Chương 5: Tu ma phải đâu chuyện đùa

Sáng sớm chim hót líu lo, ánh ban mai tràn vào ngôi chùa xưa cũ khoác lên vạt nắng nhàn nhạt làm tăng thêm phần nào cổ kính.
Vân Phong tự hôm nay ai nấy đều mặt mày rạng rỡ đón ngày mới tốt lành, những khổ cực phải chịu đựng bao ngày qua chỉ vì một tin này tựa như có cánh bay đi không còn gì.


“Ngươi thật sự sẽ rời đi?”
Phương trượng nhìn Đồng Mẫn Mẫn đứng cạnh Sở Hoài Thu hồ nghi, không dám tin Vân Phong tự sẽ lại có ngày yên bình.


Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày, nói:”Đương nhiên! Ta đã nhận y làm sư phụ, sư đi đâu thì tất nhiên đồ phải đi theo đó. Hay là ông thích ta ở lại đây hơn, ta sẽ không phiền nếu ông đưa ra yêu cầu đó đâu.” Chỉ cần có chăn êm, nện ấm thì bảo nàng sống ở đâu cũng được.


Phương trượng vội vã lắc đầu:”Vẫn là nên đi theo Sở đạo trưởng tốt hơn.”


Đùa à! Dễ gì tống khứ được con yêu quái chiếm cứ phòng ông bao lâu nay, ông phải chập mạch dữ lắm mới đưa ra cái yêu cầu ngu ngốc đó. Há há, vĩnh biệt tháng ngày chen chúc với đám đệ tử dùng chung một phòng đi nhá!


Không chỉ có phương trượng vui mà tất cả đệ tử trong Vân Phong tự đều vui, vui nhất chính là người bị Đồng Mẫn Mẫn dùng móng gà cào mông, từ nay không phải đề phòng sống trong lo sợ nữa rồi.


available on google playdownload on app store


Tối hôm “thu phục” được Đồng Mẫn Mẫn, người được cả chùa công nhận là ôn thần gây họa, Sở Hoài Thu được mọi người tiếp đãi linh đình, một bàn dài đồ ăn toàn là rượu và thịt, có vị sư tăng còn đứng lên hát góp vui nguyên bản tình ca mây gió dài dằng dặc hơn cả tiếng đồng hồ, phương trượng cũng được dịp mặc áo cà sa giáp vàng ra khoe.


Mặc dù nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng nhưng vẻ mặt người nào cũng hồng hào phấn khởi, tặng cho Sở Hoài Thu và Đồng Mẫn Mẫn rất nhiều quà khiến hai người phải gồng lưng lên mang vác. Một vị sư chuyên quản chuyện bếp núc trong chùa mắt ngấn lệ, trao cho hai người bọc vải đựng gà nướng và vài chục cái bánh bao y đã nặng đêm qua, dặn dò hai người lên đường cẩn thận liền che mặt lệ rơi chạy đi.


Sở Hoài Thu và Đồng Mẫn Mẫn nhìn theo thầm trộm lau mồ hôi, cái chùa này có vấn đề không nhỏ nha!
“Đi đường bảo trọng!”


Nhị sư huynh tiến lên nói với nàng, Đồng Mẫn Mẫn nhìn người ôn hòa chính trực trước mặt, khí chất thản nhiên ung dung tự tại, ý cười như gió xuân, thật khiến người khác dễ sinh lòng yêu mến.


Dung mạo tuấn tú thoát tục so với cái chùa xập xệ này đúng là “bông hoa lài cắm bãi phân trâu”, chưa kể nơi đây toàn là bóng ẩn bóng hiện, để y ở đây chẳng khác nào cừu non giữa bầy sói đói, tứ bề thọ địch. Đồng Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ một lát liền thấy thương y vô cùng, đi tới nắm tay y, hứa hẹn.


“Chờ ta, ta nhất định sẽ mang huynh ra khỏi đây. Trong thời gian đó, huynh phải nhớ kĩ tuyệt không được để ai dụ dỗ huynh sa vào con đường trần tục, đợi ta hoàn thành bá nghiệp rồi sẽ thu huynh vào hậu cung.”


Khuôn mặt nghiêm túc, mắt sắc lại kiên định quyết tuyệt, thật khó mà hình dung những lời này lại phát ra từ miệng của một cô bé nhỏ nhắn.
Nhị sư huynh kinh ngạc, chốc sau liền mỉm cười, chân thành nắm lại tay nàng, dịu dàng đáp ứng.
“Được, ta chờ nàng!”


“Không! Không được đâu nhị sư huynh à!!”
Đám người Vân Phong tự đồng thanh hét lên, mau chóng tiến đến dùng chiêu phân tách uyên ương, đem nhị sư huynh mà bọn hắn tối kính trọng ra phía sau bảo hộ, trừng mắt cảnh giác nhìn Đồng Mẫn Mẫn.


Sở Hoài Thu tóm được gáy áo Đồng Mẫn Mẫn liền kéo nàng lùi về sau một bước, chấp tay nói lời cáo biệt.


“Cũng không còn sớm nữa, bọn ta phải lên đường kẻo trễ giờ xuất phát thì không tốt. Ngàn dặm tiễn người cũng đến lúc nói lời tạ từ, các vị, có duyên sẽ gặp lại.” Nói rồi mang theo Đồng Mẫn Mẫn trong cái nhìn đầy xúc cảm của mọi người rời đi.


Phương trượng vẫy khăn tay chấm nước mắt, buồn bã xoay người muốn trở về phòng tịnh tu, khi đi ngang qua tiểu hòa thượng thì nói.


“Bảo Tiểu Thiện mang bát chè hạt sen đến phòng ta, cả Tiểu Phúc nữa, nói với hắn trên mặt ta vừa xuất hiện hai nếp nhăn mới, bảo hắn làm gì thì làm cũng phải mau nghĩ cách để da dẻ ta trở lại căng mịn như xưa. Tuần sau có lịch tiếp đón mấy vị phu nhân đến cúng dường, bảo mọi người phải tập dược cho kĩ mỉm cười thật niềm nở vào. À chưa hết, nhớ nói Tiểu Hậu đi lên đục thủng mấy cái nóc nhà, đục càng nhiều thì mấy vị phu nhân sẽ càng thêm thương tình mà mạnh tay cúng bái. Đã nghe rõ chưa?”


Tiểu hòa thượng nghe xong liên tục gật đầu, vội vàng nói:”Con rõ rồi phương trượng!”
Phương trượng cộc lốc mắng:”Rõ rồi sao còn không nhanh chân chạy đi làm, muốn đợi ta thỉnh ngươi nữa chắc.”
Tiểu hòa thượng gật đầu vâng, dạ hớt hải chạy đi.


“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Phương trượng cười tủm tỉm, phe phẩy mông hướng phật đường thẳng tiến.
“Ế, vậy còn cái răng vàng của ta thì sao? Chẳng nhẽ từ nay ta phải chịu cảnh sún răng hả?”
Quản phòng bất mãn la lên, mấy đồng môn quanh đó vỗ vỗ vai hắn cảm thông.


“Ngươi cứ coi như “của đi thay người” thì sẽ bớt đau răng hơn.”
“Còn miếng đậu hũ thối của ta thì sao?”
Mọi người liếc mắt khinh thường, cũng chả ai thèm quản tên đậu hũ lên men này.
“Sớm thôi, chúng ta sẽ gặp nhau!”


Chỉ còn một mình nhị sư huynh đứng đó trông theo phương hướng hai người rời đi, lời nói ẩn ý khiến người ta khó đoán, khuôn mặt đạo mạo chợt câu lên nụ cười yêu nghiệt, màu hổ phách trong đáy mắt thoáng dạ lên.


Ánh trăng sáng tỏ giữa trời cao, nghiêng bóng soi mình dưới mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu muôn vàn ánh sáng mông lung huyền ảo, trong những bụi rậm cây cỏ côn trùng cất tiếng kêu vang, hòa vào lời ca của sông núi mây trời.


Đồng Mẫn Mẫn nhắm mắt khoanh chân ngồi thiền trên bờ đá, im lặng tiếp nhận thứ ánh sáng tinh khiết từ mặt trăng đang chảy cuộn vào cơ thề nàng.


Một cảm giác thật kì lạ, giống như nàng đang được thanh tẩy vậy. Thần thức mở rộng, tầm nhìn cũng không còn giới hạn như trước đây, phảng phất như nàng có thể tường tỏ tất cả mọi chuyện trên thế gian này.


Sở Hoài Thu đưa Đồng Mẫn Mẫn đến đây để thuận tiện cho việc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đây là ẩn cốc nằm sâu bên trong lòng núi, người bình thường khó mà tìm được đến đây, bởi nó đã được phủ một tầng trường lực ngăn cách với thế giới bên ngoài, không phải người tu đạo chắc chắn sẽ không thể nào nhận ra lực lượng vô hình đang bao trùm nơi đây.


Sở Hoài Thu khá là tự tin với kết giới y đã giăng ra, bảo nàng cứ yên tâm chiếu theo cách chỉ dẫn của y mà tu luyện. Kể từ ngày đặt chân đến đây, nàng đã ngồi như vậy được mấy tháng rồi.


Hic! Thịt bò, sườn nướng, sôi hấp,.. Thèm ch.ết đi được! Đến thầy tu còn có lúc trốn đi ăn thịt dăm đôi bữa, thì người trần mắt thịt như nàng làm sao mà chịu nổi. Không ngờ tu luyện cũng giống hệt như tập Yo-ga, chỉ hít khí trời ăn không khí rồi sống. Má ơi, con nhớ món má nấu!


“Có muốn xuống núi cùng ta không?”
Sở Hoài Thu nhìn Đồng Mẫn Mẫn nước mắt chảy dài mà mở lòng từ bi, dù sao thì ma tu bọn hắn đều là tùy dục sở cầu, nếu cứ tiếp tục áp chế bản thân sẽ không tốt cho việc tu luyện.


“Thật? Sư phụ thật sẽ dẫn con xuống núi?” Đồng Mẫn Mẫn mở to mắt, có chút không dám tin vào tai mình.
Sở Hoài Thu hừ một tiếng:”Nếu không muốn thì cứ ở lại đây.” Rồi phất tay đi ra cửa động.
“Ai nói không muốn đi chứ! Sư phụ, đợi con một chút, đừng đi nhanh như vậy!”


Đồng Mẫn Mẫn nảy người lên nhanh chân đuổi theo, nàng không muốn tiếp tục ăn trái cây dại sống qua ngày nữa đâu. Trước đây lúc còn ở Vân Phong tự cũng không khổ như thế này, ít ra còn có phòng của phương trượng an ủi, giờ thì phải sống cảnh màn trời chiếu đất, muỗi đốt thấy thương luôn.


Thị trấn dưới núi ồn ào náo nhiệt, dòng người ngược xuôi buôn bán tấp nập đông vui, Đồng Mẫn Mẫn nhìn mà mắt sáng cả lên.
Oa, thật thích nha! Không ngờ có thể tận mắt nhìn thấy phố chợ thời cổ đại, trước kia thì chỉ có thể xem trong Ti-vi thôi!


Đồng Mẫn Mẫn phá lệ vui vẻ hơn ngày thường, tung ta tung tăng hết chạy đến gian hàng này lại đến gian hàng kia, mua được cả khối đồ kì lạ mà Sở Hoài Thu buộc phải nhìn nhận lại con mắt thẩm mỹ của nàng.


Dọc đường đi có rất nhiều cô nương e lệ lén nhìn hai người, trực giác mách bảo vấn đề không nằm trên người nàng, bởi Sở Hoài Thu đã hóa phép để nàng trông như người bình thường, chứ nếu để yên thì nàng trông quá mức bắt mắt, chưa nói đến một đầu tóc trắng như tơ, chỉ riêng miếng vải quấn chéo che đi hơn nửa gương mặt, cùng con mắt bạc của nàng đã đủ gây chú ý rồi.


Đồng Mẫn Mẫn ɭϊếʍƈ cây hồ lô ngào đường liếc nhìn Sở Hoài Thu đi kế bên, nhờ nàng bảo y cạo chỏm râu dê đó mà trông y sáng sủa hơn hẳn. Bản thân Sở Hoài Thu vốn đã rất tuấn tú, nếu chỉ im lặng không nói càng dễ khiến người khác bị thu hút bởi khí chất thanh lãnh của y.


Đồng Mẫn Mẫn vuốt cằm. Chậc, không uổng công nàng nhận y làm sư phụ nha! Quá bảnh!
“Ấy, xin lỗi!”


Một người va vào Sở Hoài Thu, mặt cũng không ngẩng, nói xin lỗi rồi đi. Sở Hoài Thu nhíu mày, rất lấy làm không vui, y không thích bị người khác động chạm. Đồng Mẫn Mẫn thì hơi suy tư, tình huống này có điểm trông quen thuộc, dường như nàng đã từng thấy ở đâu rồi thì phải, quay sang hỏi Sở Hoài Thu.


“Sư phụ, người không mất gì chứ?”
Sở Hoài Thu nhìn nàng khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay kiểm tr.a người, nói:”Đương nhiên là không rồi, con nghĩ ta là ai.. chứ?!?” Túi tiền đâu mất tiêu rồi, không lẽ..
Sở Hoài Thu quay phắt qua nhìn nàng, liền thấy vẻ mặt “Biết ngay mà!” của nàng.


“Giờ phải làm sao đây, ta còn chưa ăn gì nữa đó.” Sở Hoài Thu nói, vừa vội vừa tức nhìn quanh tìm tên trời đánh thánh vật kia.
Đồng Mẫn Mẫn thản nhiên ăn tiếp cây hồ lô ngào đường khác, khi nãy nàng mua có hơi nhiều.


“Sao con biết được, đó là việc của sư phụ mà.” Nàng chỉ điểm:”Cứ tìm một cục đá rồi hóa nó thành vàng là xong.” Tiên nhân nào chả làm thế.
“Ta chưa học phép đó.” Sở Hoài Thu cũng không ngại nói ra.


“Gì cơ? Vậy mấy ngày tiếp theo phải làm sao?” Thầy cô bên ma nhân làm ăn gì mà tất trắc thế không biết, không muốn cho học trò mình sống dễ dàng à, phải đưa vào chương trình dạy đi chứ.
Sở Hoài Thu nhún vai, thấy nàng hoảng lên như thế y cũng bình tĩnh hơn.


“Thì đành tiếp tục hít khí trời trừ cơm thôi!”
Đồng Mẫn Mẫn vừa nghe tới hai chữ “hít khí” thì hét lớn, ôm mặt như trời sắp sập.
“Không muốn! Con còn chưa ăn gì ra trò mà!” Mấy cây hồ lô này nhét cũng không đủ kẽ bụng của nàng.


“Đó không phải việc của ta!” Sở Hoài Thu đáp trả.
Hừ hừ! Hay lắm, dám ăn miếng trả miếng nàng! Không hổ là Sở nhỏ mọn!
Đồng Mẫn Mẫn liếc nhìn qua bên đường, mắt nàng lóe lên, cười gian.


“Đây là đại ca của ta, huynh ấy trước giờ chỉ ru rú trong nhà khiến cha mẹ ta rất phiền lòng, nhiều khi còn lo huynh ấy tự kỉ như thế sẽ không có ai dám lấy làm chồng, hương hỏa mười bảy đời Sở gia chắc sẽ kết thúc ở đời huynh ấy mất thôi.”


“Cha bảo huynh trưởng nên ra ngoài bương trải để hiểu khó nhọc của cuộc sống, nhưng vì chứng sợ tiếp xúc với người lạ nên huynh ấy chưa bao giờ đi đâu. Nay phụ thân tuổi già sức yếu, trụ cột trong gia đình bị lung lay, mẫu thân vì chăm sóc cho phụ thân lâm trọng bệnh mà gầy đi một vòng, dung nhan tiều tụy.”


“Thương cha mẹ đã không quản khó nhọc dưỡng dục chúng ta một đời, ta và đại ca liền quyết định ra ngoài làm việc để đỡ đần gia đình. Đại ca ta tuy không có kinh nghiệm nhưng được cái siêng năng, xin các thúc cứ coi huynh ấy trong nhà mà tận tình chỉ bảo, đừng thấy huynh ấy gầy gò mà lầm tưởng yếu ớt, thật ra huynh ấy rất mạnh đó.”


Đồng Mẫn Mẫn đưa Sở Hoài Thu đến chỗ xây nhà đang tuyển người, nỉ non kể lễ chuyện gia đình khiến vô số người cảm động, chỉ ước con cái mình cũng được như nàng biết suy nghĩ cho cha mẹ, đối với Sở Hoài Thu quàng vai bá cổ vỗ ngực cam đoan.


“Cháu cứ yên tâm, bọn thúc nhất định sẽ giúp đỡ đại ca cháu để y nhanh chóng quen việc. Rồi cha mẹ cháu sẽ sớm khỏe lên thôi, cháu ngoan đừng khóc nhé!”
Một đại thúc tốt bụng còn xoa đầu nàng, cho nàng vài đồng tiền, nói.


“Cháu cầm lấy tiền rồi ra kia ăn bánh, uống trà chờ đại ca nhé! Đại ca cháu sẽ xong việc ngay thôi!”
Trời mới biết khóe môi Sở Hoài Thu đang co giật liên hồi, mắt trợn to không thể tin nhìn Đồng Mẫn Mẫn được mọi người quan tâm cho đủ thứ.


Này, mắt mấy người bị nhặm ăn hết rồi hả? Nhìn kĩ đi, trên mặt nó có giọt nước mắt nào mới ghê! Mà tại sao y phải làm việc cực khổ trong khi nàng được ngồi chơi xơi bánh chứ? Không công bằng, y muốn kháng nghị, quyền bình đẳng ở đâu rồi, đây chính là trọng nữ khinh nam nha!


Sở Hoài Thu gào thét trong lòng, nhìn Đồng Mẫn Mẫn cùng mấy vị đại thúc nhiệt tình nói cười vui vẻ kế bên, cho đến khi đốc công hối thúc thì họ mới chịu dừng lại mà quay về làm việc. Đương nhiên là dù Sở Hoài Thu có không tình nguyện đến mấy cũng bị kéo đi, y thật khóc không ra nước mắt nhìn tiểu ác ma đang vẫy vẫy ta với y, lần thứ chục ngàn hối hận vì đã lầm đường lỡ bước đến Vân Phong tự rước cái đại tổ tông này đi, đây đúng là trời cao đang trừng phạt y mà.


Đồng Mẫn Mẫn nhìn Sở Hoài Thu bị lôi đi sền sệt, mỉm cười nhấp một ngụm trà. Vì cái ăn cái mặc của chúng ta, sư phụ người phải cố gắng nha! Mẫn Mẫn sẽ ngồi ở đây ăn bánh cầu phúc cho người! He he!!
Sở Hoài Thu khóc thét. Ác ma, đúng là ác ma mà!!!






Truyện liên quan