Chương 130: Ta nhận thua
“Ấy da da...”
Lục Lục bắt đầu ủy khuất nũng nịu.
Dây leo lập tức cuốn lại toàn thân, kín không kẻ hở. Đối với sự chào hỏi của Vân Dương hoàn toàn không thèm đáp lại.
Ngươi dùng năm lượng của ta đi câu cá...
Nói đùa a đại ca?
Xem như ngươi câu được cá mười vạn cân, cũng không trân quý bằng chút năng lượng của ta a...
“Là Thất Lân Thần Tiên cá, ta nói ngươi biết, ăn vào có chỗ tốt cực lớn!”
“Ấy da da...!”
“Thực, không tin ngươi thử một chút, nếu không có tác dụng, ta bồi thường ngươi mười khối ngọc bội!”
Vân Dương hứa hẹn.
“Ấy da da?”
Lục Lục khẽ hé dây leo, lộ ra nửa ngươi, vẫn tràn đầy nghi hoặc nhìn Vân Dương mà vũ động.
“Thật! Mười khối ngọc bội, đủ nhiều đi?”
“Ấy da da...”
“Còn quá ít? Lục Lục, không nên quá tham lam a. Tốt a... Chỉ cần ngươi đáp ứng, sớm mai ta liền cho ngươi hai khối ngọc bội, buổi sáng lại cho hai khối, giữa trưa hai khối, chiều lại cho hai khối, đêm lại đưa ngươi hai khối! Thế này đã đủ chứ?
Vân Dương cắn răng.
“Ấy da da.”
Lục Lục đồng ý.
Vui vẻ múa lượn dây leo, hiếm khi chủ nhân hào phóng như vậy, lại còn nói rõ ngày mai liền cho ta nhiều đồ tốt như vậy...
Một đoàn năng lượng liền được đưa ra.
“Chỗ này nhiều lắm, quá lãng phí, chia thành 100 phần có được không?
Vân Dương thương lượng.
“Ấy da da!”
Dưới trọng thưởng, tất có dũng phu, Lục Lục rất thẳng thắng đồng ý, bắt đầu làm việc.
Vân Dương lại tiếp tục vung dây câu ra ngoài.
Lão đâu ở bên nhìn tay mơ này, trong lòng vô cùng sảng khoái, tự tin càng tăng.
“Thái điểu lại bắt đầu... Ha ha ha...”
Đột nhiên.
Phía dưới lưỡi câu của Vân Dương đột nhiên nổi bóng sùng sục, tựa như xuất hiện vô số con cá đang tranh đoạt bên dưới.
Phao câu vẫn luôn không nhúc nhích đột nhiên chìm xuống.
Vân Dương thấy thế đại hỉ, gấp gáp nhấc cần, đã thấy dây câu sưu sưu vang động, một con cá lớn mắc câu rồi...
Lão đầu không khỏi nhìn trợn mắt.
Động tác Vân Dương nhấc cần rõ ràng đã chậm. Nếu là bình thường, cá đã sớm chạy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại thành công câu được cá lên nha, lại nhìn thấy Vân Dương hô to gọi nhỏ, động tác tay chân luống cuống, kéo mạnh cần câu không chút hàm lượng kỹ thuật nào...
Sau một phen kéo mạnh, một đầu cá lớn mười mấy cân bị kéo lên.
Lão đầu nhìn thấy mà buồn bực:
- Ngươi dùng dây gì vậy?
Vân Dương cười vui vẻ một tiếng:
- Thiên Tằm ti, đủ chắc chắn đi...
Lão đầu:
- Còn móc?
- Huyền Thiết câu a, chỉ cần mắc vào liền không chạy được...”
“...”
Lão đầu ngẩng đầu nhìn bầu trời, có vẻ như muốn xác định một chút, nơi này đến cùng có phải Thiên Huyền đại lục không vậy?!
Thiên Tằm ti mềm dèo chắc chắn, không có gì để chê, thế nhưng trọng lượng quá nhẹ, một khi vào nước sẽ liền lơ lừng.
Huyền Thiết câu, trọng lượng đúng là không nhẹ, nhưng bản thân nó tràn đầy khí tức âm hàn, cá mà thấy được khí âm hàn này, chín thành chín đều sẽ trốn tránh.
Con hàng này vậy mà dùng tổ hợp Thiên Tằm ti với Huyền Thiết câ, lại còn cân được cá!
Đây quả là chuyện kỳ quái mà nhân sinh hiếm thấy.
- May mắn, tuyệt đối là may mắn, tuyệt đối khó mà phục chế...
Lão đầu tự lẩm bẩm, quay đầu tiếp tục câu cá.
Sau đó lão kinh ngạc phát hiện, bên lão đã không còn cá căn câu!
Mà bên phía Vân Dương, sóng nước không ngừng quay cuồng, mặt nước bị quấy đến đục ngầu. Tựa như có cả một đoàn cá không ngừng tranh đoạt bên dưới, con nào thắng mới có thể đi ăn mồi kia vậy...
Phảng phất như xác minh sự tưởng tượng của lão giả kia, phao câu của Vân Dương lại lần nữa chìm xuống.
Vân Dương nhấc lên, đã thấy một đầu cá lớn hơn hai mươi cân, bị mạnh mẽ kéo lê lên.
Lão đầu có chút trợn tròn mắt, không dám tim nhìn cảnh trước mắt...
Sau đó, nói chung là màn biểu diễn độc câu của Vân Dương chính thức mở màn, người nào đó với tài câu cá cực kỳ vụng vệ, không ngừng kéo lên một đầu lại một đầu cá lớn, sau khi đánh xỉu, lại thả trở về...
Mặt nước ngày càng đục ngầu, bọt nước ngày càng bắn mạnh. Một số con cá nóng nảy dứt khoát nhảy lên mặt nước, liều mạng nhảy đến chỗ Vân Dương hạ cần.
- Ta môn...
Lão đầu tự lẩm bẩm, mồi câu lão dùng không phải thứ bình thường, mà chính là đặc biệt nghiên cứu khẩu vị của cá, tỉ mỉ bào chế thiên tài địa bảo mà thành, trong đó còn có Ngư Tâm Thảo hơn ngàn năm a...
Chuyện gì vậy trời?
Rốt cục là chuyện quái gì đang xảy ra?
- Ngươi dùng mồi gì vậy?
Rốt cục lão đầu cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- Cái này.
Vân Dương tiện tay ném qua một viên.
Lão đầu tiếp lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, liên tục xác nhận, là mồi câu bình thường nhất a?
Thử treo trên móc câu của mình, quả nhiên phao câu không them nhúc nhích, không có cá hỏi thăm.
Mà cá bên chỗ Vân Dương, đông như trẩy hội, cá tụ tập trên mặt nước đã thành một mảng đen nghịt, chen chúc thành một đoàn.
Lão đầu cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn bị lật đổ.
Chẳng lẽ loài cá hiện tại, đặc biệt thích loại thái điểu như này?
Bằng không, một màn trước mắt, phải giải thích thế nào a...
Sau đó, bên phía lão đầu hoàn toàn im ắng, mà Vân Dương lại bắt đầu bận rộn chưa từng có, một đầu lại một đầu cá lớn được kéo lên...
Hai mươi cân, ba mươi vân, bốn mươi cân, một con lớn nhất còn có trọng lượng đến hơn tám mươi cân!
Toàn bộ cá khi bị câu lên, đều như một con thuyền nhỏ, ngạnh sinh sinh bị kéo lê lên bờ!
Thật may là Vân Dương dùng dây câu là Thiên Tằm ti, nếu là chất liệu khác, mà bị lôi lôi kéo kéo như vậy, khẳng định không chống nổi phát câu đầu tiên, đứt cái pặc!
Lão đầu nhìn đến tròng mắt đều muốn rơi ra.
“Lão phu sống đời này cũng được mấy trăm năm, cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp chuyện kỳ quái như vậy!”
Sau đó...
Cá bâu đầy trên mặt nước đột nhiên tập thể biến mất...
Vân Dương cũng an tinh trở lại. Lão đầu cũng thở phào.
“Nha, như thế này mới là bình thường, đều không câu được, ta cũng không thua, mọi người là hòa!”
Nhưng mới nghĩ như vậy, liền thấy phao câu của Vân Dương bỗng nhiên bị đẩy lên, nhanh như hỏa tiễn!
Vân Dương nhấc lên.
Lập tức có một đầu cá sặc sỡ đủ màu hiện lên trên mặt nước!
- Kỳ Lân Ngư!
Lão đầu kinh hô như bị sét đánh.
“Vậy mà tiểu tử này có thể câu được Kỳ Lân Ngư!”
“Trời ạ, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”
- Con cá này cũng quá nhỏ a, còn chưa được một cân đâu, chẳng đủ nấu canh...
Vân Dương quay đầu, đánh giá con cá một chút, sau đó mới chính thức bỏ vào thùng của mình.
- Nhỏ a?
Lão đầu muốn khóc.
“Kỳ Lân Ngư lớn như vậy, đã vô cùng khó được a?”
“Lão phu câu cá mấy trăm năm, Kỳ Lân Ngư lớn được như vậy cũng chỉ mới câu được một đầu a...”
A?!
Đang nghĩ ngợi, lão đầu lại trợn mắt.
Chỉ thấy phao câu của Vân Dương vừa chìm xuống, nhấc lên, lại là một đầu cá bảy màu rực rỡ được kéo lên, nhìn ra lại chính là Kỳ Lân Ngư.
Hơn nữa... So với con cá trước còn lớn gấp đôi!
Ít nhất, cũng phải được hai cân!
Lão đầu chỉ thấy ban ngày mà sao bay đầy trời.
Thế giới này... Sẽ không lập tức sụp đổ đi?
Kỳ Lân Ngư sao có thể câu dễ như vậy?
Không phải mỗi khi có Kỳ Lân Ngư bị câu lên, các con khác đều bị kinh sợ, chí ít trong một năm cũng không đi ra kiếm mồi sao?
Mặc kệ, mặc kệ mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia, tranh thủ hạ cần câu cá mới là chính sự!
Lão đầu tranh thủ thời gian buông cần, tập trung tinh thần, nhưng... Phao câu của hắn không hề nhúc nhích.
Tầm mấy chục giây sau, phía bên Vân Dương lại truyền đến một tiếng nước chảy, lại một đầu Kỳ Lân Ngư hơn cân bị câu lên...
Một đầu!
Lại một đầu!
Lại một đầu!
Oa, lại được một đầu lớn, đầu này lớn chừng năm cân, quả nhiên là cá lớn!
Mới chỉ nửa canh giờ, thùng của Vân Dương có vẻ đã đầy. Tất cả Kỳ Lân Ngư vẫn đang quay cuồng quấy động trong đó, to to nhỏ nhỏ, khoảng chừng trên hai mươi đầu.
Lão đầu triệt để đờ đẫn!
Lão ròng rã câu cá cả một đời, còn không bằng tiểu tử này câu cá nửa canh giờ!
Trong hồ này liệu có bao nhiêu Kỳ Lân Ngư? Chỉ sợ sau lần này, liền hết sạch sành sanh...
Vân Dương lần nữa hạ cần...
Nhưng lần này, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.
Lão đầu thở dài một hơi, lần này hắn thua mà không hiểu thấu, lại càng thất bại thảm hại!
Cả đời này, lão còn chưa có lần nào thua cược mà lại thua thảm như thế này...
Lúc lão đang thở dài, đã thấy Vân Dương kinh hô một tiếng, cần câu kia tựa như mũi tên bay vào trong hồ, con hàng này không để ý vậy mà để cần câu bị cá lớn lôi đi...
- Ta con mẹ nó thật oan a...
Lão đầu lắc đầu im lặng, phóng người lên, bắt kịp cần câu đang tung bay giữa hồ, đưa tay giữ chặt, tiện tay lắc một cái, một đầu cá lớn bảy sắc bay ra khỏi mặt nước.
Nhìn thấy con cá lớn này, lão đầu đang lăng khống suýt quên khống chế mà rơi xuống hồ!
Kỳ Lân Ngư!
Đầu này chí ít cũng được hai mươi cân!
Trên đời này còn có Kỳ Lân Ngư lớn vậy sau?
Chờ đem cá kéo lên, Vân Dương không chút sơ sót nói cảm tạ:
- Lão trượng, hôm nay trời cũng đá tối, nếu không hôm nay chúng ta dừng ở đây? Ngày mai tiếp tục tranh tài.
Lão đầu nghe mà kém chút phum ra một ngụm nghịch huyết.
Còn tiếp tục tranh tài? Tranh cái cọng lông a!
- Không tranh.
Lão đầu đâu có ngốc, mặt lộ vẻ cực khổ:
- Ta nhận thua.
------------