Chương 20: Véo mông hồ ly

Phục hồi lại tinh thần, tôi gọi hắn: "Thịnh DuKiệt"
"Hả?" Hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái.
Tôi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta hình nhưlà kẻ địch thì phải."
Hắn cười khẽ: "Ta không nghĩ vậy."
Tiếp theo, đang lúc tôi hết sức kinh ngạc, hắn tiếptục nói: "Làm kẻ địch của ta, ngươi còn kém một chút."


Tôi không có tiếp lời, nhìn chai bia trên sàn nhà,dưới ánh mặt trời, thủy tinh phát ra ánh sáng mông lung.
Hắn hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Tôi chậm rãi nói: "Ta đang nghiên cứu nên làm thếnào đem chai bia này nhét vào phía sau của ngươi."


Hắn không nhanh không chậm trả lời: "Kỳ thật ởphía trước của ngươi cũng có thể nhét."
Tôi khinh thường: "Ngươi bỉ ổi"
Hắn mỉm cười: "Như nhau, như nhau."
Tôi không có tâm trạng đùa với hắn, liền trực tiếphỏi: "Ngươi tới làm gì?"


Hắn cũng thẳng thắn nói: "Bởi vì ta bỗng nhiênphát hiện, không có ngươi cùng ta đối nghịch, bệnh viện thật vắng lặng."
Tôi thành thực nói cho hắn: "Kỳ thật, loại tìnhhuống này của ngươi có cái tên khoa học, gọi là không biết tự trọng "


Hắn vẫn như cũ không thèm bực, chỉ nói: "Nghỉngơi xong rồi, buổi chiều đi làm đi."
Tôi đương nhiên mặc kệ, lý do cũng rất quang minhchính đại: "Không được, ta uống rượu, lỡ như lát nữa đem bộ phận quantrọng của người bệnh cắt nhầm, trở thành Tư Mã Thiên[1] thì làmsao bây giờ?"


Trong lịch sử, Tư Mã Thiên đại thúc thật là một ngườiđáng thương.
Lúc xưa chính là bởi vì nói thẳng mà bị Hán Vũ Đế trịtội, bị cung hình[2], chuyện này đối với đànông mà nói, quả thật là một chuyện quan trọng không thể chịu đựng nổi trong đờingười.


available on google playdownload on app store


Ai ngờ, ở ngàn năm sau, sự sỉ nhục của hắn còn thườngxuyên bị học sinh đề cập đến lúc viết văn.
Chuyện hắn bị cung hình, lại vẫn kiên trì hoàn thànhmột tác phẩm lịch sử lớn như "Sử ký", cơ hồ đã trở thành những câuvăn vạn năng được dùng lúc làm văn.


Ngoài ra còn có một số người có tần suất xuất hiện caotrong văn chương của học sinh cấp 3, ví dụ như Lý Bạch[3], làhào phóng, tiêu sái không thể kiềm chế, như Đào Uyên Minh[4], là ývăn thoải mái như "hái cúc dưới giậu đông", ngay cả đến Bá vương HạngVũ, dù là tự vẫn, cũng là chủ đề bi tráng bên dòng Ô Giang, huống chi, người tathỉnh thoảng còn có thể được ca tụng cùng lão bà Ngu Cơ, có thể so sánh vớinhững tình yêu đau thương buồn bã trong phim thần tượng nha.[5]


Trong khi bạn học Tư Mã Thiên, lần nào bị đề cập đếncũng đều là người đàn ông đã bị biến thành thái giám, thật chua xót.


Huống chi, còn một số bạn học ngẫu nhiên có cảm hứng,đem chuyện của hắn viết thành tiểu thuyết huyền huyễn, ví dụ như: "Bất kểTư Mã Thiên bị cung hình bao nhiêu lần đi nữa, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựngsự thống khổ hết lần này đến lần khác, còn có thể có nghị lực ngoan cường màviết ra "Sử ký" vĩ đại."


Nhìn xem, “hết lần này đến lần khác”, quả thực đã cholà cái "phía dưới" của Tư Mã Thiên thúc thúc mọc lên như nấm sau cơnmưa rồi?!


Thịnh hồ ly sao lại không biết ý nghĩ của tôi? Hắn làmnhư tốt bụng nói: "Không có gì, hôm nay chuyện phẫu thuật cứ giao cho ta,ngươi cứ đứng ở bên cạnh là được rồi."
Tôi cự tuyệt, thái độ kiên định: "Ta vẫn khôngthể về bệnh viện được."
Hắn hỏi: "Tại sao?"


Tôi thở dài, nói: "Mỗi lần thấy ngươi, ta đều cảmgiác muốn ói, hơn nữa hôm nay còn uống nhiều rượu, lại ngồi ở đối diện ngươi,không phải là rất nguy hiểm sao?"
Hắn cười đến vân đạm phong khinh: "Không có gì,thành thói quen rồi sẽ tốt thôi."


Tiếp theo, lời nói của hắn có mang chút ý vị thâmtrường: "Dù sao ngươi cũng phải tập thành thói quen thôi, không phảisao?"
Tôi đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy một trậntiếng đập cửa.
Xem ra, hôm nay nhà của tôi rất náo nhiệt.
Tôi đứng dậy, vừa đoán là ai đến, vừa mở cửa.


Ten ten tén tèn, đáp án được công bố.
Là một người xa lạ.
Đàn ông.
Một người đàn ông cường tráng.
Dáng người khôi ngô, không chừng cái tay kia còn to cỡcẳng chân của tôi.


Mũi cao miệng rộng, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc (国), anh khí bừng bừng, tướng mạo đườngđường, rất uy vũ, có chút tục tằng.
Đúng vậy, nhìn y như Tiêu Phong[6] trong"Thiên Long Bát Bộ" bước ra.


Tôi đang do dự không biết có nên lại xin chữ kí haykhông, hắn đã tiến đến một bước, nhất thời, bóng của thân người giống như cáinúi nhỏ kia liền đem tôi trùm trong bóng tối.


Trong nháy mắt, không đợi tôi mở miệng hỏi mấy vấn đềlinh tinh như tiên sinh ngươi họ gì, bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì, cókết hôn chưa...., hắn liền chỉ vào người tôi, nói một hơi: "Thứ nhất, sởdĩ ta ngủ ban ngày, là bởi vì tối qua ta phải làm việc, là công việc đứng đắn,không phải làm vịt. Thứ hai, ta mặc kệ các ngươi đối với chủ nghĩa đế quốc cóhận thù tới đâu, nhưng các ngươi không có việc gì liền kêu gào như vậy, đã làmảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của người khác. Thứ ba, cũng chính làchuyện quan trọng nhất, ngươi ngay cả mặt ta cũng chưa thấy, làm sao dám khẳngđịnh là không cô nào muốn ta?!"


Tôi há mồm, cứng lưỡi, dừng lại ba giây, sau đó giảichú định thân, sau đó lấy ra một tờ giấy, roẹt roẹt roẹt viết xuống địa chỉ củaSài Sài, đưa cho Tiêu Phong mặt vẫn còn đang nghi hoặc, nói: "Cô gái nàymới là người vừa rồi cùng ngươi đấu võ mồm, chúc ngươi báo thù thànhcông."


Tiếp theo, lui lại, đóng cửa.
Xoay người, phát hiện ánh mắt của Thịnh hồ ly nhìn tôicó chút ái muội, hắn nói: "Hình như ta nghe thấy ai đó nhắc đến từvịt?"


"Đúng vậy." Tôi nói: "Ta định gọi hắncho ngươi, nhưng nhìn hắn rất mãnh (cườngtráng), chỉ sợ cái thân thể nhỏ bé này của ngươi chịu khôngnổi, nên ta tốt bụng giúp ngươi đuổi đi."


"Thật là cảm tạ dụng tâm lương khổ củangươi." Thịnh hồ ly cười cười: "Đáng tiếc, ta không phải loại ngườiđó."
Tôi sửng sốt ba giây, tiếp theo phục hồi tinh thầnlại, nói: "Thì ra các hạ là vị "ở trên", thất kính thấtkính."


(Câu này Thực Sắc châm chọc Thịnh hồ lylà thụ, bảo không phải thụ thì là công, nhưng rốt cuộc vẫn là gay)
Thịnh hồ ly không chút hoang mang nói: "Ta nghĩ,chúng ta không phải đang nói đến cùng một vấn đề. Ý của ta là, ta không cùngđàn ông lên giường."
Tôi cười gian: "Ngươi cho rằng có người tinsao?"


Thịnh hồ ly cười nhạt: "Ta nghĩ, chỉ có mìnhngươi tin rằng ta thích đàn ông."
Tôi tiếp tục cười gian: "Ta không chỉ hiện tạitin như vậy, vĩnh viễn cũng tin như vậy."
Mắt Thịnh hồ ly chậm rãi híp lại: "Nếu ngươi làngười bị ta đè ở dưới, hẳn là sẽ không nghĩ vậy nữa đi."


Tôi quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi có ýgì?"
Hắn nhìn thẳng mắt tôi, trên mặt nhiễm vài ý tứ khóhiểu: "Kế tiếp ngươi sẽ biết."
Tôi không nói lời nào, chậm rãi đi đến trước mặt hắn,vòng tay qua thắt lưng hắn.
Khỏi phải nói, eo nhỏ của Thịnh hồ ly, đúng là mêngười.


Tay của tôi, ở phía sau lưng hắn chậm rãi di chuyển.
"Ngươi làm vậy là ý gì?" Thịnh hồ ly nhẹgiọng hỏi.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn lộ ra nụcười vô tội hở tám cái răng: "Kế tiếp ngươi sẽ biết."


Vừa dứt lời, hai tay tôi liền chạm tới mông hắn, quênđi, không cần giả bộ làm thục nữ, hai tay tôi liền đặt lên mông hắn, mỗi taynắm một bên mông, tay trái xoay tròn theo chiều kim đồng hồ 720 độ, tay phảixoay tròn ngược chiều kim đồng hồ 720 độ.


Tôi đẩy hắn ra, lại lộ ra nụ cười vô tội hở tám cáirăng cho hắn xem: "Bác sĩ Thịnh, ta cuối cùng cũng véo mông ngươi."
Thân hình người nào đó cứng ngắc.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghỉ ngơi và hồi phục xong, ngâmnga hát, đi đến bệnh viện.
Thời tiết sáng sủa, chỉ số không khí ô nhiễm là 47.


Cũng giống như mọi ngày, rửa mặt, mặc quần áo, trangđiểm, chải đầu, ra cửa, đổi tiền lẻ từ tên nhóc ăn mày, nhận lấy ánh mắt sángquắc, sau đó mua mì thịt bò ăn, cuối cùng bắt thang máy lên lầu, vội vàng chạyvào phòng khám trước khi viện trưởng đến kiểm tra.


Nghĩ đến bộ dáng cứng ngắc của Thịnh hồ ly khi bị tôivéo mông, tâm tình quả thật không tồi.
Nhưng mà, tôi cũng là đã xem kịch truyền hình từ nhỏđến lớn, am hiểu sâu sắc mấy tính tiết kiểu như oan oan tương báo, cho nên tôirất rõ ràng hôm nay Thịnh hồ ly sẽ tìm tôi trả đũa.


Chẳng qua là, tựa như hắn đã nói, phải tiếp tục đấunhư vậy, mới không có nhàm chán.
Chỉ là đã đến thời gian đi làm, Thịnh hồ ly còn chưatới.
Chẳng lẽ ngày hôm qua tôi đã xuống tay quá nặng, đảthương lòng tự tôn của người ta?


Nhưng, theo như độ dày da mặt của Thịnh hồ ly, cho dùtrên chương trình thời sự trực tiếp đem quần áo hắn lột sạch, thì ngày hôm sau,mặt trời của hắn vẫn sẽ mọc lên như bình thường.
Đang nghi hoặc, người bệnh đến, tôi liền bắt đầu côngtác.


Là chuyện một vị đến tiệm cắt tóc trá hình, một cậuthanh niên sa ngã không cẩn thận bị nhiễm bệnh, lòng tôi nổi thiện tâm, hạ thủlưu tình, không tiến hành chọc ghẹo hắn một cách tàn ác vô nhân đạo.
Cậu thanh niên kia hình như cũng rất ngại ngùng, từđầu đến cuối đều nhắm mắt lại.


Tôi đang kiểm tra, lại nghe thấy phía sau có một trậntiếng bước chân, từ từ chậm chậm, vừa nghe là biết tiếng phát ra từ "móngvuốt" của Thịnh hồ ly.
Tôi quay đầu lại, đang muốn gọi hắn nhanh lại đâygiúp.
Nhưng cái quay đầu này, thật là hỏng bét rồi.


Hắn đã muốn đứng trước mặt tôi, hơn nữa không đợi tôiphản ứng, liền hơi cúi đầu, hôn tôi.
Không chỉ là môi chạm môi, đầu lưỡi hắn, còn nhanhchóng mà thanh thản vờn trong miệng tôi.


Sau đó, hắn rời khỏi cái người đang trợn mắt há hồm làtôi, cười nhạt, nói một chữ "Sớm" (chàobuổi sáng)
Tiếp theo, ngồi xuống chỗ của mình, giống như chưaphát sinh chuyện gì, mặc lên áo blouse trắng, tiếp tục xem tạp chí y học.


Tôi chậm chạp động đậy trở lại, tiếp theo liều mạngđập đầu vào tường.
Nếu biết trước hắn sẽ làm vậy, tôi vừa rồi hẳn là nênngậm phân trong miệng a, thật thiệt thòi!
Trợn mắt, phát hiện tên thanh niên kia đã kéo quầnlên.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm gì?"


Hắn quay đầu, trên mặt buồn bã nói: "Bác sĩ, tađã biết."
Tôi không hiểu ra sao: "Ngươi biết?"
Cậu thanh niên thần sắc ngưng trọng gật đầu: "Bácsĩ, theo biểu tình và động tác vừa rồi của ngươi, ta liền hiểu ra, "phíadưới" của ta....đã không có thuốc chữa"


Nói xong, hắn không để ý tôi ngăn cản, dứt khoát kiênquyết đi ra ngoài.
Từ đó, biến mất trong biển người.
Sau bình phong, tôi cầm dao giải phẫu nho nhỏ, nhànnhã chơi đùa.
Trên thân dao lóe lên ánh sáng lạnh bạc, còn có ánhmắt âm lãnh của tôi.


Tôi ra khỏi bình phong, trực tiếp đem dao phóng tớingười hắn.
Dao ở không trung vạch ra một đường cong màu bạc,chuẩn xác cắm vào mặt bàn trước mặt hắn.
Hiệu quả không tồi, thân đao còn rung vài cái.


Nhưng Thịnh hồ ly không cho tôi chút mặt mũi, ngay cảlông mi cũng không động một chút, chỉ hỏi: "Ngươi có phải là muốn hỏi ta,vì sao vừa rồi hôn ngươi?"
Người thông minh, tôi chính là muốn hỏi câu này.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa một nét cười khôngrõ ràng: "Bởi vì, hôm qua ngươi véo mông của ta."






Truyện liên quan