Chương 15

Kỷ Tiếu Nhan không có việc gì ngồi trong phòng kế toán của hội học sinh, tay lạch cạch đưa các đề mục vào máy tính, hoàn toàn không phát hiện phòng kế toán im ắng, chỉ còn lại mình cậu… cùng một người…
“Tháng này bộ văn nghệ còn dư lại bao nhiêu tiền?”


“Nga, để tôi xem xem, đại khái là còn từng này.” Kỷ Tiếu Nhan di con trỏ lên chỗ hiện số tiền trên màn hình.


“Ân, để tôi xem nào.” Đỗ Linh Vũ đứng đằng sau thần sắc bình tĩnh rướn người về phía trước, tay phải nắm lấy chuột, nhưng lại đặt trên bàn tay chưa rút ra của Kỷ Tiếu Nhan, mà hắn cứ rướn lên trước như vậy, đầu Kỷ Tiếu Nhan cơ hồ dựa lên vai hắn, mặt hai người gần đến dị thường, Kỷ Tiếu Nhan tự nhiên ngửi được mùi nước hoa, không phải hương thơm tươi mát từng ngửi được, là cái mùi siêu cấp làm người ta choáng đầu.


“Nga, còn dư nhiều như vậy sao, hẳn là cuối tháng 11 nên làm một hoạt động gì đó mới được, Tiếu Nhan cậu thấy thế nào?” Nụ cười của Đỗ Linh Vũ luôn luôn là lực sát thương mười phần.


“Ách?” Kỷ Tiếu Nhan ngây ra một lúc, lẽ nào tổ chức các hoạt động đều là do vậy sao? Trong đầu cậu trống trơn, chuyện này nên để mấy vị học trưởng quen thuộc mọi chuyện lại còn biết hưởng thụ bàn bạc chứ? Chỉ có thể căng thẳng nói: “Tôi không biết.”


“Tiệc tối hay gì đó khẳng định là không được, tiệc Giáng sinh đã đủ khiến mọi người phiền lòng, hơn nữa liên tục trong hai tháng thì rất nhàm chán.”


available on google playdownload on app store


Đỗ Linh Vũ nhấn chuột, xem xét hoạt động đã tổ chức năm nay, tay trái cũng lơ đãng chống lên bàn, đem cả người Kỷ Tiếu Nhan vây giữa hai cánh tay.
Tuy là có chút tính phong lưu, nhưng Đỗ Linh Vũ thật sự không muốn làm việc gì quá phận, hắn chỉ muốn tới gần cậu, thân thiết ở cùng một chỗ với cậu thôi.


Nói thật, chính hắn cũng không sao hiểu được vì cái gì lại có thứ cảm giác ‘kỳ quái’ này với Kỷ Tiếu Nhan, cũng không phải đối tượng kiều diễm để săn đón, cũng không giống dạng người được mọi người yêu quý, đơn giản như xuất phát từ sự thúc đẩy của nguyện vọng trong lòng.


Lúc ban đầu, bản thân chỉ vì muốn đối đầu với Sâm Bân, cố ý tiếp cận Kỷ Tiếu Nhan, sau đó cảm thấy sự ngây ngốc của cậu thật đáng yêu, ngẫu nhiên chiếm tiện nghi của cậu, nhưng sau chuyện ở nhà ăn, ngụy quân tử Đỗ Linh Vũ vốn xem thường tất cả những gì thiện lương chính nghĩa, trong tim giống như có gì đó rung động, khiến hắn phải thật sự nghĩ về Kỷ Tiếu Nhan.


Đỗ Linh Vũ cũng từng nghĩ, liệu Kỷ Tiếu Nhan đối với khẩu vị của hắn, có giống như mấy tình nhân trước hay không. Đỗ Linh Vũ không keo kiệt, không giống Sâm Bân, hắn luôn đem nụ cười cùng mị lực của mình bố thí cho rất nhiều nữ nhân, bất quá những người này cũng phần lớn đều là hảo tụ hảo tán, mọi người đều tìm hoan mua vui, không có gì to tát, cho dù Kỷ Tiếu Nhan thoạt nhìn không giống loại người này, nhưng nếu hắn muốn có được cậu, Đỗ Linh Vũ cho rằng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.


Nhưng, điểm mấu chốt ở đây, kỳ quái chính là hắn không muốn làm như vậy, cũng không muốn đối đãi với Kỷ Tiếu Nhan như đối với nữ nhân, cũng không có lý do gì.


Muốn nói thật sự có cái gì, hắn cũng chỉ ‘đơn thuần’ nghĩ muốn tiếp cận Kỷ Tiếu Nhan thôi, về phần vì sao, nghĩ thế nào, Đỗ Linh Vũ cũng không nghĩ ra được, nhưng hắn lại quyết định làm vậy, cứ chờ xem, Sâm Bân cũng sẽ không buông tay, nếu thế, không bằng cứ ra tay trước, bởi vì Đỗ Linh Vũ hắn, thích nhất chính là, đem mọi chuyện biến trở nên càng ngày càng thú vị.


Kỷ Tiếu Nhan lúc này sắp bị mùi nước hoa của Đỗ Linh Vũ làm té xỉu, căn bản không còn lực chú ý tư thế này có gì không đúng, lần đó Nhạc Húc Phong đã dạy cậu rất kỹ, chỉ là Kỷ Tiếu Nhan có học mà không biết sử dụng.


“Để tôi nghĩ xem, lần trước hình như có hoạt động gian hàng đồ chơi… Phản ứng thu về cũng không tồi…….”
Nghĩ đến đây, Đỗ Linh Vũ bỗng nhiên cúi đầu, tiến đến bên cạnh tai Kỷ Tiếu Nhan, “Cậu thấy sao?”
“A!”


Kỷ Tiếu Nhan bị quấy rối bất ngờ dọa kêu lên một tiếng, sau đó nhìn lại ánh mắt đầy ý cười của Đỗ Linh Vũ.
Cậu cố nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật hoạt động gì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần có ăn là được, giống như buổi tuyển thành viên của Hội học sinh ấy, nơi nơi đều là đồ ngon…..”


Nhìn thấy Đỗ Linh Vũ hé miệng cười trộm, Kỷ Tiếu Nhan biết mình đã nói đến thứ không nên nói, “Ai, ai, tôi là người không hiểu biết nhiều, học trưởng anh không cần cười a!”


Ở sau đầu cậu đập nhẹ một cái, Đỗ Linh Vũ không đứng đắn, dùng ngữ khí trêu đùa nói: “Nhóc con, hồ đồ chỉ nghĩ muốn ăn sao? Rõ ràng còn thứ trân quý vạn phần đó!”
“A? Cái gì?” Kỷ Tiếu Nhan trừng lớn mắt, không rõ hắn nói gì.


Nhìn một cái, đôi mắt trừng lớn đáng yêu nhất này, giống với con vật nào đó…
“Ngu ngốc, tất nhiên là bổn hội trưởng, lễ tuyển thành viên của Hội học sinh, đáng giá nhất chính là ưu ái của bổn hội trưởng nga ” Đỗ Linh Vũ cười nói.


Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới nhận ra hắn đang trêu mình, mắt nóng hầm hập, bất đắc dĩ xem thường quay đi, bĩu môi.
“Học trưởng……..”
“Ha ha, đây là vẻ xấu hổ của cậu sao?”


Đỗ Linh Vũ cười cúi đầu nhìn cậu, không thể không thừa nhận, lúc gặp Kỷ Tiếu Nhan, là thời điểm vui vẻ nhất, mỗi hành động của cậu, đều khiến chính mình cảm thấy thực mới mẻ.
“Học trưởng!”


“Được rồi được rồi, nếu vậy, không bằng chúng ta tổ chức lễ hội ăn uống đi!” Đỗ Linh Vũ tràn đầy tự tin nói.
“Lễ hội ăn uống?”


“Đúng vậy, dùng cách tổ chức gian hàng đồ chơi hồi trước, biến thành đủ loại gian hàng, sau đó tiến hành đánh giá, đến lúc đó cậu đi cùng tôi, đi đến các gian hàng miễn phí nhấm nháp nga ”


Đỗ Linh Vũ nói tới đây, cố tình trầm giọng, ra vẻ thần bí nói: “Tôi bổ nhiệm cậu làm nhân viên giám định và thưởng thức thức ăn.”
“Học trưởng anh lại nói giỡn!”
“Ha ha!”


Hai người đang đùa giỡn, không biết trên hành lang có tiếng bước chân đang ngày một gần, không phải ai khác, chính là Sâm Bân nghe tin Kỷ Tiếu Nhan uống say mà giận dữ.
“Rầm!”
Một tiếng vang, Sâm Bân một cước đá văng cửa, nhìn tư thế của hai người, hoàn toàn sửng sốt.


Đỗ Linh Vũ cũng ngây ra một chút, nhưng nhìn thấy biểu tình của Sâm Bân, hắn liền hiểu được.
Xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi……
“Hỗn đản! Lão tử hôm nay sẽ ở đây giết ch.ết mày!” Sâm Bân lửa giận bùng cao, tiến lên hai bước rồi nắm lấy cổ áo của Đỗ Linh Vũ.


Đỗ Linh Vũ lại như không có chuyện gì mà cười nói: “Sâm Bân, cậu chạy đến Hội học sinh để đánh hội trưởng, thế sao mà nghe được?”
“Con mẹ mày nghe được!”
“Uy uy! Đừng xúc động thế ”
………..


Kỷ Tiếu Nhan mạc danh kỳ diệu nhìn hai người ở trong phòng vung tay qua lại, đều nhanh khó tả… Chỉ có thể vô lực thở dài một tiếng, “Uy….. Hai người các anh….. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”
“Sao lại thế này? Cậu còn dám hỏi! Xem ra cậu cũng cần được dạy dỗ!”


Sâm Bân bỗng thu tay lại, xoay người, vươn tay vác Kỷ Tiếu Nhan lên vai, hoàn toàn không tốn sức, sau đó đạp ngã Đỗ Linh Vũ đang tấn công, hung hăng nói: “Họ Đỗ! Lát nữa tao đến tính sổ vởi mày!”
“Uy! Uy! Anh đem tôi đi đâu a! Mau buông tôi ra!”
…….


“Đồ đầu mì ăn liền đáng ch.ết! Mau buông!”
…….
“Sâm Bân! Anh đánh nhau với Đỗ Linh Vũ có liên quan đến tôi sao!”
Ba! Cặp mông tròn vo bị vỗ mạnh một phát.
“Oa! Đau muốn ch.ết! Anh là người xấu!”
“Ai cho cậu gọi lão tử là xã hội đen?”


“Uy! Sao anh nhớ kỹ vậy a! Buông tôi xuông!”
“Còn gọi bậy, lão tử sẽ cường bạo cậu!”
“……..”
………….
Nhìn thân ảnh hai người biến mất sau hành lang dài, cùng với văn phòng bị làm náo loạn, Đỗ Linh Vũ thở dài, miệng cười, tự cầu phúc thôi!


Dạ dày Kỷ Tiếu Nhan vốn không được tốt, nếu không cậu ăn nhiều như vậy, sao có thể gầy thế này. Hôm nay, dạ dày đáng thương này không biết là do căng thẳng hay làm sao, không báo trước mà quặn lên, Kỷ Tiếu Nhan đau đến chau mày, ngay cả nói cũng không nổi, đành phải ngoan ngoãn nghe mắng, sao mỗi khi gặp Sâm Bân lại bất hạnh thế này!


Sâm Bân một bụng lửa giận, hôm nay thấy cảnh Đỗ Linh Vũ cũng nhóc con này thân mật, đầu óc gã không chịu khống chế mà rối loạn, gã mất đi lý trí vốn luôn bảo trì ổn định, dù cùng Đỗ Linh Vũ long tranh hổ đấu nhiều năm, thủ đoạn của hồ ly kia bản thân quen thuộc nhất.


Đem Kỷ Tiếu Nhan đến một góc hoa viên, buông cậu xuống, kỳ quái, nhóc con này sao không hé răng, nhẽ nào bị mình dọa choáng sao?
“Uy! Xú tiểu tử!”


Sâm Bân hô một tiếng, đầu Kỷ Tiếu Nhan vẫn cúi thấp, kỳ thật cậu hiện tại đã đau không chịu nổi, trời biết sao lại bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, chẳng lẽ do căng thẳng quá?


“Uy! Cậu choáng váng hay câm điếc….. Sao lại thế này!” Sâm Bân vươn tay nâng cằm cậu, nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu, cũng hoảng sợ.
“Đau dạ dày………”
“Đau dạ dày sao cậu không nói sớm!”
“Hừ…….”
Tôi nói sớm anh cũng không tin…..


Kỷ Tiếu Nhan hữu khí vô lực trừng lại cặp mắt đen tỏa sáng của Sâm Bân, hừ, nếu không bị anh ép, tôi sao lại đau dạ dày.


Nhưng cậu đâu biết bộ dạng muốn ch.ết không sống này của cậu trong mắt Sâm Bân lại vô cùng điềm đạm đáng yêu, thế là nguy rồi! Khiến Sâm Bân thiếu gia của chúng ta lập tức đau lòng tay chân luống cuống.


“Thế nào? Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện trường không a?” Ngữ khí Sâm Bân trở nên mềm mỏng, thấp giọng nói với cậu.
Kỷ Tiếu Nhan coi thường trở mình, tiếp tục hữu khí vô lực nói: “Đâu có nghiêm trọng như vậy……”
“Vậy……..”
“Ân?”


“Cậu uống chút canh chứ? Không thì sữa ấm?” Sâm Bân liều mạng lôi ra chút kiến thức sống hạn hẹp đến đáng thương của mình.
“Không cần, một chút là ổn.” Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy bụng đã đỡ hơn một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân của Sâm Bân, thật thú vị.


Vì thế Kỷ Tiếu Nhan cố ý ôm bụng, cúi đầu kêu to: “Đau muốn ch.ết! Đau muốn ch.ết!”
“Sao đau a? Để tôi xem xem!” Sâm Bân bị cậu làm cho cuống, gã hiện tại chỉ cần thấy Kỷ Tiếu Nhan, lòng liền trở thành ách tắc giao thông ở New York, rối loạn vô cùng.
“Nơi này có sao không?”


Thấy Sâm Bân lo lắng hỏi, Kỷ Tiếu Nhan phát hiện chính mình ngay cả chửi mắng cũng không nổi.
“Tôi đau dạ dày.”
“Tôi biết a.”
“Anh biết sao còn đặt tay trên chỗ tim tôi?”
“Dạ dày không phải ở dưới tim sao?”
…………


Kỷ Tiểu Nhan thần kỳ phát hiện dạ dày mình ngừng đau, có lẽ bị tức khí.
Cậu thực kiên nhẫn thực kiên nhẫn nói với Sâm Bân đang nửa quỳ trên mặt đất: “Lão Đại anh rốt cục có chút kiến thức sống nào không vậy?”
“Tôi không phải bác sĩ, sao có thể biết dạ dày ở đâu?”
…….


Sâm Bân cư nhiên còn hợp tình hợp lý trả lời, Kỷ Tiếu Nhan bị gã làm cho dở khóc dở cười, nằm lấy tay gã, đặt lên chỗ dạ dày, “Dạ dày nằm ở chỗ này!”
Thật sự là ngốc!


Kỷ Tiếu Nhan nói thầm, nhưng giây tiếp theo cậu phát hiện có chút không phải, tay Sâm Bân đặt phía trên dạ dày cậu, nửa quỳ trước mặt cậu, vẫn không nhúc nhích, không khác gì hóa thạch.
Người này dù lần đầu tiên biết dạ dày ở đâu, cũng không nên khiếp sợ như vậy chứ?


“Này! Anh…..” Kỷ Tiếu Nhan đẩy tay gã ra, lại bị bắt lại.
“!”


Hai cổ tay Kỷ Tiếu Nhan bị giữ chặt, nháy mắt sau đó bị ẩn về phía sau, tay đều bị Sâm Bân chế trụ, gã đứng lên, ánh mặt trời liền bị che khuất, khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm của Sâm Bân trông không rõ ràng, sau đó gã cúi đầu, cách Kỷ Tiếu Nhan càng ngày càng gần, con ngươi đen thâm thúy giống như nam châm hấp dẫn người khác, chiếc khuyên tai yêu dị lóe sáng, Kỷ Tiếu Nhan đã bị dọa đến choáng váng, một chữ cũng nói không ra, mãi đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau…..


“Sâm, Sâm Bân!”


Kỷ Tiếu Nhan xấu hổ kêu, đây đây đây là muốn làm gì? Tuy đầu óc cậu có phần trì độn, nhưng vẫn có thế nhìn thấy trong ánh mắt Sâm Bân có thứ khiến cậu thực sợ hãi, giống như sự sợ hãi khi bị sói nhìn thẳng, chỉ là cặp mắt kia còn mang một cái gì khác, Kỷ Tiếu Nhan hoàn toàn không hiểu,


“Làm sao?” Sâm Bân lại bình tĩnh đến đáng sợ, cách gần như vậy nhìn cậu, khẩu khí vẫn rất thản nhiên.
“Anh anh anh buông……..” Kỷ Tiếu Nhan phát hiện chính mình nói lắp đến lợi hại, căn bản không dám nhìn vào mắt Sâm Bân, còn mạc danh kỳ diệu thấy mặt nóng lên, quay đầu đi.


“Đáng ch.ết!”
Ách? Kỷ Tiếu Nhan nghe thấy Sâm Bân thấp giọng mắng một câu, nháy mắt quay đầu, môi đã bị chiếm lấy, đại não nhất thời một mảng trắng xóa……
Đúng lúc…….
Trời ạ!
Mình mình mình…….


“Jesus có phải là do Maria sinh ra không a? Căn bản là Thượng Đế đơn tính thụ thai sao?”
Kỷ Tiếu Nhan thừa nhận, lúc ấy trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên chính là câu này.
………….


Hôn môi cậu thực bá đạo, tràn ngập hương vị nam tính dương cương, còn có mùi khói mờ nhạt, hôn môi, ʍút̼ lấy, đầu lưỡi Sâm Bân tiến vào, ở giữa làn môi ngọt ngào chiếm lấy tất cả, mưới phần muốn chiếm giữ cũng mười phần muốn bảo hộ, kỹ xảo cao siêu cùng tình cảm mãnh liệt làm Kỷ Tiếu Nhan hoa mắt chóng mắt, trước mắt là đầy đủ mọi loài bướm sặc sỡ bay nhảy


Ngạn ngữ Trung Quốc đặc biệt nhiều, hơn nữa người dân cổ đại Trung Quốc trí tuệ rất thần kỳ…….
Nền văn minh cổ đại Trung Quốc có lịch sử lâu đời, các nền văn hóa ngôn ngữ rực rỡ trên thế giới mãi mãi không bằng……


Người dân quảng đại của Trung Quốc đều cần cù, vĩ đại, thông mình…..
Cho nên, câu ‘người dân cổ đại Trung Quốc sinh ra người dân quảng đại của Trung Quốc’ nhất định là chính xác!
Vui quá hóa buồn, thế đạo vô thường…..


Ngay khi Kỷ Tiếu Nhan bị Sâm Bân hôn, lúc sắp ngất xỉu, vì Sâm Bân cúi người ngăn cậu, quá trình hôn môi, hai người không ngừng lui về sau không ngừng lui về sau không ngừng lui về sau……
Rốt cục, ‘ầm’ một tiếng!
Ghế dựa gỗ trong hoa viên đổ xuống……


Kỷ Tiếu Nhan ngửa mặt nhìn lên trời, trạng thái hoàn toàn si ngốc, mà tư thế Sâm Bân rất là bất nhã nằm trên người cậu, mặt trực tiếp đập xuống bùn đất.
May mắn, khi hai người ngã xuống, miệng đã buông ra.
Đây là hình ảnh phấn khích mà Trương Hiểu Ba cùng Lộ Tùng đại ca đi ngang qua nhìn thấy.






Truyện liên quan