Chương 13
“Ân… cha”
Hiểu Hâm hai tay vô lực bám vào cổ Hàn Quân Tà, từng ngụm lớn thở dốc, trong ánh mắt mông lung càng tràn đầy nghi hoặc cùng kinh ngạc. Hai người bình thường tuy rằng thân thiết, cũng chỉ là hôn nhẹ hai má và trán, nụ hôn thình lình khiến Hiểu Hâm có chút phản ứng không thể đối mặt.
(Y: kỳ thực tên Tà nào đó thường xuyên ăn vụng nộn đậu hũ* của Hâm Hâm, chỉ là tiểu sỏa* không phát hiện…)
Nụ hôn của Hàn Quân Tà theo bên gáy một đường hướng xuống dưới, lưu lại những hồng ấn, rồi mới nhấm nháp xương quai xanh đáng yêu. Những động tác này mỗi ngày khi Hiểu Hâm đang ngủ, hắn đã lập lại rất nhiều lần, đều là nhẹ nhàng cẩn thận sợ làm Hâm nhi đang ngủ say tỉnh giấc. Nhưng lần này, Hàn Quân Tà hoàn toàn thuận theo dục vọng của bản thân, kịch liệt hôn môi gặm cắn, khiến Hiểu Hâm lạc trong thủy triều ȶìиɦ ɖu͙ƈ cuộn trào mãnh liệt, chỉ có thể bắt lấy vạt áo Hàn Quân Tà rên rỉ thở dốc…
Chỉ chốc lát sau, y phục của Hiểu Hâm tất cả đều rơi lả tả trên mặt đất, Hàn Quân Tà đứng bên giường chậm rãi cởi nhất kiện y phục. Nhìn cha dần dần lộ ra cơ thể cường tráng, gương mặt Hiểu Hâm hồng lên chui vào ti bị che giấu cơ thể trần trụi của mình.
“A~” Nhìn Hiểu Hâm đem chính mình bao thành tằm bảo bảo, Hàn Quân Tà cười nhẹ một tiếng.
Nghe được tiếng cười hiếm có của cha, đại não hiếu kỳ Hiểu Hâm chui ra khỏi chăn, muốn nhìn xem dáng vẻ tươi cười trăm năm khó gặp như thế nào. Kết quả vừa nhìn liền ngây dại. Trên gương mặt bình thường lạnh lùng lúc này mang thêm nét cười nhàn nhạt lại lộ ra một loại phong tình tà mị, băng lãnh sâu trong đôi mắt cũng theo nồng đậm ȶìиɦ ɖu͙ƈ cuồn cuộc sóng, cơ thể bắp thịt đều đặn trắng nõn mà cường tráng…
“Thật xinh đẹp…” Hiểu Hâm nuốt nước miếng, không kiềm được tự thì thầm.
Hàn Quân Tà nhìn thấy thần sắc ngơ ngác của Hiểu Hâm, tiếu ý bên khóe miệng càng sâu. Nhân cơ hội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hâm lên, cúi đầu phủ lên đôi môi vẫn còn khẽ nhếch. Lưỡi Hàn Quân Tà lủi tiến vào miệng Hiểu Hâm không ngừng trở mình quấy nhiễu, thóa dịch* tràn ra khóe miệng, xuôi theo quai hàm xinh xắn tạo nên nhất lũ ngân ti. Cuối cùng, Hàn Quân Tà buông tha đôi môi sưng đỏ của Hiểu Hâm, ngược lại tấn công hai điểm anh hồng trước ngực.
“Ân…Ô… Cha” Khoái cảm xa lạ khiến Hiểu Hâm từng cơn run rẩy, Hiểu Hâm chỉ có thể nằm trên giường nhẹ giọng rên rỉ, mặc cho nam nhân đối thân thể mình muốn làm gì thì làm.
“A…A….A…Đừng” Đột nhiên thanh nha non nớt bị hàm trụ duyện lộng*, kích thích cường liệt khiến Hiểu Hâm cong lưng không ngừng vặn vẹo, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt góc khăn.
Hiểu Hâm sau một trận run rẩy cường liệt, bắn ra trong miệng Hàn Quân Tà. Hàn Quân Tà nuốt vào bạch sắc quả dịch, ngẩng đầu yêu thương hôn môi Hiểu Hâm đầu ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch. Đem đôi tay nhỏ bé vòng qua cổ mình, Hàn Quân Tà một tay vân vê hai lạp chu quả* trước ngực Hiểu Hâm, một tay thuận theo sóng lưng xuống tới cúc huyệt khép kín.
“Ô… Đau quá… Cha”
Một ngón tay thon dài chậm rãi cắm vào tiểu huyệt khép kín, hạ thân truyền đến đau đớn khiến Hiểu Hâm thân thể vặn vẹo khóc thành tiếng. Trừu lộng vài cái, Hàn Quân Tà phát hiện tiểu huyện vẫn có chút khô khốc, liền rút ngón tay ra đứng dậy đi tới quỹ tiền lấy ra một lọ thuốc mỡ.
Hàn Quân Tà trở lại bên giường thấy Hiểu Hâm vẫn cuộn tròn nằm nghiêng, cúc huyện nho nhỏ vì xâm nhập ban nãy có hơi hơi khép lại dường như muốn thỉnh hắn tiến nhập. Hàn Quân Tà cố gắng khống chế dục vọng đang vận sức chờ phát động, ngón giữa dính thuốc mỡ lần thứ hai đưa vào tiểu huyện hồng nhạt chậm rãi trừu lộng.
“Cha… Cha… Đừng… Ân… A a….”
Trong lúc Hiểu Hâm run rẩy rên rỉ, ngón tay trong hậu huyệt từ một dần tăng thành ba. Sau khi cảm thấy hậu huyệt trở nên thấp nhuyễn, Hàn Quân Tà rút ngón tay ra, tách đôi chân mảnh khảnh của Hiểu Hâm đặt hai bên thắt lưng.
“Cha… Ô… Thật khó chịu…”
Đột nhiên trống rỗng làm Hiểu Hâm khó chịu vặn vẹo chiếc eo nhỏ nhắn, tiểu huyệt càng hô hấp như nhất trương nhất hợp*, một ít ɖâʍ dịch bị ngón tay kéo ra khiến huyệt khẩu càng có vẻ hồng nhuận mê người.
Hàn Quân Tà đã vô pháp nhẫn nại, động thân một cái, dục vọng to lớn tiến vào cúc huyệt ao ước đã lâu hung hăng trừu sáp.
“Ách… Đau quá… Đừng… A a… A… Không…”
Tuy đã chuẩn bị, nhưng đau đớn nơi hạ thân bị xé rách vẫn khiến Hiểu Hâm thất thanh kêu lên sợ hãi, nhưng Hàn Quân Tà hình như nghe không được, vẫn không lưu tình mạnh mẽ đảo lộng cúc huyệt mềm mại.
“Hâm nhi… Ngoan”
“Không…A… A a a…”
Bổng nhiên, Hiểu Hâm hét lên chói tai thân thể cũng cong lên, thanh nha vì đau đớn mà ủ rũ lần thứ hai chậm rãi ngẩng đầu.
“Ở đây sao…”
Hàn Quân Tà trong cơ thể Hiểu Hâm không hề mạnh mẽ khua loạn, mà là toàn lực tiến công vào một điểm.
“Không… Đừng… Ân… A…”
Khoài cảm cường liệt liên tiếp không ngừng khiến Hiểu Hâm hầu như vô pháp chống đỡ, chỉ có thể một bên phát sinh thanh âm khiến người khác đỏ mặt, một bên mặc cho thân thể dựa theo va chạm mạnh mẽ thượng hạ hoảng động, tại đỉnh của phân thân non nớt đang đứng thẳng chảy ra tích tích lệ dịch.
Hàn Quân Tà từ sớm đã mất đi lý trí, cảm thấy phân thân hỏa nhiệt được tiểu huyệt sít sao bao chặt, thầm nghĩ tại dũng dạo vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng này không ngừng tuôn trào, muốn hung hăng chiếm lấy người dưới thân, muốn tiểu nhân nhi kia chỉ nhìn mình, chỉ gọi mình, chỉ nghĩ tới mình…
Không biết qua bao lâu, Hàn Quân Tà cuối cùng mạnh mẽ thẳng lưng bắn ra trong cơ thể Hiểu Hâm. Hiểu Hâm từ sớm đã kiệt sức thấy cha từ trong cơ thể hắn lui ra, cho rằng đã kết thúc liền chậm rãi nhắm mắt thiếp đi.
Ai dè Hàn Quân Tà đột nhiên xoay thân hắn lại, lấn thứ hai từ phía sau cố gắng tiến vào thân thể hắn.
“A… Đừng…Cha…Ân…”
Cho dù Hiểu Hâm có cầu xin ra sao, Hàn Quân Tà cũng không chịu thả hắn ra, bàn tay to gắt gao nắm lấy thắt lưng hắn, phân thân to lớn nóng rực không ngừng trừu sáp, mỗi lần đâm xuống đều dốc sức đâm đến chỗ sâu nhất…
Tẩm thất chính của Đông viện cả đêm đều có thể nghe được tiếng rên rỉ kiều mị gián đoạn bởi tiếng nỉ non cầu xin.
—————————————————
Nộn đậu hủ: hai cái quả hồng hồng thì người ta gọi là đậu hủ
Tiểu sỏa: tiểu ngốc
Thóa dịch: nước miếng
Hàm trụ duyện lộng: ngậm chặt ʍút̼ mát *đỏ mặt*
Lạp chu quả: hai điểm ấy trước ngực
Nhất trương nhất hợp: mở ra khép lại