Chương 89: Mai nữ cứu anh hùng

Mainữ: ý chỉ người phụ nữ không gia thế, không tướng mạo, không tài nghệ, túm lạilà cái gì cũng không có
Trận thế của đám người này thật sự quá lớn a.
Nhưng mà cũng may, Vân Dịch Phong dường như đã biếtmình sẽ có một ngày như thế này, cho nên chất lượng cửa kính xe rất tốt


Trong một ngày mùa đông thế này, mà ba tên côn đồ kiađập đến xuất mồ hôi, kính xe vẫn rất ổn, không bị tổn hại gì.
Đập đập mãi, đám côn đồ này lại có thể đập đến kíchtình luôn, bắt đầu cởi quần áo ra


Mấy cái thân thể đó, thật sự là… toàn xương sườn vôcùng thê thảm a.
Chẳng qua là, đám hỗn đản cường tráng như hộ pháp đềuvây đánh Vân Dịch Phong, chỉ có mấy tên gầy còm da khỉ không có bản lĩnh nàymới đành phải đến đối phó với tôi.


Tôi không có việc gì, ngồi trong xe đếm xương sườn củanhững người này chơi
Mỗi cái đều rõ ràng, thật là hâm mộ.


Trong lúc đang đánh giá, ánh mắt lơ đãng liếc qua liềnthấy Vân Dịch Phong. Tình hình chiến đấu của bọn họ thật kịch liệt và thảmthiết. Đương nhiên, thảm thiết là miêu tả đám người vây đánh Vân Dịch Phong.Vân Dịch Phong không hổ là người thường xuyên đánh giết, động tác thật gọn gànglinh hoạt. Chỉ thấy hắn nhanh chóng kéo một tên côn đồ, động tác như tia chớpvụt qua một cái, tên côn đồ kia ngay lập tức liền bị gãy chân, gãy xương sườn.


Cho nên, lấy Vân Dịch Phong làm trung tâm, trong vòngbán kính một thước đều không có người sống. Tốc độ cùng sức lực mạnh mẽ của VânDịch Phong làm cho hắn thoạt nhìn giống như một con báo. Ánh sáng và khí thếtrong mắt của hắn làm kẻ khác không dám nhìn gần. Mỗi đường cong cơ thể hắn đềulộ ra sự sắc bén. Mỗi một khối cơ thể trên người hắn đều chứa đựng sức mạnh vôhạn. Cứ như vậy làm cho đám côn đồ không dám xông lên.


available on google playdownload on app store


Lúc này, người cầm đầu quân địch hô lớn: “Mau lên choông, ai đánh hắn một cái, sẽ được thưởng một vạn! Đánh hắn đến bị thương chảymáu, sẽ được thưởng năm vạn! Đánh hắn gãy một cái xương, sẽ được thưởng mườivạn!”


Nói thật, chiêu này không tệ, rất đáng để học tập. Lầnsau, tôi cũng có thể đứng trước nhóm soái ca lớn tiếng dụ dỗ: “Ai để cho ta sờmeo meo, sẽ được thưởng cho 10 nhân dân tệ! Để cho ta sờ mông, được thưởng 50nhân dân tệ! Để ta sờ tiểu đệ đệ, sẽ được thưởng 100 nhân dân tệ!”. Thưởng lớnchắc chắn sẽ có người đàn ông dũng cảm.


Những tên côn đồ này giống tôi, tất cả đều là ngườithấy tiền sáng mắt. Vừa nghe lời nói của thủ lĩnh, lập tức cầm vũ khí đánh vềphía Vân Dịch Phong. Trong nháy mắt, tình cảnh biến thành một đám sói đực baovây săn bắt con báo.


Tai của tôi lập tức vang lên âm thanh trong “Thế giớiđộng vật”, chú Triệu Trung Tường thuyết minh đầy tình cảm: “Trong màn đên đentối, con báo nhỏ Tom bị một đám lang sói vây đánh, Tom cố gắng chống cự lại,hắn biết rằng mình không thể ngã xuống, bởi vì trong hang ổ của hắn còn có emtrai Jerry gào khóc đòi ăn…”


Tôi ở trong xe luôn có trạng thái phấn khích.


Một đám đàn ông thành thục đánh nhau trước mắt tôi.Những thớ thịt căng tràng, mồ hôi tí tách, máu đào vần vũ, hooc-môn giống đựctích tụ khuếch tán. Bởi vậy, adrenalin trong cơ thể tôi giống như các chỉ sốtrong Bull market (thịtrường theo chiều giá lên), cứ chực chờ tăng thẳng lên trên.


Đang lúc cao hứng, bỗng nhiên, một tên côn đồ, một têncôn đồ đê tiện thừa dịp lúc Vân Dịp Phong đang đối phó đồng bọn, cầm dao gọtdưa hấu[2],gươngmặt méo mó, miệng xiêng vẹo chém một đao về phía sau lưng Vân Dịch Phong.


Nhất thời, thân mình Vân Dịch Phong cứng đờ. Nhưng hắnkhông dừng lại lâu, tích tắc lại xoay người, một cước đá vào vùng bụng trungtâm của tên côn đồ đó. Kết quả, tên côn đồ kia giống như con búp bê vải, tungbay trong không trung, cuối cùng đâm vào một cây cột điện thoại, “Bịch bịchbịch bịch” trượt xuống dưới, “Ọe” một tiếng, ói ra máu tươi, hoàn toàn hôn mê.


Trước khi hôn mê, khóe miệng nhuốm máu của hắn mỉmcười, thỏa mãn nói một câu: “Năm vạn nhân dân tệ, ta, ta lại có thể chơi auditionthật nhiều ngày”


Trong tích tắc Vân Dịch Phong xoay người, tôi nhìnthấy miệng vết thương ở phía sau lưng hắn. Dài 5 tấc, áo bị chém rách, máu đangchảy ra ào ạt, nhiều đến nỗi dọa người. Bởi vậy, vừa rồi adrenalin của tôi còntăng nhanh giống các chỉ số trong Bull market, liền giống như cổ phiếu dầu mỏđộc ác điên cuồng rớt giá.


Mỗi một động tác nhỏ của Vân Dịch Phong, đều động đếnvết thương trên lưng. Tôi nhìn cũng đau xót. Cũng vì vậy mà động tác của hắnbắt đầu hơi đình trệ. Vì thế, lại bị lợi dụng cơ hội ám toán thêm mấy đường. Cómáu tươi bồi dưỡng, một đám lang sói ánh mắt đỏ hung ác, dường như không muốnsống mà cầm vũ khí giáng xuống trên người Vân Dịch Phong.


Bây giờ, tôi bắt đầu sốt ruột


Cho dù thế nào, Vân Dịch Phong cũng là anh của nhóc ănxin, tôi rốt cuộc cũng không thể thấy ch.ết mà không cứu. Nhớ tới hai má phấnnộn của nhóc ăn xin, liếc mắt nhìn cơ bắp mê người của Vân Dịch Phong một cái.Tôi nghiến răng, quyết định vẫn nên là đi ra ngoài cố gắng hết sức lực non nớtcủa mình.


Lúc này, ba tên gầy còm da khỉ đập xe đã đập đến sứccùng lực kiệt.
Tôi thấy đến thời cơ, thừa dịp có một tên gầy còm dakhỉ trong đó đang nghỉ ngơi, đẩy mạnh cửa ra.
“Rầm” một tiếng, tên gầy còm da khỉ liền bị đụng bayđi.


Sau đó, tôi bước ra khỏi xe, nhặt cây gậy sắt rớt trênmặt đất lên. Sau đó, hai tay giơ lên, đập lên đầu hai tên khỉ gầy còm vẫn cònchưa phục hồi lại tinh thần. Chỉ nghe hai tiếng trầm đục, hai tên côn đồ “Ngao”một tiếng, liền nằm ngay đơ trên mặt đất.


Vốn dĩ, tôi tính chỉ đập đầu bọn họ thôi là xong rồi.Nhưng mà, ba tên gầy còm da khỉ này lại dám dùng dáng người xương sườn của mìnhđến làm bẩn ánh mắt của tôi, hại tôi lúc trở về không biết phải dùng bao nhiêutấm ảnh trai đẹp để quên đi xương sườn chói mắt kia.


Vừa nghĩ đến chuyện này, tôi liền tức giận trong lòng.
Tục ngữ nói, đẹp nhất là ánh tà dương, độc nhất làlòng dạ đàn bà. Cho nên, tôi quyết định, sử dụng chiêu thức độc ác nhất trênđời này — đánhtiểu kê kê của bọn họ.


Trong màn đêm đen bao phủ, ánh mắt của tôi dần dầnhiện ra ánh sáng âm độc. Tôi tiến lên, kéo chân bọn họ, xếp ba người thành mộtdãy, động tác thuần thục cởi quần bọn họ ra. Tiếp theo, tôi để ngón giữa lênngón cái, kề sát vào tiểu kê kê bọn họ, mạnh mẽ búng. Tay chân bọn họn ngay lậptức bắt đầu co giật.


Ngón tay của tôi búng lên búng xuống ba cái mệnh cănđó, vừa búng vừa hát rất HIGH:
“Đến đến, ta là một cây táo, táo táo táo táo táo táotáo táo táo táo táo táo......
Đến đến, ta là trái chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêutiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu......


Đến đến, ta là một trái thơm, thơm thơm thơm thơm thơmthơm thơm thơm......"
Búng đến cuối cùng, miệng ba người bắt đầu sùi bọtmép.
Thanh âm của tôi, cao vút tận mây, êm tai dễ nghe.
Một đám người đang chiến đấu kịch liệt bên kia đềudừng việc đánh nhau, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.


Có kinh ngạc, có khiếp sợ, có xấu hổ, cũng có hâm mộ…
Tuy rằng biểu hiện không đồng nhất, nhưng mà, bọn họđều có một động tác chung, đó là — che lạitiểu kê kê nhà mình.
Xem ra là đồng cảm, xứng đáng là anh em tốt. Thì ra,côn đồ đường phố, cũng có chân tình.


Còn Vân Dịch Phong nhìn tôi, lông mày lại bắt đầu runrun kiềm chế.


Tôi cảm thấy, người này đặc biệt không hề biết đếnviệc báo đáp ân huệ. Dù thế nào, tôi làm như vậy cũng là vì muốn thu hút sự chúý của đám người đang muốn đập bẹp hắn, mục đích là vì giúp hắn a. Nhưng trênmặt Vân Dịch Phong lại lộ ra bộ dáng xấu hổ “Tại sao ta lại cùng phe với cô gáinày”.


Cho nên mới nói, thói đời ngày nay, lòng người cáchnhau một tầng da. Tấm chân tình sáng lóng lánh như viên thủy tinh của tôi lạibị người ta giẫm đạp như vậy đó.
Đáng tiếc, chiêu thức số một này của tôi cũng khôngkéo dài được thời gian lắm


Thủ lĩnh đám côn đồ kia cứng rắn thu hồi ánh mắt, hétlớn: “Đừng quan tâm cái con nhỏ điên kia! Đánh Vân Dịch Phong, bây giờ, chúngta tăng giá, ai đánh hắn một cái, được thưởng hai vạn! Đánh hắn bị thương chảymáu, thì thưởng cho sáu vạn! Đánh hắn gãy một cái xương, thưởng cho mười mộtvạn!”


Bởi vậy, tất cả đám côn đồ đều cứng rắn thu hồi ánhmắt, tiếp tục vây đánh Vân Dịch Phong.


Quân địch thật sự rất nhiều, giống như châu chấu, cứnhắm thẳng vào người Vân Dịch Phong mà tấn công. Trong nháy mắt, hắn trước sauthọ địch, đùi đã bị đánh trúng một cái, ngay lập tức không cầm cự được, ngồixổm trên mặt đất.


Lúc này, một tên côn đồ ánh mắt phấn khích cầm lấy câygậy, đánh mạnh vào ót Vân Dịch Phong. Có thể thấy được người nọ đã sử dụng toànbộ sức lực
Một gậy đánh xuống, phỏng chừng óc của Vân Dịch Phongđều sẽ bị đánh văng ra ngoài.


Tôi không khỏi nói thầm một tiếng: “Thật tàn nhẫn!”


Lại nghĩ đến ông tổ đánh người Sài Sài nhà chúng ta,cầm gạch, bình thường chỉ dùng 3 phần lực, đập đến khi người ta khóc, cũng liềndừng tay. Còn tôi, thì ác độc hơn một chút, dốc sức đánh đầu người ta thành tứgiác. Thật bất ngờ, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn. Những người này lạicòn muốn đánh óc của đồng loại mình văng ra ngoài, đúng là không có đạo đức,không trình độ, không có nhân phẩm, không có hàm lượng kỹ thuật


Kết quả là, một tiếng nổ vang trong không trung, HànThực Sắc tôi lên sân khấu.
Tôi đứng bên ngoài vòng vây, hét lớn một tiếng: “Khôngmuốn bị búng tiểu kê kê, liền dừng lại cho ta!”
Chiêu này vẫn thật có hiệu quả, mấy tên côn đồ nhỏ lậptức nhường một con đường cho tôi.


Tôi từ con đường đột phá được nhanh chóng tiến vào,một búa đánh về phía đầu người nọ đang muốn hành hung .
Người nọ bị đau, gậy sắt trên tay cũng liền rơi xuốngmặt đất.


Tôi một cước đá cây sắt cho Vân Dịch Phong, sau đóthừa dịp tên côn đồ hành hung kia còn chưa có phục hồi tinh thần lại, liền giơbúa lên, ba tiếng “Đùng đùng đùng” hạ xuống, thành công gõ cho đầu hắn thành tứgiác.


Sau đó, tôi nhanh chóng di chuyển đến phía sau VânDịch Phong, giúp hắn bảo vệ phía sau.
Lưng tôi kề sát lưng hắn
Tiếng cười trầm thấp của Vân Dịch Phong trực tiếptruyền vào trong cơ thể tôi: “Không nhìn ra, ngươi là cô gái rất lợi hại”
Phí lời, không lợi hại sao có năng lực ngồi trên mặtngươi hai lần?


Tuy rằng trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng mà cũngkhông dám nói ra trước mặt hắn. Nếu gợi lên thù mới hận cũ trong Vân DịchPhong, hắn không phải sẽ không để ý tình thế mà khiến tôi “răng rắc” sao?
Cho nên, tôi thấp giọng khiêm tốn nói: “Huynh đài, quákhen, quá khen”


Phía bên này, chúng tôi còn chưa có khách sáo xong,đám côn đồ châu chấu liền bổ nhào về phía chúng tôi. Vì thế, tôi cùng Vân DịchPhong hai người, người thì cầm gậy sắt, người thì cầm búa, vợ chồng song songđánh người khác.


Trong phút chốc, tôi bỗng cảm thấy mình rất có phongcách của thiên thần Charlie.
Tức khắc, chiếc cup B nhỏ hẹp lại phình ra thành cupD.


Đang lúc dương dương tự đắc, tôi bỗng phát hiện tìnhthế hơi bất thường. Vốn tưởng rằng, đám côn đồ đường phố cũng có khí khái đànông. Hóa ra là, những người này, tất cả đều là một đám tham sống sợ ch.ết, bắtnạt người yếu. Chắc là cảm thấy sức lực và lực sát thương của tôi nhỏ hơn sovới Vân Dịch Phong, cho nên phần lớn mọi người đoàn kết đứng lên tấn công tôi.


Trong cơn giận dữ, tôi quyết định giết gà dọa khỉ.
Tôi sẽ đánh văng não một người, xem bọn hắn còn dámkhi dễ tôi là quả hồng mềm không.


Kết quả là, tôi giống như giương cao ngọn cờ lý luậncủa Mao gia gia và Đặng gia gia[3], giơcao búa trong tay lên. Búa ở trên không trung tạo ra một độ cong hoàn hảo. Cùnglúc đó, trong ánh mắt kinh hoàng của đối thủ tôi thấy chính mình giương nanhmúa vuốt, bộ mặt hung dữ, miệng méo, mắt nghiêng. Thật sự có chút ảnh hưởng củadân mua bán chợ búa


Cho nên, trong khoảnh khắc này, tôi chỉ biết, một búanày của tôi hạ xuống, tuyệt đối có thể tạo thành đỉnh cao sinh linh đồ thán.Lúc búa giơ đến điểm cao nhất, mặt của tôi cũng co rút tới cực hạn. Búa tiêudiệt linh hồn sắp hạ xuống. Tôi nhắm mắt lại, đập mạnh một cái trước mặt ngườinọ.


Nhưng mà, không hề vang lên tiếng kêu thảm thiết nhưtrong dự đoán.
Chẳng lẽ đã đánh ch.ết rồi?
Tôi nghi ngờ mở mắt ra, lại thấy, người nọ đứng ngayngắn trước mặt tôi, ngoại trừ run lẩy bẩy, cộng thêm ngoài đũng quần ẩm ướt,không có vết thương nào.


Bình tĩnh lại nhìn, tôi phát hiện vấn đề ở chỗ nào.
Búa của tôi chỉ còn lại cái cán gỗ.
Cục sắt phía trên hoàn toàn không thấy.
Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp dùng cán gỗhung hăng đánh lên đỉnh đầu người nọ. Sau đó, hắn liền ngủ yên
Như vậy, cục sắt thiếu ở đâu?


Tôi mang theo nghi vấn xoay người, phút chốc liền thấyđáp án — Vân Dịch Phong không biết từ khi nào đã ngã trên mặt đất, hôn mê, trênót hắn có cái cục u nổi lên rất cao, rất to, rất xanh. Đáng sợ nhất chính là,bên cạnh hắn chính là cục sắc đã biến mất kia của tôi.


Nhân vật quan trọng đã bị đánh hôn mê, mọi người đềuyên tĩnh lại.
Ngực của tôi nháy mắt lại lùi về B.
Tôi ngờ vực lấy tay chỉ vào chính mình hỏi mấy tên cônđồ: “Hắn, thật là… ta đánh?”
Đám côn đồ kia rất nể mặt tôi, đồng loạt gật đầu.
Nhất thời, lòng tôi bi ai.


Vân Dịch Phong đáng thương, ngươi ở trong cảnh tàn sátkhốc liệt cùng mưa bom bão đạn đều rất xuất sắc.
Không ngờ, lại hy sinh dưới cây búa bay tới của đồngbọn.
Đây là một bi kịch a.
[2]dao gọt dưa hấu
[3]Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình






Truyện liên quan