Chương 135: Hắn là Xuân Hàn Tôn Chủ

Vân Dương cười khổ:


- Những hành động vĩ đại của người này xa xa không chỉ có thể, người này từng nhiều lần đơn thân xông vào Kim Loan điện, vì bảo đảm tính mệnh cho trung thần bị oan, trực tiếp đối mặt hoàng đế, càng lấy mạng ra đảm bảo... Đối với các đệ tử, càng là khuynh lực giúp đỡ, chỉ cần có lý do chính đáng, hữu cầu tất ứng, có thể nói là tấm gương mẫu mực cho ngàn vạn văn nhân, là hiện thân của đức Thánh Hiền, nếu một khi hắn xảy ra chuyện, tất sẽ có vô sô sĩ tử, cam tâm vì hắn chịu ch.ết.


- Cũng sẽ có vô số đại quan, vì hắn mà xuất hiện, quyết chí không đổi, cửu tử không từ.
Vân Dương nói:
- Cho nên, nói người này là trung thần nghĩa sĩ, thực sự đều đủ cả. Còn phải tăng thêm chúng vọng sở quy, đức cao trọng vọng, dù nói là Thánh Hiền hiển thế, cũng không đủ hình dung!


Lăng Tiêu Túy gãi gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
- Tên người này là Hà Hán Thanh.
Vân Dương nói:
- Không biết Lăng lão có từng nghe qua cái tên này?
Thần sắc trên mặt Lăng Tiêu Túy trở nên rất quỷ dị.


Sau một hồi, sắc mặt chấn kinh cũng biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt khó nói thành lời:
- Hóa ra là hắn.
Vân Dương nói:
- Hóa ra Lăng lão cũng biết đại danh của hắn?
Lăng Tiêu Túy cười khổ một tiếng, nói từng chữ:
- Há lại chỉ là từng biết, hắn chính là Xuân Hàn Tôn Chủ!


Bốn chữ sau cùng vừa ní dứt miệng.
Vân Dương chỉ thấy toàn thân run rẩy mãnh liệt, trong lúc nhất thời, đầu óc như bị ngũ lôi oanh đỉnh, chấn định đến màng nhĩ ông ông tác hưởng.


available on google playdownload on app store


Vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, ban đầu hắn cũng chỉ dự tính thăm dò xem Lăng Tiêu Túy có phải đã nghe qua tên người này hay chăng, nhưng tuyệt đối không ngờ, Lăng Tiêu Túy lại trực tiếp nói ra một cái đáp án khiến hắn trở tay không kịp.


Mà với thanh danh và địa vị của Lăng Tiêu Túy, tuyệt không có khả năng nói dối, cũng tuyệt không có khả năng nói sai.
Hoặc phải nói, Lăng Tiêu Túy có chắc chắn như thế, tất nhiên là biết rõ chuyện này, thậm chí... Từng gặp qua người này!
Thế nhưng...
Nhất thế đại nho!
Ba triều lão thần!


Văn nhân chi tổ!
Trung thần nghĩa sĩ!
Một người như Thánh Hiền tại thế như thế, vậy mà ẩn trong đó lại là một người tội ác chồng chất, táng tận thiên lương, hoàng hành ngang ngược, tâm ngoan thủ lạt, phát rồ... Xuân Hàn Tôn Chủ!


Nhớ lại lúc trước, trong những người Tứ Quý lâu mà hắn gặp qua, phàm chỉ cần nói ra bốn chữ Xuân Hàn Tôn Chủ liền lập tức mất mạng, hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, kiểu ch.ết khủng bố mà toàn bộ thân thể đều biến thành xác ướp quỷ dị...


Vậy mà bề ngoài, mặt mũi hiền lanh, tuổi già sức yếu. Một thân tràn đầy chính khí. Nếu không có gì bất ngờ, cái tên Hà Hán Thanh, nhất định có thể được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ.
Vân Dương nghĩ tới không rét mà run, kinh hồn táng đảm!


- Lúc trước, khi ta còn đối phó với Tứ Quý lâu, đã từng đối đầu với tên Hà Hán Thanh này. Ân, cũng chính là Xuân Hàn Tôn Chủ. Cơ hồ tất cả âm mưu bẫy rập đối phó ta, đều là xuất ra từ bút tích của hắn. Đến cùng, thậm chí còn liên thủ với một vị tôn chủ khác, bao vây muốn tiêu diệt ta...


Lăng Tiêu Túy thở thật dài:


- Vừa rồi ta có đề cập tới hai trong bốn đại tôn chủ đã bị ta đánh trọng thương, một vị trong đó chính là vị Xuân Hàn Tôn Chủ này, Hà Hán Thanh, lấy tu vi nông cạn trước mắt của ngươi, đương nhiên không thể nhận biết, nếu như các ngươi đã từng gặp nhau, ta thực hoài nghi, đến cùng là như thế nào mà ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hắn? Thực sự quá may mắn!


Vân Dương nghe được mà lông tơ toàn thân dựng đứng, hốt nhiên không thôi.
Vị Hà lão Hà Hán Thanh này, lại là một cao thủ có thể so chiêu với Lăng Tiêu Túy.
Thậm chí, có thể chạy trốn trong tay Lăng Tiêu Túy, mà cái gia bỏ ra cũng chỉ là trọng thương!


- Lăng lão xưng danh thiên hạ đệ nhất cao thủ, chẳng lẽ...
Vân Dương cẩn thận hỏi.
- Ở trước mặt ta, cũng đừng có nhắc đến mấy chữ đệ nhất cao thủ.
Lăng Tiêu Túy cười khổ, chân chân thật thật nói.


- Chút bản sự khó lên nổi mặt bàn như ta, sao có thể xưng thiên hạ đệ nhất? Mà trên thế giới này, cũng chưa từng có thiên hạ đệ nhất!
Lăng Tiêu Túy nặng nề nói:
- Nếu có đi nữa, thiên hạ đệ nhất kia, nhất định sẽ bị thiên hạ ám hại.
Vân Dương ho khan một cái, gãi gãi đầu.


Nhưng trong lòng lại rung động ầm ầm.
Lăng Tiêu Túy nói: chút bản sự khó lên nổi mặt bàn như ta.
Không lên nổi mặt bàn?
Tới cấp bậc như Lăng Tiêu Túy, cũng không cần dùng khẩu khí như vậy để khiêm tốn. Bởi, không cần thiết.
Như vậy... Điều này đại biểu cái gì?


- Lúc trước khi đối đầu với Tứ Quý lâu, ta nhiều nhất cũng chỉ là một người có chút danh khí trên giang hồ. Nhưng sau khi bị truy sát mấy chục năm, đột nhiên trên đầu lại có thể vòng nguyệt quế thiên hạ đệ nhất cao thủ...
Lăng Tiêu Túy cười rất khổ:


- Thậm chí, ngay cả bài thơ kia... Cũng là do Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu tự tay viết.
Vân Dương tậm niệm khẽ động, càng nghĩ càng cảm thấy kinh dị, lại rùng mình một chập.
“Thần Long yêu kiểu hồng trần diêu, nhất hồ nhất kiếm túy Lăng Tiêu.
Tứ hải bát hoang ứng vô sổ, thiên hạ anh hùng tôn chí cao!”


Bài thơ hào hùng vang dội như thế... Lại là dùng để hãm hại người?


- Thế mà lại thực sự thành danh? Từ đó về sau, ta gặp vô số khiêu chiến, đánh lén, bẫy rập, mai phục thậm chí còn nhiều hơn so với Tứ Quý lâu an bài, đây chính là cái giá phải trả cho sự thành danh, một người trong cuộc không muốn gánh vác, nhưng lại không thể không gánh vác...


Lăng Tiêu Túy hắc hắc cười khổ:
- Ân cừu, thế nhưng cái thanh danh này, vẫn không thể gỡ xuống... Cũng chỉ có thể, trở thành bia ngắm cho người giang hồ.
Vân Dương yên lặng gật đầu.
Một chiêu này của Tứ Quý lâu đúng là đủ độc ác, quả nhiê giết người không thấy máu.


Nếu cái danh thiên hạ đệ nhất cao thủ của Lăng Tiêu Túy còn chưa gỡ xuống, như vậy, csu thế mãi, bất kể lúc nào, hỗn loạn do cái tên tuổi này mang lại,sẽ không thể dừng lại, mà kết cục trong tương lai, chỉ sợ không tránh khỏi kết cục táng thân dưới sáu chữ “Thiên hạ đệ nhất cao thủ”!


Kiếm trảm Thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy!
Đây là tên tuổi lớn cỡ nào a?
Người giang hồ có ai không muốn?
Vân Dương trầm ngâm một chút:


- Nếu nói như vậy, vậy tên Hà Hán Thanh này cũng không phải là cái gì mà chí sĩ đầy lòng nhân ái, càng không phải cái gọi là trung thần nghĩa sĩ. Căn bản chỉ là một tên mua danh chuộc tiếng, trải đường cho Tứ Quý lâu thực hiện dã tâm.
Lăng Tiêu Túy cau mày:


- Vậy cũng chưa hẳn, hắn thực hiện những chuyện tốt cho Ngọc Đường thực không ít, mặc dù xuất phát điểm chưa hẳn là vì Ngọc Đường, mà là vì cân bằng thế cục các quốc gia, nhưng, lợi ích này chung quy là có thực!
Vân Dương lạnh nhạt nói:


- Chiến công của hắn như thế nào, xưa nay ta không biết, ta chỉ biến hiện tại hắn là Xuân Hàn Tôn Chủ, Ngôn Linh Huyết Chú của hắn, khiến tất cả các thuộc hạ chỉ cần nói ra bốn chữ Xuân Hàn Tôn Chủ, lập tức sẽ mất mạng, hồn phi phách tán... Chỉ riêng chuyện này, hắn đã đáng tội ch.ết vạn lần, cho dù ch.ết vạn lần cũng khó thể rửa sạch tội nghiệt của nó!


- Ngôn Linh Huyết Chú?
Lăng Tiêu Túy lập tức ngồi ngay ngắn, thần sắc trở nên thân trọng:
- Hắn thực đã luyện thành Ngôn Linh Huyết Chú?
- Không sai.
Vân Dương trầm ngâm một chút rồi nói:


- Trước đó ta từng đích thân xác nhận, có bắt được mấy tên người cảu Tứ Quý lâu, nhưng mà, nhưng người đó một khi nói ra cái tên Xuân Hàn Tôn Chủ, toàn thân liền lập tức bốc khói, huyết nhục khô cạn, thậm chí ngay cả xương cốt đều biết thành bột mịn, ch.ết thảm không tưởng.


- Đây chính là chỗ khủng bố của Ngôn Linh Huyết Chú. Phàm là người làm trái với huyết chú, tất sẽ hồn phi phách tán, Chân Linh mẫn diệt.
Vẻ mặt Lăng Tiêu Túy trầm như nước Bách Trượng hồ.


- Gần đây, một số bách chiến lão binh, mang thân thể tàn tật về quê nhà của Ngọc Đường không ngừng mất tích. Một lần mất tích, đều chuẩn xác chín người.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Hơn nữa, tình cảm giữa chín người này, đều rất tốt.


Lăng Tiêu Túy chỉ thấy huyết dịch toàn thân như dồn cả lên đầu.
Thân mang danh thiên hạ đệ nhất, nhất đại tông sư võ học. Lăng Tiêu Túy đương nhiên biết loại bí pháp tìm người tà ác này. Thần Hồn U Đô, Huyết Nhục Minh Lộ.


Chỉ là nhớ tới bí pháp tà ác này, Lăng Tiêu Túy lại tức đến nổ đom đóm mắt.
- Lại có việc này?!
- Có, chính bởi có việc này, ta mới ngẫu nhiên gặp Hà Hán Thanh, chỉ là lúc ấy ta cũng không biết, hắn chính là Xuân Hàn Tôn Chủ mà ta vẫn đang tìm kiếm.
Vân Dương hít sâu một hơi:


- Hai người riêng rẽ cũng tốt, mà hai người là một cũng tốt, thực lực của vi Xuân Hàn Tôn Chủ này đều vô cùng cao thâm mạt trắc, nhìn chúng toàn bộ Ngọc Đường đế quốc... Trước mắt mà nói, thực không có ai có thể chế ngự hắn.


Lăng Tiêu Túy dơ dự một chút, sát khí toàn thân bốc lên, nhưng mà lập tức liền biến mất.
Khổ nào nói:
- Bất quá... Lời hứa của ta...
Nhìn Lăng Tiêu Túy xoát xuýt, Vân Dương đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái với vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này.


Loại người có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thậm chí coi hứa hẹn còn quan trọng hơn cả tính mệnh.
Mặc dù có chút cổ hủ, nhưng không thể không thừa nhận, đây mà một người rất đáng yêu.


Ngoài ra, Vân Dương còn cảm thấy, cũng chính vì Lăng Tiêu Túy có tính cách như kim như thạch này, mới làm cho lão có thể đạt đến cảnh giới Võ Đạo như ngày hôm nay.


Nếu như hắn từ bỏ tín niệm cùng hứa hẹn của mình, chỉ sơ, cũng sẽ không có thực lực đáng sợ như vậy, cũng chẳng đáng yêu đến thế!
Vân Dương nghĩ nghĩ, nói:
- Kỳ thực, Lăng lão có thực xuất thủ, cũng chưa từng làm trái hứa hẹn, bởi, người Tứ Quý lâu ra tay với ngươi trước.


- Ra tay với ta trước?
Lăng Tiêu Túy ngây người một chút:
- Ta... Sao không có cảm giác chúng đến?
Vân Dương liếc mắt, nói:
- Bọn chúng xuất thủ nhằm vào người mà Lăng lão chiếu cố, chẳng nhẽ không tính là làm trái ước định ban đầu sao?


Lăng Tiêu Túy vẫn không hiểu, nhưng lần này cũng không xen lời, chậm rãi đợi Vân Dương nói tiếp.
Vân Dương từ từ nhưng không chậm chế, nhất cỗ tác khí nói lại những động tác trước đó mà Tứ Quý lâu nhằm vào Thanh Vân phường, bức bách Vân Dương lấy chồng... Nói rõ từng cái một.


Đương nhiên, giọng điệu Vân Dương kể ra mặc dù cũng đã hết sức khách quan, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút thêm mắm dặm muối.
-... Biết rõ Thanh Vân phường được người bảo bọc, nhưng Tứ Quý lâu vẫn làm như vậy, chẳng nhẽ không phải là xuất thủ với ngươi trước hay sao?


Vân Dương thấy Lăng Tiêu Túy còn có chút do dự, nói tiếp:


- Lại nói, ta cũng không muốn người nhất định phỉa giết vị Xuân Hàn Tôn Chủ kia, chỉ cần ngươi dã hắn một trận, về phần đánh thành trọng thương hay lưu lại một hơi thở cũng không quan trọng, chỉ cần hắn không ch.ết trong tay ngươi, nói như thế nào cũng không vi phạm ước hẹn chứ?!


Hai mắt Lăng Tiêu Túy sáng lên, vỗ tay đôm đốp:
- Đúng a, ý kiến này hay!
Mà Lão Mai cùng Phương Mặc Phi ở một bên cùng ngơ ngác.
Như vậy cũng được?
Hai người đều có chung một cảm giác: vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này... Sao lại dễ bị lừa như thế a?
Cái này...


Thương nghị đã xong, Lăng Tiêu Túy cùng Vân Dương lại tiếp tục cụng chén luận ngọn, uống rượu giải sầu, chân chính là hai tên sâu rượu.
Bữa rượu này, uống mãi cho tới nửa đêm mới dùng, thẳng đến khi đã đưa Lăng Tiêu Túy đến phòng khách nghỉ ngơi, Lão Mai mới cẩn thận hỏi.


- Công tử, không phải ngài gặp hàng giả đi... Gia hỏa này, sao có thể bị lừa dối dễ vậy a...
Vân Dương cười cười, mang theo ý vị thâm trường nói:
- Dẽ lừa dối? Ngươi đi lừa dối lão một chút thử xem?
Hắn cười ha ha một tiếng, không nói nữa mà trở về phòng.
Lăng Tiêu Túy dễ lừa dối?


Chuyện này sao có thể.
Sở dĩ khiến hai lão giang hồ như Lão Mai cùng Phương Mặc Phi sinh ra ảo giác như vậy, nguyên nhân chính cũng bởi từ đầu Lăng Tiêu Túy đã quyết muốn giúp hắn. Thứ nhất, là trả tiền cược thua. Thứ hai, là trả ân nghĩa Kỳ Lân Ngư cam tâm tình nguyện phun ra Thiên Thủy Chi Tinh.


Lão nói như vậy, bất quá chỉ để Vân Dương nghĩ ra một lý do cho lão xuất thủ mà thôi.
Đương nhiên, đợi đến khi xác minh mục tiêu chính là Xuân Hàn Tôn Chủ của Tứ Quý lâu, đối với mối hận cũ này, Lăng Tiêu Túy sẽ không còn bất kỳ do dự!
...
------------






Truyện liên quan