Chương 41: Tin tức, thuần sư, xuất chiến
“Tứ Quý lâu, là một trong những tổ chức thần bí nhất giang hồ. Nhưng, nó lại không hoàn toàn thuộc về giang hồ.” Đông Thiên Lãnh nói: “Tổng bộ Tứ Quý lâu ở đâu ai cũng không biết, nhưng, dù là là giang hồ, hay các quốc gia triều đình, thậm chí danh môn đại phái, hoặc bát đại gia tộc, thậm chí... Ẩn thế gia tộc, nói không chừng đều có lực lượng Tứ Quý lâu tồn tại, hơn nữa địa vị tuyệt không thấp!”
Đông Thiên Lãnh mới nói một đoạn mở đầu, liền khiến Vân Dương có cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Nhưng xưa nay Tứ Quý lâu chưa từng công khai. Mức độ làm việc khiêm tốn có thể nói đến cực điểm! Cho nên, trên đời này cực ít người biết tồn tại của tổ chức Tứ Quý lâu này.”
“Tổ chức này, nếu nói là bang phái, chẳng bằng nói là tông giáo.” Đông Thiên Lãnh thấp giọng: “Riêng Xuân Hạ Thu Đông tứ đại gia tộc chúng ta, ta cảm giác, trong mỗi một gia tộc, đều tồn tại lực lượng của Tứ Quý lâu!”
“Ngươi có thể thấy, danh tự bốn gia tộc của chúng ta, chính là bốn mùa trong năm.” Đông Thiên Lãnh nói.
Vân Dương nhếch nhếch miệng: “Thần bí như vậy? Mấy ngày trước ta có nghe người ta nói đến, ta còn tưởng rằng mọi người đều biết đâu.”
“Mọi người đều biết?” Đông Thiên Lãnh hừ hừ, nói: “Đây chính là Tứ Quý lâu! Từ thời thiên cổ của Thiên Huyền đại lục đến này, đều là bang phái cực kỳ thần bí. Truyền thuyết năm đó Lăng Tiêu Túy cùng Tứ Quý lâu nảy lên xung đột, song phương dây dưa ròng rã hơn trăm năm, Lăng Tiêu Túy cũng không lôi ra nền tảng của Tứ Quý lâu được, ngược lại lặng yên trôi qua...”
“Mà Tứ Quý lâu cũng không muốn trêu chọc cao thủ tuyệt thế như Lăng Tiêu Túy, nếu Lăng Tiêu Túy chịu nhượng bộ, Tứ Quý lâu cũng sẽ không muốn thêm nhiều thương vong, dù sao, luận võ lực cá nhân, không có ai là đối thủ của Lăng Tiêu Túy.”
Đông Thiên Lãnh thở dài: “Tứ Quý lâu... Quá lớn!”
Vân Dương nhíu nhíu mày nói: “Vậy ngươi có biết, lâu chủ Tứ Quý lâu là ai a?”
“Niên tiên sinh a!” Đông Thiên Lãnh thốt ra: “Điểm này, tất cả những người biết Tứ Quý lâu đều biết.”
“Niên tiên sinh là ai?” Vân Dương theo sát lấy hỏi.
“Cái này... Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, ngoại trừ chính bản thân Niên tiên sinh ra, không có bất luận kẻ nào, có thể trả lời vấn đề này cho ngươi.” Đông Thiên Lãnh cười khổ.
“Còn gì nữa không?”
“Ta chỉ biết như vậy.”
“Ngươi chỉ biết một chút vậy?” Vân Dương trừng lớn hai mắt: “Thế mà còn làm như là tuyệt thế bí mật? Mấy điểm này, người nào không biết?”
Đông Thiên Lãnh kêu oan uổng: “Lão đại! Những gì ta nói đã là tuyệt thế bí mật a! Tứ Quý lâu có quy định, phàm là có người bại lộ thân phận của mình, như vậy, chỉ có một con đường ch.ết! Địch nhân không giết ngươi, chính Tứ Quý lâu cũng sẽ không tha!”
“Trong giang hồ trước trước sau sau rất ít người lộ ra thân phận Tứ Quý lâu, cơ bản đều là mấy tên đầu tháng, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đã tử vong! Ngay cả thi thể, cũng bị người ta tr.a xét trăm ngàn lần!”
“Quân chủ các quốc gia, ai không muốn diệt trừ Tứ Quý lâu?” Đông Thiên Lãnh phiền muộn: “Nhưng người nào có thể tìm được bọn hắn?”
“Còn có gì nữa không?” Vân Dương không hứng thú mà hỏi.
“Không có... Ách, còn có... Một tổ chức tên Thiên Vấn. Thiên Vấn cũng giống như Tứ Quý lâu, đều là truyền thuyết trên thế gian, nếu trên đời này thực sự có tin tức về Tứ Quý lâu, e rằng chỉ có Thiên Vấn mới có.” Đông Thiên Lãnh nói: “Truyền thuyết... Từng có người, tìm được Thiên Vấn. Muốn mua tin tức Tứ Quý lâu.”
“Thiên Vấn?”
“Đúng, Thiên Vấn.”
“Chuyện đó như thế nào?”
“Thiên Vấn khai ra giá tiền bao gồm 10 vạn huyền tinh, bảy đại kỳ hoa, tam đại độc thảo, Ngũ Hành Linh Thủy.” Đông Thiên Lãnh nói: “Đây chính là, đại giới để biết tin tức Tứ Quý lâu.”
Vân Dương khẽ trợn mắt.
Quả thực là... Rao giá trên trời.
Chỉ điều kiện bắt đầu 10 vạn huyền tinh, cũng đã là số lượng khiến một một vị đỉnh phong võ giả sau khi nghe liền tuyệt vọng, huống chi, còn có bảy đại kỳ hoa, tam đại độc thảo, Ngũ Hành Linh Thủy!
Mỗi một kiện, đều là đồ vật trong truyền thuyết. Mỗi một cái, đều giá trị liên thành, không cách nào định giá!
“Nhưng, tất cả cao cấp võ giả trên đời này đều biết, chỉ cần Thiên Vấn định ra giá cả, như vậy, họ nhất định biết rõ về tin tức đó!” Đông Thiên Lãnh nói.
“Có điều với giá tiền này, không một ai có thể giao nổi!”
Vân Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng 50 năm gần đây, Thiên Vấn cũng cơ hồ biến mất.”
“Thiên Vấn, được xưng không gì không biết. Ngay cả nếu việc mà Thương Thiên không biết, chỉ cần hỏi hắn, liền có thể có được đáp án!” Vân Dương thì thào nói ra: “Thiên Vấn, mới là tổ chức thần bí đệ nhất thế gian a.”
“Thiên Vấn, chỉ có một người.”
Đông Thiên Lãnh nói: “Chỉ có một người!”
Một người!
Vân Dương có một loại cảm giác hoang đường không thể tưởng tượng.
“Hiện tại, những gì ta biết, đã hoàn toàn nói hết.”
“Một vấn đề cuối cùng, Tứ Quý lâu đã điệu thấp như vậy, từ trước tới giờ chưa hề dương danh lập vạn, như vậy, ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ là cái gì?” Vân Dương hỏi: “Hoặc nói, đến tột cùng bọn hắn muốn làm gì?”
“Điểm này, thật không biết. Nhưng ta tin tưởng, trên thế giới này, chỉ sợ ngoại trừ vị Niên tiên sinh thần bí kia, không có ai có thể cho ngươi đáp án. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, Tứ Quý lâu tất nhiên là có mục đích. Hơn nữa mục đích này cực kỳ đáng sợ. Việc hiện tại có thể làm chính là... Chờ đợi. Chờ bọn hắn chân chính bạo lộ ra mới có thể biết.”
“Chờ đợi...” Vân Dương hừ một tiếng, phi thường khó chịu.
Đông Thiên Lãnh trong chốc lát khôi phục thần sắc a dua nịnh hót: “Lão đại... Lão đại... Giúp ta thắng a...”
“Ngươi đã nói cho ta biết...” Vân Dương hừ hừ: “Mặc dù tất cả đều là tin tức vô dụng, nhưng ta sẽ không nghe không công... Tính ngươi tiểu tử nhặt được tiện nghi, hừ hừ.”
“Hắc hắc... Đúng, đúng, lão đại khoan hồng độ lượng, ý chí như biển cả, trí tuệ cao ngất...” Đông Thiên Lãnh cười hắc hắc nói: “Vậy... Chúng ta nên làm như thế nào âm ch.ết bọn hắn?”
“Âm ch.ết bọn hắn? Rất dễ dàng a!” Vân Dương nói: “Để cho Song Đầu Thiên Sư của ngươi đi chiến đấu, liền thắng.”
Đông Thiên Lãnh lập tức sụp đổ.
Không phải đã chiến đấu rồi a? Tiếp tục đi chiến đấu, không phải là tìm tai vạ sao?
“Đưa Song Đầu Thiên Sư của ngươi gọi đến đây, ta giúp ngươi huấn luyện một chút.” Vân Dương mỉm cười nói: “Huyền thú, cũng không phải là chỉ có bản năng chém giết, bọn chúng, kỳ thật cũng cần học tập...”
Đông Thiên Lãnh kinh ngạc nhìn Vân Dương, trong đầu có chút mơ hồ.
Hắn... Muốn thu Song Đầu Thiên Sư làm đồ đệ?
Ta ta ta... Ta làm sao có chút mê hoặc?
Vân Dương liền bắt đầu giảng dạy trước mặt Đông Thiên Lãnh.
Đem Song Đầu Thiên Sư kêu đến, bắt đầu đánh một bộ quyền, để Song Đầu Thiên Sư học tập chính hắn đánh quyền.
Khuôn mặt Đông Thiên Lãnh không ngừng run rẩy, hai vị hộ vệ bên cạnh cũng nhìn như gặp phải quỷ.
Đây chính là hỗ trợ vị đại gia này nói đến?
Song Đầu Thiên Sư hiển nhiên cũng như nằm mộng, nếu như nó biết nói chuyện, khẳng định liền cà lăm: Đánh đánh đánh... Đánh quyền? Ngươi để cho một đầu sư tử như ta... Học đánh quyền của nhân loại?
Mặc dù ta là bát phẩm Huyền thú, mặc dù ta rất thông minh, nhưng ta...
“Đồ đần!” Vân Dương không lưu tình chút quát lớn: “Phải nắm nắm đấm như vậy mới đúng.”
Nói rồi làm mẫu.
Song Đầu Thiên Sư:
Móng của Sư tử có thể giống tay người a? Như vậy nắm đấm thế nào?
“Thế này!” Vân Dương đi qua, bắt lấy móng trái phía trước Song Đầu Thiên Sư, lấy tay đẩy ra, sau đó khép lại cho nó: “Minh bạch chưa?”
Đông Thiên Lãnh cùng hộ vệ tập thể sụp đổ.
Bốn con mắt Song Đầu Thiên Sư bỗng nhiên sáng lên, tràn ngập hưng phấn giơ thẳng lên trời thét dài: “Tê ngao...”
Ngay lúc này, một cỗ sinh mệnh nguyên lực tinh thuần không cách nào tưởng tượng rót vào thân thể Song Đầu Thiên Sư, hiệu quả rõ ràng đến... Song Đầu Thiên Sư lập tức cũng cảm giác, chân trước của nó, lập tức trở nên cường tráng, tràn đầy lực lượng, tiềm lực!
Nếu lực lượng như vậy có thể nhiều hơn một chút mà nói, chính nó thậm chí có thể tiến giai!
“Kêu cái gì!” Vân Dương một chưởng đánh vào đầu Song Đầu Thiên Sư, một cỗ lực lượng, lần nữa đi vào.
Song Đầu Thiên Sư hưng phấn vẫy vẫy cái đuôi như chó con: “Tê ngao... Tê ngao... Tê ngao...”
Vừa kêu một tiếng.
“Còn gọi!”
Vân Dương một chưởng, lại một chưởng, lại một chưởng...
Càng bị đánh, Song Đầu Thiên Sư càng hưng phấn, càng tâm hoa nộ phóng, càng...
“Hiện tại ra hữu quyền! Như thế!”
“Không đúng! Thằng ngu này, Như thế này!”
Lại một cỗ...
“Tiếp đó huấn luyện thối pháp, đá thẳng, đạp ngang, đá vòng cầu, đá móc, đá hậu... Ai nha, sai, sai hết cả rồi...”
“Thật ngu!”
“Ta đến uốn nắn...”
“Tê ngao... Tê ngao tê ngao...”
Đông Thiên Lãnh cùng hai tên hộ vệ nhìn trân trối, mắt đều muốn rớt xuống.
Cái này mẹ nó... Cả đời lần đầu gặp a.
Một con Song Đầu Sư Tử, đột nhiên đứng thẳng người, móng trước oanh một tiếng đánh ra một... Quyền?
Đứng thẳng người, vọt giữa lên không trung, xoay người một cái, đùi phải hung mãnh co lại rồi bật sang ngang... Đạp..
“Ta... Ta điên rồi...” Đông Thiên Lãnh một tay che mặt, cúi đầu xuống, hắn không có gì để nói.
Gia hỏa này, thế mà thành công? Nhưng... Song Đầu Thiên Sư bị cái gì nhập a? Nghe lời của hắn như vậy? Bị hắn một chưởng lại một chưởng đánh cho lảo đảo lại lảo đảo, nhưng vẫn hưng phấn rúc vào người hắn...
“Chẳng lẽ ta tiện... Ta nuôi sư tử cũng đi theo tiện...?” Đông Thiên Lãnh cảm giác ngoại trừ lời giải thích này bên ngoài, không còn có khác khả năng...
Ngươi rõ ràng là một đầu sư tử, Song Đầu Thiên Sư, trời sinh thông hiểu Âm Dương Thủy Hỏa chi lực, thiên phú bản năng của ngươi đâu?
Coi như không được, ngươi còn có thể cắn người a? Hai cái miệng dùng để làm gì?
Thế mà lại bắt đầu đấm quyền...
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cũng đang nhìn, gân cơ toàn thân căng cứng.
Hiện tại Phương Mặc Phi, bộ dạng nho nhã tuấn tú, hoàn toàn là một thư sinh trung niên yếu đuối trói gà không chặt. Mà thực tế tu vi của hắn cũng còn lâu mới khôi phục.
Ba người Đông Thiên Lãnh chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa.
Ngược lại hai vị Đông gia hộ vệ, nghi ngờ dò xét Lão Mai, ẩn ẩn cảm giác được mãnh liệt uy hϊế͙p͙ truyền tới từ trên người Lão.
“Vị Vân công tử này, bên người lại có quản gia như vậy...” Trong lòng hai tên hộ vệ đều đang nghĩ: Xem ra cũng không phải hạng người bình thường a.
Trước mắt bao người, Vân Dương hoàn thành cải tạo bước đầu đối với Song Đầu Thiên Sư. Sau đó, lại bắt đầu.
“Nhảy bật lộn vòng!”
“Đi bằng hai chân trước!”
“Hai chân trước ôm bóng, chân sau đứng thẳng di chuyển!”
“Đi, nhặt bóng da ta ném về.”
“Đến, nhìn thấy tay của ta rồi chư? Nhảy qua tay ta đi.”
“Trong vòng một hơi thở, chạy đến đại môn rồi chạy trở về...”
...
Đông Thiên Lãnh hoàn toàn đờ đẫn.
Mẹ nó ngươi đang thuần sư tử hay là thuần chó?
Đông Thiên Lãnh công tử thật sự chịu đựng không nổi, một bước đứng ra: “Lão đại ngươi...”
“Tốt!”
Vân Dương vỗ tay một cái, gọi lại Song Đầu Thiên Sư đã mệt mỏi thở hồng hộc: “Mau gửi chiến thư đi, buổi tối hôm nay, để Song Đầu Thiên Sư nghênh chiến Ngân Vĩ Hống! Cam đoan ngươi thắng!”
“Dát!?”
Tròng mắt Đông Thiên Lãnh cơ hồ lồi ra ngoài.
Ngươi dạy sư tử đánh quyền, lại sai cho nó chạy tới chạy lui giống như chó, liền... Liền có thể tham chiến?
“Cái này... Còn không được a?” Đông Thiên Lãnh sờ lên đầu của mình, cảm thụ vết sưng đau đớn còn chưa hết, vẻ mặt đau khổ nói: “Tối nay lại đánh... Chỉ sợ ta... Ta nửa năm cũng không khôi phục lại được...”
“Đêm nay lại đi đánh. Ngươi có lòng tin hay không?” Vân Dương hỏi Song Đầu Thiên Sư.
“Tê ngao!” Ý chí chiến đấu của Song Đầu Thiên Sư sục sôi, cuồng hống một tiếng!
“Đi, nói cho công tử nhà ngươi, ngươi tất thắng!” Vân Dương tay một chỉ.
Song Đầu Thiên Sư hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến trước mặt Đông Thiên Lãnh, nâng hai cái đầu to lên: “Gâu!”
Cái đuôi vẫy vẫy điên cuồng!
Đông Thiên Lãnh khóc không ra nước mắt: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi thế mà đem Song Đầu Thiên Sư thuần thành chó...”
Dịch: xonevictory