từ Tiền Khuyết, thế là hỏi: "Hắc Phong Động tổng cộng sâu bao nhiêu thước?"
"..."
Tiền Khuyết chậm rãi chuyển ánh mắt về, dừng lại trên gương mặt Kiến Sầu.


Không biết vì sao lúc nghe thấy câu hỏi này, Tiền Khuyết lại cảm thấy trong lòng rất mệt.


"Đến nay vẫn không có ai biết Hắc Phong Động rốt cuộc sâu thế nào, sâu bao nhiêu thước. Vị đạo hữu này, đến nay chỉ nghe nói có người từng đi vào năm trăm thước trong Hắc Phong Động, nhất định còn có người vào sâu hơn, có điều bọn ta không biết. Tiền mỗ cũng xin khuyên đạo hữu một câu, Hắc Phong Động này thật sự nguy hiểm, tốt nhất không được vào quá sâu".


A, cũng đúng.
Kiến Sầu gật đầu, vẻ suy tư trong mắt lại không giảm đi.
Một trăm thước có thể nhặt được thôn phong thạch, không biết người đi vào năm trăm thước là ai?


Thấy Kiến Sầu không tiếp tục hỏi nữa, Tiền Khuyết vội vàng lộ ra một nụ cười nhã nhặn: "Nếu tiên tử muốn thám hiểm Hắc Phong Động thì nhập đội của Tiền mỗ thật sự là tốt nhất. Lát nữa chúng ta tìm thêm ba người là có thể cùng đi. Không biết ý tiên tử thế nào?"


Bình thường loại người này không thiếu tiến, cho nên Tiền Khuyết không hề nhắc tới linh thạch, chỉ nói đi theo mình sẽ an toàn.
Hắn nói xong liền nhìn về phía Kiến Sầu đầy chờ mong.
Kiến Sầu làm bộ suy nghĩ một hồi, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Mười khối linh thạch?"
"..."
Cái gì?


Tiền Khuyết trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được tai mình.
Kiến Sầu đã cười nghiêng ngả trong lòng, ngoài mặt lại vẫn nghiêm trang, không lộ ra manh mối gì, còn làm ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiền Khuyết: "Đạo hữu?"
"Ờ".
Tiền Khuyết cuối cùng lấy lại tinh thần, khóe miệng co giật không thôi.


Cố nén cảm giác đau lòng như cắt, hắn gắng gượng cười nói: "Mười khối linh thạch, có có, tuyệt đối không lừa người già trẻ nhỏ!"
"Tốt, ta gia nhập".
Kiến Sầu nghe vậy cười tít mắt, bước tới đứng bên cạnh Tiền Khuyết.


Lúc này Tiền Khuyết ôm bàn tính vàng, hai chòm ria cá trê trên môi, trong mắt đột nhiên lấp lánh một loại ánh sáng hư ảo như đang mơ.
Thật sự giống như đang nằm mơ.


Vị "tiên tử" đứng bên cạnh mình, chỉ riêng bộ y phục trên người cũng phải tối thiểu một trăm linh thạch, càng không cần phải nói thủ đoạn luyện chế tơ nhện âm dương cực kì khéo léo, vậy mà chỉ là một bộ y phục nhìn được chứ không dùng được, không có công năng phòng hộ gì quá lớn.


Tuyệt đối là dê béo trong dê béo, không nghĩ tới...
Lại để ý đến mười khối linh thạch!
Tiền Khuyết lập tức chỉ muốn tự chọc mù hai mắt: Thời buổi này ngay cả con ông cháu cha cũng keo kiệt như vậy, còn làm ăn thế nào được nữa?


Con chồn nhỏ bưng bát ngọc che mặt mình nhưng người nó lại không ngừng rung lên như đang cố gắng nhịn cười.


Kiến Sầu cứ thế đứng bên cạnh Tiền Khuyết, nhìn vẻ mặt khó tả của hắn, đáy mắt không khỏi lóe lên nét cười. Nàng ho một tiếng, nhắc nhở: "Đạo hữu, có phải chúng ta còn phải tìm thêm người nữa không?"
"Đúng đúng đúng".


Tiền Khuyết lấy lại tinh thần, thầm nghĩ mười khối linh thạch đã là cái gì, mấy lúc lại kiếm về được. Nếu có thể tìm được mấy người cùng đi thì thiếu gì tiền mà phải lo.


Trong mắt hắn lại bắt đầu có ánh sáng, lắc bàn tính vàng gân cổ gào to: "Đi Hắc Phong Động, đi Hắc Phong Động nào! Tụ tập năm người sẽ xuất phát! Còn ba vị đạo hữu nữa, đồng tâm hiệp lực, cùng thám hiểm Hắc Phong Động, thù lao mười khối linh thạch..."


Cũng không biết có phải đội ngũ đã có một người hay không mà lần này Tiền Khuyết kêu gọi lại có hiệu quả cực tốt.


Chỉ một lát sau đã có hai tu sĩ một nam một nữ từ phía trước đi đến, cực kì thân mật, nam tu sĩ tao nhã, nữ tu sĩ thanh tú, chỉ có điều trên cổ dường như có một vết sẹo đao.
Hai người nói thẳng mình muốn gia nhập, không hề dây dưa dài dòng.


Kiến Sầu cùng hai người này đứng bên cạnh Tiền Khuyết, chỉ còn thiếu một người nữa.


Tiền Khuyết không khỏi hưng phấn, thấy không bao lâu nữa là có thể đi Hắc Phong Động, quả thực tràn đầy nhiệt tình, tiếng hô càng to hơn nữa: "Hắc Phong Động, chỉ còn thiếu một người nữa. Vị đạo hữu này, có đi Hắc Phong Động không?"


Lúc này người đi qua phía trước cây liễu già chính là một nam tu sĩ mặc áo bào trắng, khí độ hiên ngang, bước chân trầm ổn.
Kiến Sầu vừa nhìn đã biết tu vi của người này cao hơn mình, Kim Đan kì.


Nam tu sĩ đó nghe thấy có người gọi liền dừng bước quay sang nhìn, dưới gốc cây liễu già đứng bốn người, tu vi cao nhất cũng chính là hai trúc cơ hậu kì.
"Hắc Phong Động?"
Giọng nói khàn khàn chấc phác vang lên, âm cuối hơi vút cao, dường như thấy rất hứng thú.


Tiền Khuyết vừa thấy nam tu sĩ này lập tức than một tiếng: Mẹ ơi, từ bao giờ Phi Thiên trấn cũng có đại nhân vật như vậy?
Nam tu sĩ này mày rậm mắt sáng, tự có một loại khí chất dương cương chín chắn, giọng nói trầm thấp, trung khí đầy đủ, vừa nhìn đã biết tu vi không thấp.


Quan trọng nhất là lông mày bên phải của hắn lại có màu trắng xám, lông mày hai bên trái phải không phải cùng một màu sắc.
Lại nhìn xuống cổ áo và vạt áo, phía trên kí hiệu hình chiếc răng là một vết mực đen tuyền.
Đây chẳng phải tu sĩ Dương Tông Bắc Vực hay sao?


Tiền Khuyết có thể nhìn thấy, Kiến Sầu đương nhiên cũng có thể nhìn thấy.
Kí hiệu này cho thấy rõ thân phận của nam tu sĩ.


Theo phương hướng và vị trí, đại địa Thập Cửu Châu chia làm bốn vực Nam, Bắc, Trung, Cực. Trung Vực nhiều môn phái nhất, quy mô đa số tương đối nhỏ, nhưng danh nhân lại xuất hiện lớp lớp, thiên tài không bao giờ thiếu, luôn luôn là nơi quần tinh hội tụ, dù quy mô nhỏ nhưng người khác cũng không dám xem nhẹ.


Có điều Bắc Vực thì khác, cả Bắc Vực gần như chỉ có tứ đại môn phái, mỗi môn phái đều vô cùng to lớn, lần lượt là thiền tông Tây Hải, hai tông Âm Dương, mật tông Tuyết Vực.


Trong đó pháp môn tu luyện của hai tông Âm Dương Bắc Vực hoàn toàn trái ngược, xích mích đã lâu, tranh đấu không ngừng. Còn thiền tông Tây Hải và mật tông Tuyết Vực được ngăn cách bởi hai tông Âm Dương nên vẫn rất yên bình.


Tả Tam Thiên Trung Vực chính là tự thành phe phái, lại có Côn Ngô và Nhai Sơn mà cả Thập Cửu Châu đều phải kính trọng.
Xưa nay tu sĩ Bắc Vực cũng rất ít đặt chân đến Trung Vực.
Không ngờ hôm nay lại có một tu sĩ Dương Tông Bắc Vực đến đây...


Lúc này Kiến Sầu nhớ tới lai lịch của Quỷ Phủ, không nhịn được quan sát đối phương tỉ mỉ hơn.
Khí tức mạnh mẽ có thu lại, lộ ra một loại chính khí quang minh, không nóng rực mà làm người khác cảm thấy thông thấu, sáng sủa.


Có điều càng quan sát lại càng phát hiện, hai hàng lông mày màu sắc khác nhau thật sự là quá bắt mắt, bên trái đen, bên phải trắng, có lẽ là trái âm phải dương, chính là dấu hiệu rõ ràng nhất của tu sĩ Dương Tông.


Bên này Tiền Khuyết phán đoán thân phận của đối phương, con ngươi đảo một vòng, vội vàng phát huy bản tính thương nhân của mình, cười nói: "Các hạ dường như là tu sĩ Dương Tông Bắc Vực? Ngưỡng mộ đã lâu!"


"Nghe nói hai năm nữa Trung Vực sẽ có tiểu hội Tả Tam Thiên, tại hạ ngưỡng mộ mà đến, định đi du lịch Trung Vực trước, sau này sẽ đến Côn Ngô xem thịnh hội".


Tu sĩ Bắc Vực đến Trung Vực có thể sẽ phải đối mặt với những ánh mắt thù địch, vị tu sĩ đến từ Dương Tông này cũng chủ động giới thiệu đơn giản về tình hình của mình.
Mọi người nghe vậy đã hiểu, thì ra là đến vì tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực.


"Tiểu hội lần này đúng là không thể bỏ lỡ. Trung Vực ta có Chu Thừa Giang của Long Môn trong Thượng Ngũ, Tảo Tuệ tiên tử Cố Thanh Mi của Côn Ngô, còn có Tạ Bất Thần gần đây đồn đại xôn xao, quả thực bị hoài nghi là con cưng của trời, thậm chí còn có vị đại sư tỷ Kiến Sầu có thiên bàn của Nhai Sơn... Rốt cuộc có thể một mình đứng trên Nhất Nhân đài? Ai da, chỉ nghĩ thôi mà cảm xúc đã cuồn cuộn rồi!"


Trong âm thanh của Tiền Khuyết tràn ngập một sự chờ mong.
Sau đó hắn đột nhiên quay sang không hề báo trước: "Cho nên, vị đạo hữu này, cùng đi Hắc Phong Động không?"
Tất cả mọi người vừa rồi bị những lời của hắn dẫn dắt vào mơ mộng đều không nhịn được khóe miệng giật giật.


Ngay cả tu sĩ Dương Tông vừa đứng lại cũng kinh ngạc một chút.
Sau đó hắn bật cười, chắp tay nói: "Mong cùng các vị đạo hữu đồng hành!"
Cuối cùng đã thành công!
Vị này ít nhất cũng là tu sĩ kim đan!


Tiền Khuyết quả thực chỉ muốn nhảy lên ăn mừng, đúng là số mệnh thay đổi rồi, số mệnh thay đổi rồi!
Hắn vội vàng chắp tay theo: "Hoan nghênh đạo hữu, hoan nghênh đạo hữu. Chúng ta đã tụ tập đủ năm người rồi. À đúng rồi, còn không biết các vị đạo hữu xưng hô thế nào?"


Tiền Khuyết vỗ trán, nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng quay lại nhìn phía sau.
Đầu tiên là Kiến Sầu.
Nàng chần chừ một lát rồi mở miệng nói: "Không họ, gọi tại hạ là Vô Sầu là được".
"Thì ra là Vô Sầu tiên tử, ngưỡng mộ đã lâu!"


"Ngưỡng mộ đã lâu" chẳng qua chỉ là lời khác sáo, Tiền Khuyết thuận miệng nịnh bợ một tiếng, con ngươi đảo một vòng, lại nhìn hai tu sĩ một nam một nữ đến sau Kiến Sầu.
Nam tu sĩ chắp tay nói: "Tại hạ Tần Lãng, vị này là đạo lữ của tại hạ, Chu Khinh Vân".
"Ra mắt các vị đạo hữu!"


Chu Khinh Vân mỉm cười, cũng chắp tay thi lễ.
Tiền Khuyết gật đầu, cũng đáp lễ, cuối cùng nhìn về phía nam tu sĩ Dương Tông Bắc Vực.
"Không biết các hạ..."
Nam tu sĩ đến từ Bắc Vực này đưa tay ra, giơ tay áo rộng rãi lên, mỉm cười: "Dương Tông Bắc Vực, họ Bùi tên Tiềm".
"..."


Tiền Khuyết sững sờ ngước mắt lên, ngón tay cầm bàn tính vàng trở nên cứng đờ.
(ND: Bùi Tiềm đồng âm với bồi tiền, tức là lỗ vốn. Nói chung mấy cái trò đồng âm này có dịch kiểu gì cũng không hay, chỉ người Trung Quốc hoặc biết tiếng Trung Quốc đọc mới thấy hay ho một chút)






Truyện liên quan