Chương 17-1: Tiểu cô nương áo trắng
Author: Mèo (meoancamam)
Nguyệt Dao Nguyệt Vũ thoát khỏi chiến trường nữ chủ VS em gái tr.a nam đầy mùi thuốc súng, Nguyệt Vũ còn đỡ nha hoàn bị Thượng Quan Nguyệt Linh tát sml khi nãy thì hai người mới hoàn hồn lại, bối rối quay lại tìm tiểu thư nhà mình.
Đang lo lắng thì một bóng dáng trông quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện. Vừa đến nơi, cô nàng nào đó liền không thèm quan tâm dáng vẻ tiểu thư khuê các gì gì đó mà ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Nguyệt Dao Nguyệt Vũ liền khó hiểu:
- Tiểu thư, chẳng phải người có võ công hay sao, tại sao lại mệt như vậy?
Thiên Tuyết đang hít lấy hít để không khí ngẩng đầu, vẻ mặt câm nín nhìn nha hoàn nhà mình, rất có dáng vẻ "Em không để ý sao" nói:
- Với y phục hai em bắt tiểu thư nhà mình mặc này thì dùng khinh công một bước ngã dập mặt một bước. Các em còn biết dừng lại là hạnh phúc rồi, xem xem các em bỏ lại ta đằng sau chạy trối ch.ết đến nơi nào rồi!
Nguyệt Dao Nguyệt Vũ liền giật mình, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Ặc, hình như bọn họ chạy từ ngõ Đông sang ngõ Tây rồi thì phải...
Thiên Tuyết vẫn chưa hết mệt, vừa hổn hển vừa than trách số phận nữ phụ của mình. Nữ chính xuyên không nhà người ta đến mặc quần áo nông thôn cũng đẹp, quần áo rách nát vẫn còn một đống nam chính nam phụ bu quanh thương tiếc đau lòng, y phục của người ta dù có rườm rà rắc rối đến đâu khi thi triển võ công thì ôi thôi rồi, có bao nhiêu kinh diễm nên thơ. Mình nàng xuyên không mặc váy áo đẹp nếu dùng võ công thì đi đến đâu dập mặt đến đấy, không khác gì gà rừng mà. Tại sao thực tế lại ác độc đến vậy
Đang lần thứ n than trách số phận thì Thiên Tuyết bỗng nhớ ra còn môt người bên cạnh ba người bọn họ nữa, là nha hoàn xấu số bị ăn tát. Nàng ngẩng đầu, nhìn nhìn nữ tử vẫn cúi đầu được Nguyệt Vũ đỡ kia, bỗng lấy ra trong người một lọ sứ bé bé, không chút ngại ngùng đưa cho nàng:
- Này, cô công chúa kia dùng mấy phần sức lực, chưa lệch mặt là may mắn rồi. Dùng lọ dược này bôi lên mặt em sẽ đỡ sưng phồng, còn giảm đau nữa đấy.
Bích Điệp đang bối rối không biết mình nên ở hay về thì liền thấy một bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn đưa tới, nắm bên trong là một lọ dược khá tinh xảo thì vô cùng ngạc nhiên. Nàng ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, khi tầm mất nhìn thấy dung mạo của người ấy thì liền kinh ngạc, lắp bắp "Đẹp..Đẹp quá"
Thiên Tuyết thấy Bích Điệp đang yên đang lành vừa ngẩng đầu nhìn nàng liền kinh ngạc thì nhíu mày, thấy nàng ấy vẫn chưa dời mắt thì nghi hoặc, đưa tay sờ sờ mặt mình, còn không quên hỏi: "Sao? Mặt ta có gì sao?" Hay tại nàng xấu quá? Nhưng dựa theo tiêu chuẩn mỹ nhân thời này thì nàng chắc chắn 99,999% khuôn mặt này cũng thuộc hàng top rồi, sao nha hoàn này lại nhìn nàng như người ngoài hành tinh vậy nha? - Thiên Tuyết miên man suy nghĩ.
Thấy Thiên Tuyết lên tiếng thì Bích Điệp liền hoàn hồn, đỏ mặt, vội vàng xua tay phủ định: "Không, không phải. Tiểu...tiểu...tiểu thư rất đẹp!"
Thiên Tuyết đang lo lắng bỗng dưng phì cười, đến Nguyệt Dao Nguyệt Vũ bên cạnh cũng không kìm được cười theo làm Bích Điệp càng sợ hãi, mặt càng ngày càng đỏ.
Thiên Tuyết cong cong mắt, vui vẻ vỗ vai Bích Điệp: "Em gái đáng yêu quá. Cho anh trai cái tên nào?"
Sau còn làm vẻ mặt như đang tán tỉnh con gái nhà lành trông rất gợi đòn mà phóng điện nhìn Bích Điệp. Lần này nha hoàn Bích Điệp đáng thương càng xấu hổ hơn, cả vành tai cũng ửng đỏ như trái cà chua, cúi đầu lý nhí nói: "Là...là Bích...Bích...Điệp."
Thiên Tuyết cười đến đau bụng, cả Nguyệt Dao Nguyệt Vũ cũng cười ra tiếng làm Bích Điệp càng túng quẫn, xấu hổ đến nỗi sắp chực rơi nước mắt. Thấy tình hình có chút sai lệch thì Thiên Tuyết đang ôm bụng cười liền trở về dáng vẻ nghiêm trang còn nhanh hơn lật sách, rất có dáng vẻ chủ tử nhắc nhở Nguyệt Dao Nguyệt Vũ vẫn đang cười:
- Cười cái gì? Các em phải học tập tiểu thư nhà mình là ta đây, không được cười người khác làm họ xấu hổ đến khóc, biết chưa?
Nguyệt Dao Nguyệt Vũ liền trở nên câm nín, Nguyệt Vũ bĩu môi, không phải tiểu thư nhà các nàng là đầu xỏ trêu chọc thiếu nữ nhà người ta, còn là người cười to nhất sao?!
Thiên Tuyết khụ khụ vài tiếng lấy lại nghiêm túc, quay sang nói với nha hoàn Bích Điệp đang túng quẫn bên cạnh:
- Bích Điệp, đây là thuốc nước giảm đau do ta tự luyện, dùng cái này bôi lên vết sưng trên má đến sáng hôm sau sẽ đỡ hơn rất nhiều, cho em này.
Bích Điệp bỗng dưng nhận được một bình dược thì liền kinh sợ, nhìn sơ qua cũng biết bình thuốc này quý giá thế nào, vậy mà lại cho nha hoàn thấp kém như nàng sao được. Khi định từ chối thì liền nghe thấy Thiên Tuyết nói:
- Em cứ nhận đừng ngại. Dù sao cái này ta luyện khi rảnh rỗi, có thể chất thành một kho rồi, cho đi một bình chẳng hao tổn bao nhiêu cả. Hàng từ người quen đảm bảo an toàn vệ sinh, không lo hàng kém chất lượng của mấy tên lang băm ngoài đường đâu!
- Nhưng Nguyệt Vũ tỷ đã đỡ cho nô tỳ một tát, sau tiểu thư còn giải vây cho nô tỳ, sao nô tỳ có thể nhận bình dược quý giá này chứ? - Bích Điệp vẫn lắc đầu không dám nhận làm Thiên Tuyết nhíu mày, người cổ đại cũng quá chuộng lễ nghi tiểu tiết rồi, có bình thuốc bé xíu xíu thôi mà. Cô nàng nào đó liền nhanh miệng:
- Em không nhận chính là coi thường ta đấy, nhận cho tấm lòng thầy thuốc của ta vui lòng!
Nguyệt Vũ cũng bồi thêm:
- Bích Điệp muội cứ nhận đi, tiểu thư là nhấc tay chi lao thôi, muội không nhận là coi thường tay nghề thầy thuốc của tiểu thư đấy.
Nghe vậy thì Bích Điệp liền hết cách phản bác, liền cúi đầu nhận lấy lọ dược từ tay Thiên Tuyết, không ngừng tạ ơn trong khi Thiên Tuyết chỉ khoát tay cười hì hì.
Nguyệt Dao đang im lặng bỗng lên tiếng:
- Bích Điệp, bây giờ muội định quay lại hay rời khỏi chủ tử nhà mình?
Nghe vậy thì Bích Điệp liền run lên, nhưng rồi liền ngẩng đầu, trong mắt là kiên định:
- Bích Điệp sẽ quay lại chỗ chủ tử, khế ước trong tay chủ tử, nhà Bích Điệp còn mẹ già em trai, nếu không có ngân lượng sẽ khó duy trì.
Thiên Tuyết nghe vậy thì thở dài, ngăn Nguyệt Vũ định xông ra khuyên can, dặn dò:
- Bích Điệp em về cũng đúng nghĩa hợp tình, nhưng phải cẩn thận, ta lo cái cô công chúa điêu ngoa kia nhìn thấy em lại nổi cơn điên thì khó khăn đấy. Nếu ta là em chắc giờ bỏ chốn lâu rồi mất.
Không khí trầm lặng nhờ câu nói đùa cuối của Thiên Tuyết nà vui vẻ hẳn. Bích Điệp gật gật đầu, cảm tạ tạm biệt chủ tớ ba người liền nhanh chóng chạy về chỗ Thượng Quan Nguyệt Linh, trước khi đi còn không quên nói gì đó với Nguyệt Vũ.
Đợi cho nha hoàn Bích Điệp đi rồi, Thiên Tuyết cũng không định đứng chơi chỗ này, còn có Ngôn phu nhân đợi nàng nha. Trước khi đuổi theo Nguyệt Dao Nguyệt Vũ, nàng có bảo người đánh xe ngựa Ngôn gia là đi dạo đường phố một lúc, tầm giữa trưa sẽ quay về. Nàng không hề nguyện ý nhìn bản mặt của tr.a nam vương gia và nữ chủ tâm kế đâu nha, nhân lúc hai người kia còn chưa nhận ra nàng thì bắt buộc phải ăn chơi xả láng đã.