Chương 108: Mượn đao mà được bom nguyên tử

Có chuyện gì?
Đông Thiên Lãnh nhíu mày khó chịu.
- Thu công tử... Thu công tử... Hắn...
Vị thị vệ kia thở không ra hơi:
- bắt tất cả người ở Mễ gia phố... Nửa đêm, đang diễu hành... Hướng về phía khách sạn.
- tê...
Ba người Đông Thiên Lãnh đồng thời hít một hơi khí lạnh.


Sắc mặt cả ba đều trở nên co quắp.
Động tác của vị Thu Vân Sơn Thu đại công tử này đúng là, đúng là thần tốc.
Mới còn tức giận từ đây bỏ đi, ấy thế mà đã lập tức dùng thủ đoạn báo thù.
Trực tiếp bắt tất cả người nhà vị Mễ chưởng quỹ kia vào trong tay.


Nhưng... Chuyện này lại sẽ biến thành chuyện lớn chọc trời!
Vị Mễ chưởng quỹ kia cũng không phải thương nhân bình thường, người ta danh xứng với thực chính là đại nội tổng quản! Là đại nhân vật mà chỉ cần động một tí là có thể tới tai vị ngồi trên ngai vàng kia.


Người chỉ là một cái thế gia công tử giang hồ, vậy mà dám hở chút là cầm đuốc giơ gậy bắt cóc cả nhà người ta, con mẹ nó thế sự gì a?


Coi như Thu gia ngươi có trâu bò hơn nữa, siêu thoát thế tục, ngoài vòng pháp luật, nhưng... Ngươi làm như vậy tại kinh thành nhà người ta, cũng thực là... Quá mức quá phận, nói thế nào cũng không thông.


Lại nói, con hàng này còn có một vị thúc thúc, chính là người đứng đầu võ tướng đương triều, Thu Lão Nguyên soái, đối với chuyện như vậy, e là Lão Nguyên soái cũng không dễ bỏ qua.
Tay Vân Dương đang bưng chén rượu, không nhịn được mà run lên một cái.


available on google playdownload on app store


Ta còn đang suy nghĩ người dẽ dùng biện pháp gì đi trả thù, dù có nghĩ đến hàng trăm hàng ngàn diệu kế, nhưng không nghĩ tới người lại biết dùng biện pháp trực tiếp như vậy, bá đạo như vậy, nhưng thế mà lại là thủ đoạn không có não a đại ca!


Trong lúc nhất thời, Vân Dương triệt để câm lặng, hắn không còn gì để nói.
Dự tính ban đầu của hắn chỉ là muốn mượn một thanh đao mà thôi, cũng không cần phô trương vậy chứ...


Loại chuyện như vậy, dùng một câu mà ai cũng hiểu để hình dung, đó là: ta chỉ muốn mượn một thanh đao dùng chút, kết quả ngươi liền ném cho ta một viên bom nguyên tử!
Hơn nữa là bom nguyên tử đang được kích hoạt.
- phiền toái rồi!
Ba chữ này, đồng thời vọt ra từ miệng bốn người.


- vẫn là nên mau chóng tới hiện trường, nhìn xem tình huống còn có thể cứu vãn được không!
Đông Thiên Lãnh như bị lửa đốt mông, nhảy dựng lên nói:


- con mẹ nó, lần này thực bị tên tai tinh này liên lụy thảm rồi, ông trời của ta ơi... Ngàn vạn lần đừng có giết người a... Nếu ngươi buồn tay động thủ, lần này chúng ta coi như xong chắc a...
Bốn người như gắn tên lửa vào đít mà đi.


Vân Dương biểu hiện rất trầm ổn, nhưng kỳ thực trong lòng hắn sớm đã phiên giang đảo hải.
Đối với bieur hiện của đám thế gia công tử này, ngoài hai chữ “xui xẻo” ra, hắn nghĩ nửa ngày cũng không còn từ nào khác để hình dung.


Bốn người vừa đuổi tới khách sạn Tiếp Thiên lâu, cũng còn chưa kịp goi Thu Vân Sơn đi ra, phe nhân mã thứ ba đã xuất hiện.
Người dẫn đầu, đương nhiên chính là... Thu Lão Nguyên soái.
Rỗ ràng, lão đầu nhi này bị chọc tức không nhẹ.


Cũng không thể trách Lão Nguyên soái tức giận. Đập mắt đi tới, trong sân rộng của khách sạn, lít nha lít nhí hơn trăm người được an trí trong sân, nhưng người này đều là các gia đình ở Mễ gia phố, cũng chính là gia quyến của vị Mễ chưởng quỹ kia. Trong đó có cả các thân thích mà dù có bắn mười tám quả đại bác cũng không tới, tất cả đều bị Thu đại thiếu bắt tới nơi này.


Bởi vì bắt ngay trong đêm, nên có rất nhiều người thậm chí còn không mặc áo, vẻn vẹn bọc lấy một cái ga giường, đang sợ hãi run lẩy bẩy, vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra.
- dám tính kế lão tử, lão tử khiến ngươi trả gia đắt!


Mặt mũi Thu Vân Sơn tràn đầy sát khí, gân xanh nổi đẩy mặt đầy cổ:


- ta mặc kệ ngươi con mẹ nó là đại nội tổng quản hay tiểu nội tổng quản. Dám tính toán lão tử, thứ không có đồ chơi bên dưới kia nếu trước hừng đông không cho lão tử một câu trả lời, lão tử liền chôn sống tất cả số hơn một người ở đây!
- ranh con!


Thu Lão Nguyên soái mang theo lửa giận vạn trượng bước vào, tiếng gầm thét như sấm nổ:
- lập tức thả người cho ta!
- không thả!
Thu Vân Sơn gân cổ lên, đồng dạng mang theo lửa giận ngút trời gào lên:


- thu Lão Nguyên soái, ngươi là Nguyên soái Ngọc Đường đế quốc, nhưng chuyện hôm nay là ân oán cá nhân, không tới lượt ngươi nhúng tay!
Tiểu tử này, thế mà không thèm gọi thúc thúc.


Thu Lão Nguyên soái giận tới bốc khói đầy đầu, nổi trận lôi đình, hai mắt liếc ngang liếc dọc, bắt đầu muốn tìm một cây gậy.
- thúc thúc lại muốn giáo huấn ta? Ngươi ta đều là con cháu Thu gia, nếu bởi vì người là thúc thúc muốn giáo huấn đứa cháu này như ta, không có gì đáng trách!


Hai mắt Thu Vân Sơn nhìn trực diện hai con mắt đang bốc lửa của Lão Nguyên soái:


- nhưng thân phận bây giờ của ngài là Nguyên soái Ngọc Đường đế quốc, một bên là quốc gia, một bên là gia tộc, hai bên là hai mái hiên đối lập. Chẳng lẽ thúc thúc đã quên, chuyện này tên Mễ chưỡng quỹ kia ngoài tính kế ta ra, đồng thời còn kéo cả ngài vào... Nói đi nói lại, thúc thúc ngươi làm thế nào, đó là chuyện Ngọc Đường đế quốc ngươi. Nhưng, ta làm thế nào để đòi lại công đạo, lại chính là chuyện Thu thị gia tộc chúng ta!


- đây là hai chuyện, không thể đánh đồng thành một.


- chuyện này, nếu ta cứ như vậy mà bỏ qua, sau này Thu gia ta còn có mặt mũi nào mà hành tẩu trên giang hồ? Chẳng lẽ biết rõ bản thân bị người tính kế, hãm hại, xong cái liền thôi? Vậy nếu về sau đệ tử gia tộc chúng ta lại bị người hãm hại, lại bị người tính kế, lúc đó lại thế nào? Xử lý tương tự a?!


Thu Lão Nguyên soái nghe vậy không khỏi sửng sốt, lửa giận vạn trượng cũng đồng thời giập tắt.
- nguyên nhân của chuyện này tuy là do ta hoàn khố, do ta không hiểu chuyện, do ta tính tình trẻ con, do ta hồ nháo, tính cách có thiếu hụt, mới khiến người khác thiết kế cái bẫy này cho ta chui vào.
Thu Vân Sơn ngang nhiên nói:


- những thú này ta đều thừa nhân, sau khi về gia tộc ta sẽ thỉnh tội với gia tộc. Nhưng, đó cũng không phải là lý do để tên họ Mễ này được phép cài bẫy ta!
- ta dù có vô dụng, cũng là một phần tử Thu gia. Gài bẫy ta, chính là gài bẫy Thu gia. Mà Thu gia, tuyệt đối không cho phép nhịn phần khuất nhục này!


Thu Lão Nguyên soái thở dài một hơi thật sâu, lửa giận thao thiên cũng tắt ngấm không còn lại chút gì, thậm chí ánh mắt lão nhìn Thu Vân Sơn cũng mang theo mấy phần vui mừng.
Tên tiểu hỗn đản này, cuối cùng cũng biết dùng chút óc suy nghĩ, còn biết lý luận với ta.


Nhìn Thu Vân Sơn nói có lý có cứ, lòng Thu Lão Nguyên soái cũng dâng lên một suy nghĩ: trưởng thành a...
Bốn người Vân Dương, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên, Đông Thiên Lãnh ở một bên nhìn, cũng đều kinh ngạc trừng mắt.
Từ lúc nào tên Thu Vân Sơn này biết ăn nói hùng hồn như vậy?


Cái này... cái này có chút không giống hắn ngày thường a...
- chuyện này đúng là nên giải quyết.
Thu Lão Nguyên soái thở dài:
- nhưng, không được phép gây ra án mạng! Nếu không...
lão cũng không nói tiếp, chỉ bí ẩn quăng cho chất tử của mình một cái ánh mắt.
Thu Vân Sơn nói từng chữ:


- cuối cùng có chơi ra đến án mạng hay không, phải xem tên họ Mễ kia phản ứng thế nào, nếu không thể cho ta một câu trả lời hợp lý, ta tất huyết tẩy cả nhà hắn! Chuyện này, không có chỗ thương lượng!
Lão Nguyên soái thở dài, vung tay lên:
- sang bên, xếp hàng, lui ra phía sau!
Lập tức, lão sải bước về cửa ra.


Vân Dương theo bản năng muốn che giấu thân mình, nhưng Thu Kiếm Hàn lại trực tiếp hương phía hắn đi tới.
- tiểu tử Vân gia!
Ánh mắt Thu Kiếm Hàn thâm trầm, lại sắc bén như chim ưng nhìn thấy con mồi, bám chặt lấy mặt Vân Dương không buông.
Vân Dương cười hì hì một tiếng, di lên hành lễ:


- thu, thu lão đại nhân mạnh khỏe...
Ánh mắt Thu Kiếm Hàn dò xét trên mặt Vân Dương, tựa tiếu phi tiếu nói:
- tiểu tử ngươi đúng là chạy rất nhanh a. Lão phu thế mà phát hiện, chuyện gì cũng có mặt ngươi đây!
Vân Dương một mặt kinh ngạc:
- cái... cái gì?
Thu Kiếm Hàn tức giận hừ một tiếng:


- ý lão phu là, ngươi thấy nào nhiệt liền chạy rất nhanh, so với lão phu còn nhanh hơn...
Vân Dương cười làm lành:


- nào dám a... loại náo nhiệt này ai lại muốn xem... bất quá là đúng dịp đi qua, lại không thoát thân nổi ha ha... ta còn đang uống rượu cùng đám người Đông công tử đâu... kết quả... bọn hắn vì tình huynh đệ mà chạy tới, cũng không không tiện một mình bỏ về nhà a...
Thu Kiếm Hàn bất động nhan sắc:


- bọn hắn có nghĩa khí, còn ngươi?
Vân Dương vỗ vỗ ngực:
- lão đại nhân minh giám, tiểu chất mặc dù là một tên hoàn khố, nhưng từ nhỏ được dạy khắc hai chữ nghĩa khí ở trong lòng, cái gọi là nghĩa chi sở tại, nghĩa vô phản cố, huynh đệ bằng hữu, nghĩa khí làm trọng, cái này...


Thu Kiếm Hàn nhíu mày, nhìn gia hỏa nhẹ nhàng này, có một loại cảm giác như nắm phải lươn, không thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
- mai ngươi có chuyện gì không?
Thu Lão Nguyên soái hỏi.
Vân Dương nhất thời liền cảm thấy không ổn, nhưng lại không có cách nào từ chối, đành nhắm mắt nói:


- chắc là... không có chuyện gì, bất quá... cũng không chắc chắn....
Thu Kiếm Hàn chỉ thấy lửa giận không chỗ phát tiết:
- mặc kệ ngươi có việc gì hay không, dù sao nếu mai người không đến nhà ta! Lão phu liền đến nhà ngươi! Việc này cứ quyết định như vậy đi!
Vân Dương vô cùng đau khổ:


- Lão Nguyên soái ngàn vạn lần nghĩ lại a, thời gian này tiểu chất nghèo đói, ngay cả thị nữ cũng không nuôi nổi... lúc đó nhất định không thể chiêu đãi chu toàn, nếu không hay là...
- một lão hán như lão phu, cần thị nữ hầu hạ làm cái gì, việc này cứ quyết định như vậy đi!


Thu Kiếm Hàn dứt khoát chốt vấn đề.
Vân Dương bất đắc dĩ há to miệng, chưa thấy qua người không nó lý đến như vậy...
Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng.


Hắn vẫn luôn chú ý đến tên Vân Dương này, mà ở trong một trường hợp đặc thù như thế, một kẻ đáng lý ra không nên xuất hiện như Vân Dương lại đột nhiên có mặt, khiến lão không khỏi liên tưởng đến nhiều vấn đề.


Một cảm giác không hiểu thấu xuất hiện, trên người Vân Dương xuất hiện đầy nhưng điều thần bí.
Thế nhưng tên thầ bí này, lại bày ra một cía bộ công tử hoàn khố khó đỡ, có thể nói là không hài hòa đến cực điểm...


Lão nguyên soái đang do dự, đột nhiên giật mình ngẫm lại, tên tiểu tử nhìn như hoàn khố này... dường như cũng chỉ lúc xuất hiện trước mặt lão mới có!
- hình như lão tử bị lừa!
Thu Kiếm Hàn thậm chí không còn tự xưng lão phu nữa, trực tiếp mở miệng kêu lão tử.


Càng nghĩ lại càng rõ, tên gia hỏa lừa đời lấy tiếng này dám gạt lão, đúng là tội ác tày trời.
Phía trước đột nhiên rối loạn một trận.
Bóng người sưu sưu liên tục phóng tới...
Rõ ràng là một đam đại nội thị vệ đang chạy tới.
Vân Dương bĩu môi nói:


- Lão Nguyên soái, Mễ đại nhân nhà người ta tới, chuyền này càng lúc càng lớn...
Đám người Đông Thiên Lãnh cũng cảm thấy khẩn trương hơn.


Chuyện này của Thu Vân Sơn có thể nói là sung động đến cực điểm, hắn không phân tốt xấu bắt cả tông tộc nhà người ta đến. Coi như là bắt, vì ngươi bị người ta tính kế cũng chỉ nên bắt người trong nhà hắn mới phải, như thế còn có thể thông cảm được. Nhưng tại chính lúc Thu Vân Sơn bắt cả tông tộc người ta đến, ưu thế đòi lại công đạo bị tính kế đã hoàn toàn biến mắt.


Mà, ngươi chỉ là một tên đệ tử trẻ tuổi Thu gia, lại cũng không phải hàng loại một, ở đại bản doanh Thiên Đường thành nhà người ta, lại dám trực tiếp khiêu chiến đại nội tổng quản...
Bất kể nhìn thế nào, cũng thấy có chút không đủ tư cách!
----------






Truyện liên quan