Chương 21
Chủ thượng của các nàng không chỉ võ công cao cường, mà còn thận trọng và lãnh tĩnh, bằng không ngay lúc người vừa mới xuất đạo đã sớm ch.ết không dưới trăm lần rồi. Nghĩ trong tình huống muốn không làm người chú ý mà áp sát được phòng ngủ hầu như không có khả năng, cả khi người cũng những mỹ nhân kia hoan hảo cũng tuyệt đối lãnh tĩnh, vì vậy những kẻ mưu đồ dùng mỹ sắc ám sát người đến ch.ết cũng không thể lưu lại trên thân thể người một vết thương nào.
Thế nhưng hiện tại, trường hợp ngoại lệ duy nhất đã xuất hiện.
“Cha… Nóng quá…” Hiểu Hâm dùng đôi mắt ướt át nhìn nam nhân bên cạnh.
Hàn Quân Tà nhận ra sự khác thường của Hiểu Hâm, vội vàng ôm Hiểu Hâm vào lòng kỹ lưỡng xem xét, chỉ thấy Hiểu Hâm hai mắt ướt át, gò má ửng hồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch có chút thở dốc, rõ là đang động tình.
Hàn Quân Tà nhìn lướt qua ly rượu ngọt chỉ còn non nửa trước mặt Hiểu Hâm, lạnh lùng trừng mắt liếc tứ nữ một cái, rồi vội vàng ôm Hiểu Hâm quay về tân phòng.
“Chủ thượng… Cũng quá nóng nảy đi…” Tiểu Bạch nhìn chủ tọa trong chớp mắt đã trống không lẩm bẩm nói.
Khinh công của chủ thượng… rõ là càng ngày càng cao a…
“Chúng ta cũng trở về phòng ‘nghỉ ngơi’ đi…”
Đôi mắt phượng của Đồng Thủy chuyển sang vẻ bỡn cợt nói, vậy sau, không đợi tiểu Bạch nói một lời liền trực tiếp đem tiểu Bạch khiêng về phòng ‘nghỉ ngơi’.
“Đêm nay là ngày đại hỉ của chủ thượng, chúng ta nhất định phải uống tới không say không về!” Huyền Mộc nhìn dáng Ảnh lặng lẽ đứng một bên không hé răng nói.
Ảnh nhìn hướng Hàn Quân Tà rời đi, ngẩng đầu uống cạn chén rượn ngon, mà không phát hiện tiếu ý khi âm mưu đạt được trong mắt Huyền Mộc.
Trong tân phòng, đập vào mắt là dải dải tiên hồng sắc, khiến cho Huyết Cung quanh năm màu sắc trang nhã lại lộ ra một mạt dị sắc.
Hàn Quân Tà một thân hồng y thay cho hắc y lạnh lùng, lại thêm một phần tà mị, lúc này một đôi con ngươi đen đang gắt gao nhìn chăm chú mỹ cảnh trước mặt, để lộ tình huống nguy hiểm.
Hiểu Hâm được đặt trên hỉ sàng, vô lực níu căng góc áo nghĩ muốn làm dịu khô nóng trong cơ thể. Do hắn khăng khăng không buông lỏng, vạt áo phần lớn đều đã tán khai, lộ ra da thịt trắng nõn, ấn ký tường vi trên xương quai xanh đã trở nên đỏ thắm hòa cùng hỉ phục hồng sắc càng tôn thêm vẻ mị hoặc.
Hàn Quân Tà nhìn Hiểu Hâm so với thường ngày khác biệt, tà mị trong mắt hiện lên có đôi phần phôi phôi* tiếu ý.
“Hâm nhi… sao vậy?”
Hàn Quân Tà chậm rãi xoa mái tóc đen của Hiểu Hâm, trong âm điệu trầm thấp là thâm thâm dụ hoặc.
“Cha… Thật là khó chịu…”
Hiểu Hâm chớp đôi mắt đã phảng phất ánh nước, muốn ngồi xuống nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể yếu mềm nằm trong lòng Hàn Quân Tà.
Hàn Quân Tà cúi người hạ trên mặt Hiểu Hâm một nụ hôn nhẹ như lông vũ, một tay khẽ vòng quanh thắt lưng Hiểu Hâm khiến Hiểu Hâm một trận run rẩy.
“Ô… Cha… Đừng…” Hiểu Hâm hơi vặn vẹo thắt lưng muốn thoát khỏi bàn tay không ngừng tác quái của Hàn Quân Tà.
“Thực sự muốn dừng?” Hàn Quân Tà ngược lại một tay vuốt ve hai lạp chu quả trước ngực Hiểu Hâm, một tay chậm rãi cởi bỏ hỉ phục của Hiểu Hâm.
Kích thích cường liệt bất ngờ xuất hiện khiến Hiểu Hâm cơ thể vì dược liệu mà vô cùng mẫn cảm vô pháp chống đỡ, chỉ có thể một mặt run rẩy thở dốc một mặt bắt lấy mái tóc dài đã buông hạ của Hàn Quân Tà, hai lạp chu quả khả ái đã sớm trở nên sượng đỏ.
Thấy thần sắc mê người như vậy của Hiểu Hâm, Hàn Quân Tà hầu như không khống chế được muốn đặt Hiểu Hâm dưới thân mà hung hăng yêu thương.
Tay Hàn Quân Tà theo mép gối lấy ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo, ngón trỏ thon dài dính một chút thuốc mỡ, tại viền tiểu ƈúƈ ɦσα khả ái không mạnh không nhẹ vẽ những vòng tròn.
“Ân… Nhanh một chút…”
Dược hiệu một trận mạnh hơn một trận, Hiểu Hâm dưới sự khiêu khích của Hàn Quân Tà cúc huyệt hơi co rút càng cảm thấy khô nóng khó nhịn.
“Sao?” Hàn Quân Tà cố ý hỏi, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn cúc nhụy.
“Cha… Hâm nhi muốn…” Hiểu Hâm khổ sở vặn vẹo, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng Hàn Quân Tà.
Hàn Quân Tà ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của Hiểu Hâm, Hàn Quân Tà nhịn không được cúi đầu lỗ hoạch vi trương đôi môi hồng, ngón tay xấu tính cũng không tiếp tục dằn vặt Hiểu Hâm mà chậm rãi tại cúc huyệt bắt đầu trừu sáp.
Lúc ngón tay dần tăng thành ba ngón, Hàn Quân Tà mạnh mẽ rút ngón tay ra thừa dịp tinh thần Hâm nhi còn chưa tỉnh bất thình lình đem dục vọng sưng tấy đến phát đau cố sức đính nhập tiểu huyệt mê người.
“A a… Ân… Cha… Ô…”
Cơ thể đã sớm quen với yêu thương của Hàn Quân Tà nay do dược hiệu mà càng mẫn cảm, Hiểu Hâm một bên rên rỉ một bên theo những va chạm mà không ngừng đong đưa, tiểu huyệt nơi hạ thân càng nỗ lực phun ra nuốt vào dục vọng vĩ đại của Hàn Quân Tà.
Hai người đều sa vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ mãnh liệt, nhất thời trong phòng xuân quang vô hạn.
Ngoài phòng, bốn cái đầu dàn hàng nép bên cửa sổ.
“Có khi nào lại bị chủ thượng phát hiện không a?”
“Sẽ không ~ ngươi không thấy chủ thượng đang vội sao…”
“Oa ~~ Chủ thượng hảo mạnh ~~”
“Nga a a ~~ hảo kịch liệt a…”
“Hanh hanh ~~ chủ thượng cùng thiếu chủ đều trúng xuân dược cho chúng ta đặc chế, đương nhiên kịch liệt…”
“Hắc hắc ~~ cuối cùng vẫn để chúng ta thấy được ~~”
Tứ nữ vì đối phó Hàn Quân Tà đã đặc biệt xuất ra sát chiêu cất dấu nhiều năm! – “Xuân quang vô hạn”. Dược này dược tính cũng coi như xuân dược chỉ là mạnh hơn, ngoài ra kỳ diệu ở chỗ nếu đem “Xuân quang” và “Vô hạn” tách riêng sẽ không thể hiện bất kỳ dược tính nào, dù là người phi thường tinh thông dược lý cũng rất khó phát hiện, nhưng nếu đem cả hai song song đưa vào cơ thể thì sẽ thấy ngay…
“Xuân quang” xen lẫn với huân hương trong tân phòng, mà “Vô hạn” còn lại hạ tại – phát sao của Hiểu Hâm.
Tứ nữ đang hả hê vì việc làm vĩ đại của mình, không chú ý đến tiếng thở dốc rên rỉ trong phòng đã dần giảm xuống. Bất thình lình cửa sổ đang đóng bị mở rộng, tứ nữ nhất tề ngẩng đầu thì thấy Hàn Quân Tà vẻ mặt hàn sương đứng trước cửa sổ.
“Chủ… Chủ thượng… Người xong nhanh vậy a…”
“Vậy… Chúng ta không làm phiền người nữa…”
“Hắc hắc… Người cứ tiếp tục…”
Tứ nữ giả cười hai tiếng, lập tức toàn lực thi triển khinh công biến mất trước mặt Hàn Quân Tà.
Ban đầu Hàn Quân Tà đã đoán được dược là do tứ nữ giở trò ma mãnh, thế là đành hoãn lại ȶìиɦ ɖu͙ƈ để giải quyết “Những kẻ nhàn rỗi”.
“Ô… cha…”
Hòa trong rượu của Hiểu Hâm là “Xuân quang túy”, là “Tiểu thụ chuyên dụng”, qua nhiều thế kỉ vẫn được coi là thượng đẳng xuân dược. Tuy vừa làm một lần nhưng dược tính không bao lâu lại tới,
Hiểu Hâm buộc lòng cuộn tròn trên giường nức nở gọi Hàn Quân Tà.
“Hâm nhi… Ngoan…”
Hàn Quân Tà lập tức trở lại giường, tiếp tục yêu thương Hâm nhi mà hắn hiếm khi mới thấy chủ động như vậy.
“Ân… A a… Nhanh một chút…”
HIểu Hâm hai tay ôm cổ Hàn Quân Tà, mặc cho hỏa nhiệt sắc bén không ngừng xuyên qua chính mình.
“Ô… Cha… A”
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*, đêm vẫn còn dài…
———————————————
phôi phôi:
xấu xa
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim:
đêm xuân nhất khắc đáng ngàn vàng