Chương 8

Năm năm sau.
Chử Ngôn mặc một thân tây trang thủ công vừa người, đeo kính mát, vừa mới xuống máy bay, liền thấy được cái bảng lớn viết tên tiếng Anh của mình ở ngoài.
Joyce, bây giờ đã là bác sĩ ngoại khoa não nổi tiếng nhất toàn thế giới.


Dựa theo dự định ban đầu của y, năm năm trước sau khi ra nước ngoài, là muốn tìm một trường học học trước, nhưng Hans lại cảm thấy với y mà nói là quá lãng phí thời gian, cuối cùng để y trực tiếp trở thành nhân viên nhậm chức bệnh viện ở bệnh viện mình.


Khi bắt đầu, rất nhiều người đều không quá tin tưởng bác sĩ Châu Á thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, lớn lên còn có chút xinh đẹp quá phận này, nhưng sau khi Chử Ngôn tiến hành mấy ca giải phẫu, lại đều lau mắt mà nhìn y.


Sau đó, chờ Chử Ngôn cứu mấy người bị bác sĩ khác phán “Tử hình” trở về, danh tiếng của y cũng càng ngày càng lớn, ngày này năm năm sau, nói tới giải phẫu não bộ, y nói thứ hai, liền tuyệt đối không ai dám nói thứ nhất.


Mà mấy tháng trước, Chử Ngôn trước kia luôn ở bệnh viện Hans, dựa vào sức của bản thân làm cho bệnh viện kia trở thành bệnh viện giải phẫu ngoại khoa não tuyệt nhất thế giới, đột nhiên thả ra tin tức, nói muốn đi trao đổi y học toàn cầu, đến các quốc gia tiến hành thăm hỏi.


Thời gian mấy tháng, Chử Ngôn đã đi qua rất nhiều nơi, mà hiện tại, y rốt cục đi tới thành phố H xa cách đã lâu.
“Mình đã về.” Nhìn thấy sân bay lớn hơn một ít so với trong trí nhớ, Chử Ngôn lộ ra một nụ cười sáng lạn.


available on google playdownload on app store


Năm năm nay y vô cùng chú trọng thân thể mình, không biết có phải bởi vì nguyên nhân này hay không, thời gian năm năm cũng không lưu lại dấu vết năm tháng trên mặt y, ngược lại bởi vì y không hề che lấp dung mạo mình, khí chất lại lần nữa tăng lên, cả người trở nên càng thêm xuất chúng, luôn có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt chung quanh lên trên người mình.


“Đúng vậy, đã về.” Cố Hành Diễn thấp giọng nói, giúp Chử Ngôn xách hành lý mang theo bên người.
Sau khi Chử Ngôn ra nước ngoài, hắn có rảnh liền sẽ qua, mời Chử Ngôn ăn cơm, hoặc là dẫn y đi chơi chung quanh, giúp Chử Ngôn không giỏi tiếng Anh dung nhập hoàn cảnh.


Không thể không nói, sách lược của hắn vô cùng bình thường, nửa năm sau, hắn và Chử Ngôn liền xác định quan hệ yêu đương, đến hiện tại, hai người đã không khác già vợ chồng già, thậm chí dưới hắn yêu cầu, còn đã đăng ký kết hôn.


Đương nhiên, hắn cũng ẩn ẩn cảm nhận được, Chử Ngôn còn có khúc mắc, lần này, hắn liền hi vọng có thể hoàn toàn giải quyết khúc mắc của Chử Ngôn.


Chử Ngôn phẫu thuật rất hot, vì để y có thể cứu nhiều người hơn, Hans liền an bài cho y một đám trợ thủ để trông nom, cam đoan y có thể làm phẫu thuật nhiều hơn, hiện tại một trợ thủ của y, cũng đã đi tới người giơ bảng, dẫn mấy người đó lại đây.


Người của mấy bệnh viện lớn ở thành phố H đều đến đây, lãnh đạo bệnh viện Số Một liền đứng đầu, đúng là vị phó viện trưởng lúc trước thông báo cho Chử Ngôn y bị tạm thời cách chức, thấy một màn như vậy, Chử Ngôn lộ ra một nụ cười châm chọc.


Phó viện trưởng kia khi vừa bắt đầu đi tới liền vẻ mặt nhiệt tình, chống lại nụ cười này của Chử Ngôn, lại lập tức liền nhíu mày: “Chử Ngôn?”
“Viện trưởng, đã lâu không gặp.” Tươi cười trên mặt Chử Ngôn không thay đổi.


Vị phó viện trưởng kia hiển nhiên không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Chử Ngôn ở đây, trên mặt nhất thời liền mang theo chán ghét: “Chử Ngôn, cậu sao lại ở đây? Cậu còn dám trở về?”


Chử Ngôn hiện tại tuy rằng rất nổi tiếng trên quốc tế, nhưng vẫn chỉ nói tên tiếng Anh cho người khác, lại chưa bao giờ cho tạp chí chụp ảnh, bởi vậy người trước mắt đều không biết y, nhìn thấy biểu hiện này của viện trưởng, Chử Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Tôi vì sao không dám trở về? Chỉ bởi vì mấy người vu oan trước đây?”


“Cậu nói bậy bạ gì đó? Chử Ngôn, đừng tưởng rằng cậu bò lên kim chủ là có thể diễu võ dương oai!” Phó viện trưởng kia thấy rõ cách ăn mặc của Chử Ngôn, nghĩ đến tình huống mấy năm nay Ngụy Thiên Thành thường xuyên muốn đến bệnh viện ầm ĩ, tức giận mở miệng.


Chỉ là ông ta vừa dứt lời, liền có hai bảo an ngăn cản ông ta, trong đó có một bảo an tóc vàng mắt xanh chiều cao hơn 1m90, còn nói tiếng Anh mới lạ vẻ mặt phòng bị: “Ông muốn làm gì ngài Joyce?”
“Ngài Joyce?” Phó viện trưởng kia nhất thời liền ngốc.


Chử Ngôn cũng không để ý ông ta, y lấy bảng hành trình qua tay nhìn nhìn, lập tức liền dặn trợ thủ: “Mấy ca giải phẫu cùng trao đổi học thuật ở thành phố H, tôi không cần tiến hành ở bệnh viện Số Một, tất cả đều đổi thành bệnh viện Số Hai đi.”


“Không thành vấn đề, ngài Joyce.” Trợ thủ lập tức lên đường.


Bệnh viện Số Hai ở thành phố H luôn kém hơn bệnh viện Số Một, lúc trước viện trưởng bệnh viện Số Hai vì để bác sĩ bệnh viện mình cũng có thể đi theo Joyce học chút kỹ thuật, còn đáp ứng viện trưởng bệnh viện Số Một không ít điều kiện, không nghĩ tới chỉ chớp mắt, bánh nhân thịt từ trên trời liền đập lên mình.


Nếu Joyce ở bệnh viện họ mổ cho người ta, bác sĩ bệnh viện họ muốn học tập còn cần xin người? Ngược lại là bệnh viện Số Một… Lần này nếu họ không giống mình cầu xin như lúc trước, ông liền không cho họ đến quan sát!


Viện trưởng bệnh viện Số Hai lộ rõ vui mừng trên nét mặt, vài lãnh đạo và bác sĩ bệnh viện Số Một bị bảo tiêu ngăn cản đều đầy mặt khiếp sợ.


Chử Ngôn chỉ là một bác sĩ nhỏ mà năm năm trước bị bệnh viện họ đuổi ra, sao hiện tại liền thành Joyce nổi tiếng thế giới?
“Chúng ta đi thôi.” Chử Ngôn cũng mặc kệ người khác khiếp sợ bao nhiêu, ngược lại mỉm cười với Cố Hành Diễn luôn đứng sau y, tràn ngập phong tình.


Bác sĩ đến đón máy bay nhìn thấy tươi cười này, đều nhịn không được hít sâu một hơi, cuối cùng hiểu được Joyce vì sao chưa bao giờ cho chụp ảnh.


Trưởng thành như vậy, thật sự có chút yêu nghiệt! Nếu không, người chung quanh cũng không biết họ là đang đón bác sĩ, còn tưởng rằng họ là đang đón ngôi sao.


Viện trưởng bệnh viện Số Hai nhìn quét một vòng, nhìn thấy một vài cô gái đi ngang qua đang dùng di động chụp ảnh, mà người bệnh viện Số Một cúi đầu ỉu xìu, lập tức ưỡn ngực, hơi có chút hăng hái.


Chử Ngôn nhanh chóng ra ngoài, lại không nghĩ rằng đi chưa được vài bước, thế nhưng lại có người kêu tên y, thanh âm kia còn vô cùng quen thuộc.
Ngụy Thiên Thành đứng ở ngoài sân bay, vẻ mặt kinh hỉ, còn vừa chạy vừa kêu: “Chử Ngôn!”


Ngụy Thiên Thành thoạt nhìn rất vội vàng, nhưng người hắn mang theo lại rõ ràng kéo chậm tốc độ của hắn, Đào Thu cầm lấy tay hắn, thất tha thất thểu chạy vài bước liền không chạy nữa: “Thiên Thành ca…”


Trên mặt Ngụy Thiên Thành hiện lên một chút giãy dụa, rốt cuộc vẫn gỡ ngón tay Đào Thu ra: “Tiểu Đào, em ở đây chờ ngài Joyce, anh mau chân đến gặp Chử Ngôn!”


Khi hắn nhắc tới Chử Ngôn, biểu tình trên mặt vô cùng ôn nhu, chỉ tiếc dây dưa trong chốc lát như vậy, Chử Ngôn đã ngồi vào xe đến đón người, đuổi không kịp.






Truyện liên quan