Chương 11: Ngôn tâm
[ Thần Thần, những người đó liền như vậy mặc kệ ở đó ?]
Cùng một phong cảnh, cùng một tốc độ, chính là người không giống nhau, tâm tình cũng không đồng dạng.
[ Phụ thân, xem cách ăn mặc đã biết là một nhóm giang hồ lãng khách, Chu Nhất sẽ giải quyết tốt, không cần lo lắng.] Thần Thần quay sang khẽ cười nói.
[ Chính là vừa mới bị bắt đi chính là phụ thân ngươi – ta !] Bất mãn chọt chọt cái thắt lưng tinh tế của hắn. Xú tiểu tử, ngươi thật nghĩ phụ thân ngươi phúc thiên mệnh đại (may mắn) phải không ?! Nếu không phải ta xuyên qua đây, « phụ thân » ngươi đã sớm thăng thiên, hiện tại tuy rằng không phải ‘bản gốc’, cũng nên hảo hảo quý trọng, bằng không thân thể này sớm muộn gì cũng là một nắm đất. (cho e chen câu, nếu ko phải a xuyên thì a cũng sớm thăng rùi….còn ở đó mà lầm bầm bất mãn đc á !)
[ Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không tin ta ?] Cười tươi xán lạn, ánh mắt trong suốt trông mong.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề !
[ Thần Thần, lần trước ngươi đã hứa với ta, không giấu giếm ta diều gì.] Tiểu tử, nếu để ta biết ngươi lại lừa gạt cái gì, ngươi chờ ch.ết đi, nói lầm bầm.
Ở trong lòng tính toán bên trong có dối trá gì không, vừa nhàn nhã thoải mái thưởng thức hoa hoa thảo thảo chung quanh, tự nhiên không chú ý tới Thần Thần thả chậm tốc độ, thay đổi phương hướng.
[ Phụ thân, tới rồi.]
Ể ? Tới rồi ? Tới đâu ?
Đình trạch tiểu viện, đèn lồng duệ duệ (kéo dài), mãn đình rực rỡ, giả sơn xúc thạch, một mạch nước suối uốn lượn, minh châu bính ngọc như sợi tơ vẩy ra, tường trắng vây quanh, các loại hoa cúc tươi đẹp cùng nở rộ, có loại khí thanh u tĩnh nhã, thật là một nơi thích hợp để ngâm thơ thưởng nguyệt.
Đáng tiếc.....
Ngẩng đầu, mây đen che đầy trời, đừng nói trăng, đến một mẩu sao cũng không thấy.
Ai, ngày mai....... Trời sẽ mưa đi ?
[ Phụ thân, ngươi lại muốn đi đâu ?] Một bàn tay nhẹ nhàng che trên mắt ta, hơi hơi vuốt ve, có thể cảm nhận được một tầng chai chà xát qua làn da, ngứa ngáy. Theo khe hở nhìn lén, thiếu niên trước mắt mơ mơ ảo ảo, tươi cười nhè nhẹ, đáy mắt đã có chút ưu thương không hợp tuổi.
Thần Thần, biểu tình này không nên xuất hiện trên người ngươi....
[ Thần Thần...... ]
[ Phụ thân, chúng ta tiếp tục chuyện mới rồi được không ?] Cố ý đánh gãy lời nói của ta, Thần Thần vươn tay đặt trên lưng ta, mỉm cười, tinh thần phấn chấn, trên mặt hiện lên biểu tình ta chưa bao giờ thấy qua.
[ A ? Chuyện mới rồi……. Tiếp tục tróc nã hái hoa tặc sao ? Tất nhiên là không thể tốt hơn, ta vừa mới còn lo lắng mình vô duyên với hái hoa tặc đâu .]
[ Sau đó một chút…….]
[ Sau đó ? Chẳng lẽ Thần Thần ngươi muốn phụ thân lại bị hắc y nhân bắt lần nữa sao ?!] Ách, ta có nói gì sai sao, Thần Thần khóe mắt không cần co rút lợi hại như vậy a. (ta…. _ __|||)
[ Không phải, giữa lúc đó.]
[ Giữa ? Cái gì ?! Muốn ta từ trên cây ngã xuống lần nữa ?! Thần Thần, chẳng lẽ phụ thân khi xưa không dạy ngươi kính già yêu trẻ ? Vẫn là Thần Thần ngươi hy vọng phụ thân tàn phế ?] Hỗn đản tiểu tử, ngươi đem truyền thống mỹ đức tốt đẹp ngàn năm qua của nhân dân Trung Hoa vất đi đâu, cho dù ta không phải « phụ thân » ngươi, ân cứu mạng cùng ân dưỡng dục thế nào tính ? (Bạch Bạch….. a thiệt là No1 nha ~, Thần Thần *ánh nhìn đồng cảm* cực khổ rồi !)
[...... Cha....... Trước khi từ trên cây ngã xuống chúng ta làm gì ?] Thần Thần lấy tay đỡ trán, thần tình bị đả bại bất đắc dĩ.
Ngô ngô ngô ngô ngô......
Ừ ừ ừ.....
Làm cái gì nha ? Chúng ta đang làm cái gì a ?
Tránh khỏi ôm ấp của Thần Thần, cúi đầu, bước thong thả trong đình viện chậm rãi nhớ lại.
Chúng ta ở trên cây chờ hái hoa tặc, nhưng là trái chờ phải đợi cũng không thấy bóng dáng tên hái hoa tặc, sau lại trong lúc vô ý mà nghiện sờ soạng ngực Thần Thần, tiếp sau đó, có cái gì mềm mà ướt sũng chui vào miệng ta, sau sau đó ta cắn cái đồ vật này nọ kia một ngụm, sau sau sau đó ta không nghĩ đó lại là.....
Đợi chút, chui vào miệng ?!
Thân, hôn môi ?!
Đúng rồi, ta cùng Thần Thần hôn môi, hôn môi !
Mang theo tình tự kinh nghi hỗn loạn, mạnh ngẩng đầu, đã thấy Thần Thần trường thân ngọc lập (e hèm… nôm na là chân dài dáng chuẩn iso 2000 =))), lại lộ ra cái biểu tình này, tươi cười bình tĩnh đạm mạc, si ngốc nhìn ta.
Không biết vì sao, đối với khuôn mặt này của Thần Thần, cảm giác kinh ngạc dần biến mất, nhưng thật ra phần tình tự kia lại phát ra ngày càng nồng đậm.
Thần Thần, ngươi đang khổ sở sao ? Vì sao mà khổ sở ?
[ Phụ thân, ngươi nhớ ra chưa ?]
[ Khụ.... .] Vô nghĩa, có thể không nhớ tới sao ? Xoay người vỗ vỗ hai gò má nóng cháy, giả ý ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề : [ Cái kia, Thần Thần, chúng ta để hôm nào đó bàn lại việc này ?] Trong đầu bỗng hiện lên ngày ấy trộm đi tắm ôn tuyền, trước khi hôn mê nghe được Hạ Tử Kha nói Thần Thần thích ta, trong nháy mắt sáng tỏ vài phần. Thần Thần hắn, sợ là thích phụ thân của mình. Bất quá, theo như ngữ khí của Hạ Tử Kha, hắn thích chính là chủ nhân chân chính của thân thể này. Bỗng nhiên trong lòng nổi lên tư vị khó chịu khổ sở.
[ Phụ thân, ngươi nhất định nhớ ra rồi, đúng hay không ?] Rõ ràng khuôn mặt mới rồi còn ở xa xa thế nào đã phóng đại trước mắt ? Trên khuôn mặt trắng nõn đó có một nửa là chờ mong.
[ A, ân...... ]
[ Phụ thân, ta thích ngươi.] Mạnh, thân thể bị mãnh mẽ ôm vào một cái lồng ngực ấm áp quen thuộc, trên vai chợt nặng, một cỗ hơi thở ấm áp chậm rãi kéo dài, mơ mơ hồ hồ nghe thấy câu nói truyền ra : [ Phụ thân, không nói gạt ngươi, ta biết ngươi cũng không phải nguyên bản « phụ thân » kia, mặc kệ ngươi từ đâu tới, từ thời không nào, ta thật là thích phụ thân hiện tại, đều không phải thay thế, thật sự là người thích trêu cợt trước mắt này, một phụ thân thích bát quái, thích hồ nhao loạn nháo, thích ăn ngon, không theo lẽ thường, so với bất cứ ai đều thiện tâm tốt bụng.]
[ Aha, ánh trăng đêm nay thật đẹp.]
[ Phụ thân ——— ] trong thanh âm đã có chút nặng nề.
Chính là Thần Thần, ngươi bảo ta phải làm sao, tuy rằng Thử là GAY, nhưng ta là thích mỹ nữ a.
[ Thôi, nếu phụ thân không tiếp thu, ta không bắt buộc.] Thần Thần buông tay, tiêu sai xoay người, quay lưng lại với ta.
Gió lên, thổi bay lá khô thưa thớt dưới chân, trong gió bóng người hiện lên như có như không, như thực như huyễn.
Thực xin lỗi, Thần Thần.
Hỉ sự (việc vui)
[ Ai ——— ] đổi tay chống cằm, nặng nề mà thở dài.
[ Lão gia, từ sáng sớm tới giờ theo tiểu nhân đếm ngài đã thở dài một trăm tám mươi cái, ngày hôm qua cũng thế, hôm trước nữa cũng vậy, rốt cuộc ngài phiền não cái gì ?] Thu Nhi nghiêng đầu hỏi.
Ngày thứ hai sau đêm đó, chúng ta liền lên đường hồi phủ. Dọc đường đi, Thần Thần liền sửa lại không ngồi chung mã xa với ta mà chuyển qua cưỡi ngựa. Trở lại quý phủ sau, liên tiếp nhiều ngày, đều không nhìn thấy bóng dáng Thần Thần, trên bàn cơm cũng chỉ có mỗi mình ta. Ngẫu nhiên Tiểu Duệ tử có trở về, hỏi Thần Thần đang bận cái gì, thì cũng chỉ nhận được một đáp án lập lờ, chỉ nói rất bận.
Không chỉ có như thế, buổi tối Thần Thần cũng không ngủ cùng ta, liền ngay cả con chó ngốc nhà Thử hay xuất hiện trong mộng kia cũng không thấy.
Buồn, không còn tinh thần vào triều, cho hoàng cung nghỉ đi.
[ Thu Nhi, tiểu vương gia gần nhất rốt cuộc là bận cái gì ?]
[ Nguyên lai lão gia buồn bực cái này a. Cụ thể Thu Nhi cũng không biết, bất quá nghe một tỷ muội trong cung nói, không đến một tháng nữa có thể có hỉ sự nha.]
[ Hỉ sự, hỉ sự ? Ta thế nào lại không nghe nói.]
[ Lão gia.] Thu Nhi vui vẻ nói [ Lão gia ngài tại đây than ngắn thở dài đương nhiên không biết, Nhị gia (hồ ly Nam Cung Duệ đó) giữa trưa về dùng cơm, ngài không phải hỏi một chút là ra.]
Nghe vậy, nhìn nhìn sắc trời, Tiểu Duệ tử cũng sắp về, hôm nay kiên quyết phải từ miệng Tiểu Duệ tử moi được thông tin.
Nghĩ, buông chén trà hướng phía ngoài đi tới.
[ Đúng rồi, lão gia, nghe nói quốc chủ Thượng Huyền quốc cũng tới tham gia.] Thu Nhi theo sát phía sau nói nhỏ.
Thượng Huyền quốc ?! Hạ Tử Húc ?! Nói vậy hỉ sự này thực long trọng đi, Thần Thần nếu bận chuyện này, kia vì cái gì Tiểu Duệ tử không nói ? Chẳng lẽ hai người bọn họ có cái gì bí mật không muốn ai biết ?
Chở đầy một bụng nghi vấn, thật vất vả đợi cho Tiểu Duệ tử hồi phủ, đem hắn kéo vào tiền thính, lại hướng Thu Nhi liếc mắt một cái. Thu Nhi nháy mắt đã hiểu, lặng lẽ lui ra ngoài, theo sau « cạch » một tiếng, thanh âm cửa đóng.
Tiểu Duệ tử khó hiểu nhìn đại môn đóng chặt. Cùng lúc đó, ta bật người cướp đi kiếm của tên hộ vệ theo sau bình phong nhảy ra kia, rút thân kiếm, tay cầm vỏ, đặt trên cổ Tiểu duệ tử, học mấy tên ác bá lạnh lùng nói : [ Nói, các ngươi gần đây đang làm trò gì ?]
Tiểu Duệ tử dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm, xoay người, lã chã chực khóc tội nghiệp nói : [ Sư phụ, đồ nhi cũng là bị người khác nhờ vả. Ngài không phải thường dạy chúng ta phải thủ tín sao, người xem, nếu ta nói ra, chẳng phải cũng bị người khác ném cho cái danh « bội tín » ? Chẳng phải là....... ]
[ Tiểu Duệ tử, sư phụ còn chưa có hỏi ngươi cái gì a.] Đánh gãy ý niệm thoái lui của hắn, tìm lại một mảng thanh tịnh bên tai.
[ Di, chẳng lẽ sư phụ không phải muốn hỏi tiểu báo tử kia gần đây đang làm gì sao ?] Tiểu Duệ tử nghe nói, bật người dừng trang đáng thương, tò mò hỏi.
Vô nghĩa, chính là trực tiếp hỏi cũng hỏi không ra cái gì, kia nói bóng nói gió tổng nên có cái tin tức dùng được. Âm thầm ở trong lòng trở cái xem thường, hỏi : [ Nghe nói trong cung đang chuẩn bị hỉ sự ?]
[ Đúng vậy, chính là sư phụ ngài sao biết được ?]
[ Hắc, ta là sư phụ ngươi, tự nhiên có cách riêng.] Thu hồi kiếm, dạt dào đắc ý nhếch khóe miệng.
[ Sư phụ người thật lợi hại, dạy ta đi.] Tiểu Duệ tử sùng bái nhìn ta.
[ Uy, xú tiểu tử, đừng nghĩ nói sang chuyện khác.] Thu hồi cảm giác tự hào, ngược lại cố gắng dem khuôn mặt đáng thương chút, lại gần Tiểu Duệ tử hỏi [ Đến tột cùng là có chuyện gì vui, mau nói cho sư phụ, để sư phụ vui vui một chút. Sư phụ gần đây chán muốn ch.ết a.]
[ Này...... ]
Gặp Tiểu Duệ tử trầm tư, trong lòng trộm cao hứng, loại này bình thường tỏ vẻ hấp dẫn. Quả nhiên, [ Được rồi, dù sao cũng không tính vi phạm tín ước. Hỉ sự a, chính là việc tiểu báo tử kia cùng công chúa Thượng Huyền quốc thông hôn.]
[ Cái gì, Thần Thần hắn muốn thành thân ?!]
Như thế nào lại? Như thế nào lại ! Hắn không phải nói tạm thời không thành thân sao, không phải đã đáp ứng ta nếu là coi trọng cô nương nhà ai trước sẽ nói cho ta biết sao, không phải hứa qua chỉ cần ta yêu cầu, nguyện ý theo giúp ta cả đời sao ?
Miệng đắng nghét, trong lòng cũng đắng, ngô, đại trù làm canh ngọt tuyệt không có ngọt.
[ Sư phụ, ngài không có việc gì đi. Sư phụ ? Sư phụ —— ]
Hất ra cánh tay Tiểu Duệ tử vươn lại đây muốn bắt mạch, cố gắng mỉm cười [ Thành thân là chuyện tốt, thành thân là chuyện tốt nha, không chừng sang năm sư phụ có thể ẵm tôn tử béo mập a.]
[ Ách, sư phụ, ngài thật sự nghĩ vậy ?] Tiểu Duệ tử cổ quái nhìn ta.
[ Như thế nào hội không nên như vậy ?]
Hi lý hồ đồ cùng Tiểu Duệ tử dùng bữa sau, bất chấp ánh mắt khác thường của Tiểu Duệ tử vội vàng trở lại Thiên Thanh các, nằm trên tháp thượng, lăn qua lộn lại, nhưng không có cách nào giống như bình thường vào giấc ngủ trưa. Trong đầu đều là lời nói vừa rồi của Tiểu Duệ tử, trong chốc lát lại đổi thành bộ dáng ngày Thần Thần thành thân, náo nhiệt vui mừng. Chính là trong lòng lại buồn bực, nặng nề, gắt gao, hoảng hốt.
[ Lão gia, ngài có phải hay không thấy không thỏa mái ?] Thu Nhi mang theo ấm trà tiến vào hỏi.
[ Thu Nhi, lão gia ta chỗ này khó chịu.] Chỉ chỉ ngực rầu rĩ nói.
[ A, lão gia ngài đừng nhúc nhích, nô tỳ gọi người thỉnh Nhị gia trở về.] Thu Nhi buông ấm trà, vội vàng chạy ra ngoài.
Thu Nhi vừa mới đi, buồn ngủ nháy mắt vọt tới, ngã đầu, lập tức lâm vào hắc ám.