Chương 100
Tiết U Nhiễm gắt gao bắt lấy tay Sở Lăng Húc, trước mắt biến thành màu đen, thân mình phát run. Nếu phụ vương có chuyện gì không hay xảy ra, mẫu phi nên làm cái gì bây giờ? Tiết Vương phủ lại nên làm sao bây giờ?
“U U đừng sợ. Phụ vương không có việc gì.” Không lại bận tâm Tôn ma ma ở đây, Sở Lăng Húc ôm Tiết U Nhiễm, ôn nhu dỗ dành nói.
“Sở ngốc tử, ta muốn gặp phụ vương.” Miễn cưỡng giữ vững ý chí, Tiết U Nhiễm thần sắc đau thương, cả người như nhũn ra.
Sở Lăng Húc gật gật đầu, ôm lấy Tiết U Nhiễm, trước mặt Tôn ma ma bay lên không trung, thẳng đến viện Tiết Vương phi.
Tôn ma ma sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục bình thường, đi theo đến.
Trong viện Tiết vương phi, trong phòng vài vị thái y sắc mặt ngưng trọng, không cho phép người khác quấy rầy. Tiết vương phi đang ngồi ngay ngắn trấn định trên chủ vị, trong mắt lại khó nén sốt ruột và lo lắng. Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc mang thai chín tháng gắng gượng ngồi bên dưới, dựa vào trên người Tiết Kỳ Văn, gương mặt thanh lãnh lúc này cũng nhiễm lên sắc mặt lo lắng. Tiết Kỳ Văn vẻ mặt kiên nghị, thắt lưng thẳng tắp, như một cây cột đứng đó, chống đỡ ý chí của mọi người trong Tiết vương phủ.
Khi Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc vào cửa, nhìn thấy chính là một hình ảnh như vậy. Hít sâu một hơi, Tiết U Nhiễm lững thững tiến lên, đến gần bên người Tiết vương phi: “Mẫu phi.”
“Yên tâm, phụ vương con không có việc gì.” Tiết vương phi vươn tay kéo Tiết U Nhiễm qua, nhẹ giọng nói.
Cảm nhận được ẩm ướt trong lòng bàn tay Tiết vương phi, Tiết U Nhiễm nắm lại bàn tay rất lạnh kia, liên tục gật đầu.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Sở Lăng Húc đi tới bên người Tiết Kỳ Văn, thấp giọng hỏi.
“Hai chén canh ngọt đêm qua đã giao cho thái y rồi.” Bởi vì quá muộn, sua khi hạ nhân bưng canh ngọt xuống không có lập tức đổ đi. Về phần một cái bát khác Nhị phu nhân đưa tới sau đó tạm thời còn chưa tìm được.
Sở Lăng Húc không nói nữa, yên lặng đợi thái y tìm ra kết quả.
Một khắc sau, thái y bước ra khỏi phòng Tiết Vương gia, chứng thực Tiết vương gia người trúng kịch độc.
“Kịch độc? Trong Tiết vương phủ lấy đâu ra độc?” Tiết Vương phi trấn định rốt cuộc không duy trì được nữa.
“Khởi bẩm vương phi, trải qua kiểm tra, trong hai chén canh ngọt một chén không có độc, một chén có độc. Mà độc trong chén này sau khi kiểm tr.a đúng là độc trên người Vương gia.” Trên trán thái y mồ hôi chảy ròng ròng. Độc này thật bá đạo, bọn họ trắng tay không kế sách.
“Canh ngọt? Người tới lập tức mang Nhị phu nhân qua đây.” Nghe được hai chữ ‘canh ngọt’, Tiết Kỳ Văn chứng thực được phỏng đoán của mình.
“Thái y, độc này có biện pháp giải?” Phát giác thái y không thích hợp, Tần Thiên Ngọc hỏi.
Thái y sợ tới mức trực tiếp quỳ gối trên đất, trong miệng hô to: “Trưởng công chúa tha mạng. Vi thần tài học sơ thiển...”
“Bản cung không muốn nghe thấy mấy cái cớ vô dụng đó. Nói thẳng, vì sao không thể giải?” Không đợi Tần Thiên Ngọc nói chuyện, Tiết U Nhiễm đã thập phần tức giận.
“Độc này vốn ở Lăng quốc, do một vị cao thủ dùng độc chế tạo, giả dược rất khó cầu.” Thái y thậm chí không dám lấy tay áo lau mồ hôi lạnh, chỉ dập đầu.
“Lăng quốc?” Con ngươi Tiết U Nhiễm sáng ngời, nhìn về phía Sở Lăng Húc.
“Theo lời thái y, giải dược cũng không phải không thể cầu?” Ý bảo U U an tâm chút chớ nóng vội, Sở Lăng Húc hỏi.
“Đúng. Nghe nói đệ tử của vị cao thủ kia lén lấy ra một chút giải dược tiến cống cho hoàng thất, cũng là giải dược duy nhất có thể tồn tại đến nay. Có điều cũng chỉ là tin vịt, không thể tin hoàn toàn.” Thái y có chút chột dạ nói, có chút nơm nớp lo sợ.
Tiết Vương phi nghe vậy sửng sốt, tay cầm tay Tiết U Nhiễm vô ý thức dùng sức.
“Mẫu phi không cần khẩn trương, chỉ cần trên đời này có giải dược, chúng ta liền nhất định có thể lấy được dùng.” Mặc cho Tiết Vương phi gắt gao nắm tay, Tiết U Nhiễm nhẹ giọng trấn an.
Sở Lăng Húc vỗ vỗ bả vai Tiết Kỳ Văn, lặng yên rời đi. Sự tình liên quan đến Hoàng thượng Lăng quốc, phải từ Tam đệ nhà hắn xuất mã.
“Nhưng là Lăng quốc...” Tiết vương phi có chút chần chờ.
“Lăng quốc lại như thế nào? Việc còn do người.” Thấy Sở ngốc tử rời đi, Tiết U Nhiễm vẻ mặt tự tin, kiên định nhìn Tiết vương phi.
Nhìn thấy hỗ động giữa U Nhiễm và Sở Lăng Húc, Tiết Kỳ Văn không thể nói rõ nguyên do, nhưng vẫn cảm thấy trong đó nhất định có ẩn tình, cũng đi theo khuyên nhủ: “U Nhiễm nói đúng. Chỉ cần có giải dược, chúng ta liền nhất định lấy được.”
“Không phải ta làm, không phải ta làm...” Mấy người đang nói chuyện, Tiết Nhị phu nhân trong miệng thì thào tự nói bị dẫn vào.
Vẻ mặt Tiết Nhị phu nhân đột nhiên trở nên hung ác, chỉ vào Tiết vương phi hô: “Người đáng ch.ết là ngươi, là ngươi...”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người cũng đoán được ngọn nguồn. Tiết Nhị phu nhân muốn hại chính là Vương phi, cho nên mới có một chén có độc một chén không. Vương gia, xem như nhầm trúng chiêu. Cứ như vậy, bát canh khuya chưa biết tung tích cũng không cần tr.a tiếp, hẳn là không có độc.
“Độc này từ đâu mà có?” Tiết Kỳ Văn vẻ mặt âm trầm, khí thế khiếp người.
Cảm giác được Tiểu Vương gia ẩn giấu sát khí, trong mắt Tiết Nhị phu nhân che kín hoảng sợ, run run không chịu trả lời.
“Nói!” Tiết Kỳ Văn quát lạnh một tiếng, rung động nhân tâm.
Ánh mắt Tiểu Vương gia nhìn bà ta như nhìn người ch.ết, lại nghĩ đến Tiểu Vương gia lên chiến trường đã từng giết người, Tiết Nhị phu nhân sợ tới mức liều mạng lui về phía sau, sợ ngay sau đó sẽ ch.ết trên tay Tiểu Vương gia.
“Không nói? Vậy thì mời Nhị phu nhân dời bước đến Hình bộ, thế nào?” Tin tưởng thủ đoạn trong đại lao của Hình bộ tuyệt đối sẽ làm Nhị phu nhân suốt đời khó quên, lập tức giao ra.
“Không cần, ta không đi, ta không đi...” Khổ hình trong Hình bộ Tiết Nhị phu nhân đã từng nghe nói qua, tất nhiên là không dám tự mình nếm thử.
“Chuyện này không phải do Nhị phu nhân muốn. Nhị phu nhân yên tâm, công tử nhà Hình bộ Thượng thư là người quen, sẽ cẩn thận chiêu đãi Nhị phu nhân.” Tiết Kỳ Văn hòa dịu khẩu khí, cười nói.
“Không cần, ta nói, ta cái gì đều nói.” Tiết Nhị phu nhân mặt đã xám như tro tàn, không còn suy nghĩ gì nữa. Bà ta cũng không biết vì sao lại như thế, đưa cho Vương gia chính là đồ ăn khuya có độc. Lúc đó bà ta một lòng muốn Vương phi ăn khuya, quá mức nóng vội mới có thể nhất thời sơ ý. Canh ngọt phía trước đến cuối cùng vẫn không ai ăn, bà ta không thể không vòng lối tắt, đưa đến đồ ăn khuya. Vương phi không uống, người không trúng độc, bà ta cũng không để ý đến hạ nhân bưng canh ngọt đi, chưa từng nghĩ đến chính là bát canh ngọt đó bại lộ bà ta. Sáng sớm lại truyền đến tin tức Vương gia trúng độc, bà ta lập tức hoảng loạn. Nếu Vương gia gặp chuyện không may, bà ta khó thoát khỏi cái ch.ết. Bà ta thật sự không muốn ch.ết...
Tiếp theo, dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Tiết Nhị phu nhân nói về xuất xứ của độc dược. Hóa ra tất cả chỉ do trùng hợp. Tiết Nhị phu nhân muốn độc hại Vương phi cũng không dám đến hiệu thuốc mua, vì thế đành tìm lang trung hành tẩu khắp nơi trên giang hồ. Nghĩ những người này hành tung không định, không nơi nương tựa, tất nhiên sẽ không thể tìm đến trên người bà ta. Ai có thể nghĩ tới lang trung thấy tiền sáng mắt, giá cao bán đi độc dược tuyệt mật này. Tiết Nhị phu nhân không biết lợi hại của thuốc này, chỉ nghĩ Vương phi bị làm sao, bà ta dù không thể thượng vị cũng có thể hết giận. Cho nên liền ngoan quyết tâm, mất một số bạc lớn mua độc dược này về...
“Ngươi còn nhớ bộ dáng người nọ không?” Tần Thiên Ngọc mở miệng hỏi. Lăng quốc núi cao đường xa, nếu có thể tìm thuốc giải ở gần đây thì không còn gì tốt hơn.
Tiết Nhị phu nhân mạnh lắc đầu. Bà ta phải đi mua thuốc, làm sao dám nghiêm túc xem bộ dáng người nọ. Mất một khoản tiền đã rất đau lòng, sau khi lấy được thuốc bà ta liền lập tức rời đi.
“Cho dù nhớ được cũng không tìm được người.” Tiết U Nhiễm đối với cái này không ôm hi vọng. Người nọ rõ ràng muốn nhân cơ hội vơ vét một phen, khẳng định đã sớm bỏ trốn mất dạng.
“Dù là tìm ra người cũng không nhất định có thuốc giải.” Tiết Kỳ Văn nói ra mấu chốt của vấn đề. Thái y nói thuốc giải khó tìm, trên người người kia có thuốc giải hay không vẫn còn chưa biết rõ.
“Mặc kệ thế nào, trước tìm.” Tiết Vương phi kiên trì nói, chỉ cần có một tia hi vọng, thì không thể buông tha.
Tiết Kỳ Văn gật đầu, xoay người ra cửa. Mẫu phi nói rất đúng, phải đi tìm.
“Mẫu phi, bà ta thì sao?” Tiết U Nhiễm chỉ vào Tiết Nhị phu nhân ngồi sững trên đất hỏi.
Nhìn bụng Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi khoát tay: “Trước nhốt vào, đợi sau khi phụ vương con tỉnh rồi sẽ quyết định.”
Bọn thị vệ lập tức lôi Nhị phu nhân ra ngoài, nhốt vào phòng củi.
Bảo Tôn ma ma đỡ Tần Thiên Ngọc về phòng nghỉ ngơi, Tiết U Nhiễm và Tiết Vương phi vào phòng trong.
Mấy vị thái y đang lui sang một bên, sốt ruột lại bất đắc dĩ thảo luận đối sách. Trên giường Tiết Vương gia sắc mặt xanh đen, không còn sức sống, chưa từng thanh tỉnh.
Cảm giác khi mẫu phi nhìn thấy phụ vương, sức lực cả người giống như bị rút ra vô lực ngã xuống. Tiết U Nhiễm vội vàng tiến lên một bước đỡ Tiết vương phi: “Mẫu phi, không có việc gì.”
Bỏ ngoài tai Tiết U Nhiễm yếu ớt khuyên giải an ủi, Tiết Vương phi nhờ Tiết U Nhiễm đỡ tới bên cạnh giường ngồi xuống. Những gì đã qua lúc này dần dần hiện lên trước mắt, chưa từng quên. Dù lại có nhiều oán hận, vào lúc này dường như đều không còn quan trọng nữa.
Tiết Vương gia vẫn luôn không tỉnh lại. Nhóm thái y cả ngày lo lắng đề phòng, thử các loại biện pháp giải độc, đều không thu hoạch được gì.
Mười ngày sau Tiết Kỳ Văn tìm được lang trung giang hồ kia, hỏi kĩ mới biết người nọ cũng chỉ là một giang hồ thuật sĩ. Thuốc độc là hắn ngoài ý muốn lấy được, cũng chỉ lấy ra để lừa bạc. Hắn ngay cả đây là thuốc gì cũng không biết, càng đừng nói thuốc giải.
Sở Lăng Húc và Sở Kinh Triết đã chạy tới Lăng quốc, tạm thời còn chưa có tin tức.
“Mẫu phi không cần lo lắng. Sở gia Tam công tử và Hoàng thượng Lăng quốc có giao tình không tệ, thuốc giải rất nhanh sẽ được mang tới.” Tiết U Nhiễm an ủi Tiết Vương phi, đồng thời cũng an ủi bản thân. Chỉ là nghe nói, ai cũng không biết Hoàng cung Lăng quốc có thật sự có thuốc giải hay không. Nhưng cái này, cũng là hi vọng duy nhất vào lúc này.
“Thái y nói lại không lấy được thuốc giải, phụ vương con sống không quá nửa tháng.” Độc này bá đạo nhưng cũng không lập tức lấy mạng, cũng là giày vò.
“Sẽ không. Không phải là Hoàng thượng cũng đã lệnh thái y lấy thuốc tốt nhất cứu trị phụ vương sao? Phụ vương không có việc gì, nhất định sẽ không.” Tuy rằng lý do này hoàn toàn không có sức thuyết phục, Tiết U Nhiễm lại lặp đi lặp lại.
Tiết vương phi đã không còn sức đi biện giải khả năng tính này, chỉ ngày ngày canh giữ bên giường Tiết vương gia. Thái y nói Tiết vương gia tình thế hung hiểm không thể di động, vì thế Tiết Vương gia vẫn nằm trong phòng kế bên viện Tiết Vương phi. Chỉ cách một bức tường, vẫn hao hết tất cả tâm lực của Tiết vương phi.