Chương 7: Đại họa, đại họa rồi!
Bước ra khỏi huyễn trận, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu liền tiến nhập vào một tòa thành rộng lớn được dựng nên bằng thủy tinh thạch. Thắp sáng lên không gian là một loại thực vật đặc biệt mọc ven hai bên thành tường, lung linh lấp lánh như hàng ngàn giọt nước phản chiếu phát quang, bất giác mê hoặc tầm mắt của người đến trong khung cảnh huyền ảo mỹ lệ này.
Lần theo ánh sáng dẫn bước, Sở Hoài Thu cảm thấy không khí ngày một khó chịu, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, trước mắt một trận choáng, Sở Hoài Thu chống tay khụy xuống.
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Đồng Mẫn Mẫn đi trước nghe thấy tiếng động thì quay lại, lo lắng chạy đến đỡ Sở Hoài Thu đang khọt khạc hít thở không thông.
Sở Hoài Thu chật vật ngước lên, thấy Đồng Mẫn Mẫn không có triệu chứng gì, không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Con không thấy khó chịu trong người à?”
Càng tiến gần đến Bích Hàn kiếm thì linh khí thanh tẩy càng dày đặc, đáng lí ra Đồng Mẫn Mẫn đã bị nó đánh bay từ lúc bước vào cửa rồi mới đúng, chứ đừng nói là vào sâu được từng này, có thể như Sở Hoài Thu chịu đựng được đến giờ đã là tốt.
Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày, khó hiểu:”Không có, con thấy bình thường mà! Bộ có gì không đúng sao?”
Quá không đúng ấy chứ! Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào giả dạng, không chỉ phá vỡ kết giới bất bại của Cố Ngạc Thiền Vũ, mà đối với linh giới ở dây cũng thản nhiên không. Đồng Mẫn Mẫn ơi là Đồng Mẫn Mẫn, ngươi thật sự là ai?
“Sư phụ? Sư phụ, người sao rồi?” Sao tự dưng im re vậy?
Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu không nói gì chỉ chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt có chút thất thần mê muội, không khỏi đưa tay vỗ vỗ vào mặt hắn, lay tỉnh tâm trí.
Sở Hoài Thu lắc đầu, chống bờ tường đứng dậy.
“Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi!” Sở Hoài Thu đã xác định được việc mà y nên làm nếu còn sống sót trở ra, đó là điều tr.a thân thế thật của Đồng Mẫn Mẫn.
“Được.”
Càng vào sâu trong tòa thành càng thấy nơi đây đúng là kiệt tác của tạo hóa, hoa thơm cỏ lạ đua sắc khoe hương, thấp thoáng như nghe được tiếng nước chảy “Róc rách” bên tai, không gian im ắng tĩnh lặng càng như kích động lòng người.
Đồng Mẫn Mẫn như bị mê hoặc mà đi về phía trước, không để ý thấy Sở Hoài Thu phía sau đã ôm ngực, phải vịnh tường mà đi, hơi thở ngày một nặng nhọc. Linh khí nơi đây quả thật không thẻ xem thường, ngay cả một ma tu đương trải như y cũng khó lòng chống đỡ, vậy mà Đồng Mẫn Mẫn vẫn thản nhiên như không, một đường này hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi khí tức của nó.
Nước theo các khe rãnh đi nuôi sống thực vật đều chảy về thượng nguồn, đổ vào lòng hồ lam ngọc ánh xanh tuyệt đẹp. Trên đỉnh động có một lổ hổng ước chừng hơn 20 mét, giống như miệng của một ngọn núi rỗng tếch khoét sâu vào trong. Có vẻ như truyền thuyết Bích Hàn kiếm rơi từ trời cao xuống là thật, bởi theo ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng, là một trụ đá cắm thẳng thanh kiếm đượm xanh như bầu trời.
“Oa, đẹp quá! Sư phụ, sư phụ, người mau nhìn!” Đồng Mẫn Mẫn tán thưởng, không hổ là kì kiếm trong thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đồng Mẫn Mẫn vui vẻ chạy lại nắm tay áo Sở Hoài Thu lay lay, nói.
“Sư phụ, Bích Hàn kiếm này rất hợp với dáng người nha!” Bảo kiếm phải đi với mỹ nam thì mới tương xứng, Đồng Mẫn Mẫn nghĩ vậy.
Sở Hoài Thu vỗ ngực bình bịch, lời muốn nói ra ứ nghẹn vào trong. Ta còn chưa muốn ch.ết đến thế đâu, ma tu mà chạm vào nó là phỏng tay đó cô nương à!
Từ cửa động truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Sở Hoài Thu thấy sự chẳng lành liền kéo Đồng Mẫn Mẫn ra sau bảo hộ, không đến một khắc đã thấy cả đoàn người tiến vào, tản ra xung quanh bao vây hai người, rút kiếm chỉa vào Sở Hoài Thu và Đồng Mẫn Mẫn.
“Hai tên ma đạo các ngươi đúng là gan tày trời, mới dám xông vào tận thánh địa của Khải Thanh phái. Bổn trưởng môn nếu như để các ngươi bình an rời khởi đây, thì cái tên Tiêu Mặc Phùng ta sẽ viết ngược.”
Theo giọng nói âm trầm hùng hậu, đệ tử Khải Thanh phái dàn hàng ra nhường đường cho Tiêu trưởng môn uy vũ bước vào. Người nọ xấp xỉ tuổi trung niên, tướng mạo đường hoàng chính trực, trên người toát ra loại khí thế uy nghiêm khiến người khác kính phục.
Đồng Mẫn Mẫn nhìn Tiêu mặc Phùng một chút, kéo tay áo Sở Hoài Thu nhỏ giọng.
“Ban nãy thì là một người không chịu nhận tên, giờ lại có thêm một người đòi viết ngược tên mình. Cái môn phái này rốt cuộc là bị làm sao vậy không biết.” Nhắc mới nhớ, hồi mới gặp Sở Hoài Thu y cũng xin theo họ nàng. Bộ đây là mốt mới của người cổ đại hả ta? (*Là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ biết chưa!!!* Sở Hoài Thu gào lên.)
Sở Hoài Thu nhéo mặt nàng, nghe nàng thấp giọng kêu đau, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ranh con, đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa, ngại ch.ết không đủ thảm hả?”
Lần này thì toi thật rồi, ngay cả trưởng môn Khải Thanh phái cũng ra mặt. Sở Hoài Thu y mà còn sống trở về, nhất định sẽ cúng bái tạ ơn lão tổ tông Sở gia một con heo quay sữa hoành tráng luôn, tiện thể làm lễ tiễn luôn cái đại ôn thần chuyên rước họa này.
Đồng Mẫn Mẫn vỗ vai Sở Hoài Thu, khí phách nói:”Sư phụ đừng lo, người nếu có ch.ết thật đã có con ở lại lo ma chay cho người. Thầy trò ta tuy biết nhau chưa được bao lâu nhưng con rất quý mến người, chuyện hậu sự của người con đương nhiên sẽ an bày ổn thỏa.”
“Sở Hoài Thu trố mắt:”Sao chỉ có mình ta ch.ết thôi vậy? Còn ngươi thì sao?”
Đồng Mẫn Mẫn cười tươi như hoa, nghiễm nhiên trả lời:”Con còn quá trẻ để ch.ết sư phụ à, nên..” Đồng Mẫn Mẫn đẩy Sở Hoài Thu về phía trước, lệ nóng quanh tròng quay mông bỏ chạy, hét lên:”Sư phụ, Mẫn Mẫn sẽ không bao giờ quên hành động cao cả của người, đã liều mình hi sinh mạng sống thay con cản truy binh. Sư phụ, mộ của người con sẽ không quên khắc ba chữ CHẾT VÌ GÁI đâu!!”
Á à, cái con nha đầu vô lương tâm! Dám để ta ở lại một mình chạy thoát thân, mi nghĩ chỉ có mình mi biết chạy thôi chắc, xem ta bứt phá đây!
Sở Hoài Thu phi người bay lên chụp lấy hai chân Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Mẫn Mẫn đang chạy ngon trớn thì bị cản bước ngã dập mặt, “Ê a” xoa xoa cái mũi tội nghiệp đỏ bừng, bấu đất gồng mình trườn về phía trước, tức giận quay lại mắng kẻ sống ch.ết giữ khư khư hai chân nàng.
“Sư phụ, mau buông tay! Níu kéo không có hạnh phúc đâu!” Đồng Mẫn Mẫn đưa tay đẩy đầu Sở Hoài Thu ra, Sở Hoài Thu kiên trỉ ôm chặt chân nàng, gân cổ lên nói.
“Ta không có hạnh phúc thì mi phải chịu chung bất hạnh với ta!” Muốn thoát, đừng có mơ!
Đồng Mẫn Mẫn đau đớn, nhìn y thương tâm nói:”Sư phụ, ngươi hà tất phải tự làm khổ mình khổ người như vậy! Buông tay ra, mỗi người chúng ta hãy tìm một lối thoát!” Nàng bấu, nàng cào, vùng vẫy nhích người nhưng chẳng ăn thua gì, lại bị Sở Hoài Thu kéo tuột về phía sau, để lại những đường móng tay quằn quện trên mặt đất, quay lại đã thấy vẻ mặt tà ác của Sở Hoài Thu.
“Trời đã định, ngươi kiếp này chỉ có thể ở bên cạnh vi sư!”
“Không..!!!” Đồng Mẫn Mẫn tê tâm phế liệt gào lên, mắt trắng dã chuyển động chậm ngã xuống.
Đứng một bên nhìn hai kẻ dở người diễn trò, Khải Thanh phái môn đệ đồng loạt lau mồ hôi. Cái thể loại thầy trò gì mà đèo nhau cùng ch.ết vậy nè? Lại nghĩ đến mấy vị sư phụ hung tợn nhà mình, tất cả đều âm thầm cảm thán, số mình vẫn còn tốt chán!
“Đi lên bắt cả hai người về đây!” Tiêu Mặc Phùng cũng đau đầu, day day thái dương.
Đám đệ tử hô “Vâng!” một tiếng rồi buớc đến chỗ hai người, vừa tính đưa tay giữ Sở Hoài Thu thì bị một trường lực hất văng ra, đập mạnh người vào thành đá.
Biến cố bất ngờ khiến người của Khải Thanh phái đều không kịp đề phòng, chỉ trong tích tắc Sở Hoài Thu đã bật người dậy, ánh mắt sắc lại nghiêm túc, bên môi còn vươn một đường chỉ đỏ thẩm, đầu ngón tay trong không trung vẽ ra chú thuật bằng máu, ẩn hiện vô số kim vân rực sáng.
Nhận ra ý đồ của Sở Hoài Thu muốn lập kết giới phong tỏa, Tiêu Mặc Phùng vận công hướng y đánh đến. Sở Hoài Thu hét lên một tiếng, đạo phù chú liền lao ra, cản phá thành công một đòn của Tiêu Mặc Phùng, đồng thời bức bọn họ phải lùi về sau mất bước, đem Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu cô lập phía bên trong kết giới.
Sở Hoài Thu khụy gối phun ra một ngụm máu, thân thể vô lực ngã sấp xuống. Y đã dồn toàn lực vào chiêu thức vừa rồi, hi vọng nó sẽ giúp họ cầm cự đủ lâu để y tìm được cách đưa Đồng Mẫn Mẫn rời khỏi đây.
Đồng Mẫn Mẫn nhanh chóng dìu Sở Hoài Thu, tay chân quýnh quáng cả lên liên tục hỏi:“Sư phụ, người ổn không? Máu chảy nhiều quá, người sẽ không bị sao chứ?” Đồng Mẫn Mẫn tự trách, chỉ vì một phút nông nổi ham chơi mà nàng hại đến Sở Hoài Thu, nếu y không may xảy ra chuyện gì thì nàng sẽ ân hận suốt đời.
Sở Hoài Thu kéo ra môi mỏng cười nhợt nhạt, đùa:”Giờ mới biết quan tâm đến sư phụ sao? Khi nãy còn bảo ta ở lại thay con cản địch mà?”
“Không có.” Đồng Mẫn Mẫn lắc đầu, vành mắt ửng đỏ phiếm lệ:”Xin lỗi sư phụ, con sai rồi! Là con không nên tự tung tự tác, biết rõ đây là đâu mà còn kéo người đến.”
Mặc dù thường xuyên cãi vã, nhưng y là người quan tâm nàng nhất khi nàng đặt chân đến thế giới xa lạ này. Nếu không có Sở Hoài Thu, thì Đồng Mẫn Mẫn nàng sẽ lại sống cô độc như trước đây.
Sở Hoài Thu cười nhẹ, xoa đầu nàng:”Thật là, sao lại mít ướt vậy chứ! Đã xấu rồi mà còn ham khóc nhè, tính ở đây dọa quỷ chắc! Thay vì khóc lóc ỉ ôi, chi bằng con cùng ta nghĩ cách thoát khỏi đây có phải hay hơn không?” Y không nghĩ sẽ bỏ cuộc sớ như vậy, huống chi đồ đệ cưng của y vẫn còn rất cần y.
Đồng Mẫn Mẫn quệt mắt:”Sư phụ nói đúng, đây không phải là lúc để than khóc.” Đồng Mẫn Mẫn quyết tâm đứng lên, bằng mọi giá nàng phải nghĩ cách đưa hai người toàn vẹn rời đi nơi này.
Ánh xanh của Bích Hàn kiếm lấp lóe phản chiếu xuống mặt hồ dao động, Đồng Mẫn Mẫn quay lại nhìn, chợt nghĩ. Nếu nàng đã may mắn phá được kết giới khủng bố của Cố Ngạc Thiền Vũ, thì biết đâu cũng có một cơ may để nàng lấy được Bích Hàn kiếm, đến lúc đó không chừng sư phụ sẽ có cách sử dụng nó để ra khỏi đây cũng nên.
Nghĩ liền làm, Đồng Mẫn Mẫn lao vụt xuống mặt hồ, trèo lên trục đá nhằm lấy kiếm.
“Mẫn Mẫn, con định làm gì?” Nhận ra ý định điên rồ của Đồng Mẫn Mẫn, Sở Hoài Thu không khỏi lớn tiếng can ngăn nàng, thân thể vì quá sức mà tạm thời chưa cử động được:”Đừng động vào nó, Bích Hàn kiếm sẽ thanh trừ con!” Đó là thánh vật mà tất cả ma tu hay yêu đạo đều cố kị.
Đồng Mẫn Mẫn đã leo lên được bên trên, ánh mắt kiên quyết không đổi dời nhìn thẳng vào Sở Hoài Thu, quyết tuyệt nói.
“Sư phụ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Con dù có hồn phi phách tán, hóa ra tro bụi nhất định cũng sẽ cứu người.”
Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu không chú ý đến dị trạng của Bích Hàn kiếm, hàn khí đậm đặc không ngừng tỏa ra, ánh xanh đượm lóe chạy dọc sóng kiếm, bích ngọc nối liền với tay cầm dao động rung chuyển. Đồng Mẫn Mẫn vươn tay rút kiếm..
“Không ổn, kết giới của Khải Thanh phái dường như muốn sụp đổ. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra bên trong?”
Ở bên ngoài Tiêu Mặc Phùng đứng ngồi không yên, nóng nảy đẩy các đệ tử đang niệm chú bài trừ kết giới ra, vận nguồn nội lực kinh người xuất chưởng.
Kết giới của Sở Hoài Thu bị phá vỡ cùng lúc với Đồng Mẫn Mẫn rút được Bich Hàn kiếm, thanh kiếm trong tay nàng tự động giương lên cao, phát ra ánh sáng chói mắt bắn thẳng lên bầu trời, va chạm mạnh mẽ vào kết giới bao bọc toàn Khải Thanh phái. Trong phút chốc trên bầu trời Khải Thanh phái xuất hiện những vệt nứt, chỉ trong nháy mắt ba tầng bảo hộ lần lượt bị đánh vỡ, yêu ma bị chế ngự bao năm dưới lòng đất vùng nổi dậy.
Nhận thấy sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, Tiêu Mặc Phùng khẩn trương vung tay cấp bách ra lệnh.
“Thiết lập kết giới nhốt bọn chúng vào trong cho ta, tuyệt không được để lũ yêu ma đạo hạnh ngàn năm đó có cơ hội thoát li khỏi đây, chúng nếu thoát ra ngoài sẽ gieo không ít tai ương cho nhân thế.”
Vì có Bích Hàn kiếm chế ngự nên ma quỷ từng một thời gây song gió trong thiên hạ mới an phận bị phong ấn ở đây, nay Bích Hàn kiếm đã bị rút, phong ấn quan trọng nhất bị tiêu trừ, ma quỷ nhân cơ hội mà chạy thoát than, số lượng lớn và khổng lồ đến mức Khải Thanh phái nổi tiếng là đông môn đệ trong một lúc cũng không tài nào bắt hết được, chưa kể những yêu ma đạo hạnh cao cường thì càng khó lòng át chế được chúng.
Ma quái và u linh bay đầy ngọn núi, một cảnh tượng ghê rợn và bắt mắt diễn ra trên ngọn núi bao năm thanh tĩnh, người và yêu đánh nhau quyết liệt gây ra không ít thương vong, chúng mỗi lúc một mạnh dần khi rời xa thần khí trấn trụ, cũng mỗi lúc một điên cuồng hơn.
Ầm.. Ầm.. Ầm..
Mặt đất chấn động dữ dội, xung chấn lan ra phá vỡ tầng tầng kết cấu đại đường Khải Thanh phái, đất đá long lên rách toạc tạo thành trũng hố sâu không đáy.
Tiêu Mặc Phùng linh cảm không lành, chúng đệ tử quanh đó sững sờ đến quên cử động, mưa bắt đầu nhiễu hạt. Một tiếng thét chói tai vang lên, những người tu vi thấp không chịu nổi trường âm thanh kinh khủng đó trực tiếp ôm đầu gục xuống, số ít khác tuy trụ lại được nhưng thân thể không tránh khỏi lung lay kịch liệt.
Từ đáy vực thăm thẳm u tối, bốn mãnh thú lao thẳng lên trời kích động hét dài một tiếng. Trong màn mưa, đôi mắt vàng nhạt của Bạch Hổ khinh thường liếc nhìn đám người phàm trần đã giam giữ chúng nó bao năm, đồng tử trong trẻo nhiễm một tia điên cuồng thị huyết, ngay lập tức phóng ra một quả cầu lửa thiêu rụi Khải Thanh phái.
Lắng nghe tiếng kêu la thảm thiết của nhân loại, Bạch Hổ cao đầu ngoảnh mặt hướng phía đông bay đi. Bạch Hổ đã đi, Mị Hồ, Báo Tuyết và Xích Ngưu cũng không ở lại, chia ra ba hướng bắc, nam, tây mà đi.
Tiêu Mặc Phùng tuyệt vọng nhìn theo bốn đốm sáng biến mất, đầu gối nặng trịch rơi xuống đất, ngã quỳ.
Trời hỡi, hắn đã gây nên nghiệt chướng gì thế này? Cư nhiên lại để thoát tứ đại yêu quái thời thượng cổ, có ch.ết ngàn lần cũng không thể bù lại sai lầm của hắn ngày hôm nay.
Khải Thanh phái gặp đại họa ngàn năm, trưởng môn Tiêu Mặc Phùng vì làm mất thần vật và để thoát không ít yêu ma nguy hiểm mà bị cách chức, bản thân phải nhận hết trách nhiệm truy bắt chúng về, đồng thời thu hồi Bích Hàn kiếm, một ngày chưa làm xong thì ngày đó tiên cách vẫn còn ngàn cân treo sợi tóc, thanh danh một đời cũng bị hủy từ đây. Mà người gây ra đại họa này, từ lâu đã cùng sư phụ nhân hoạn loạn chạy mất dép.