Chương 29: Cha à, đại thối thối thị gian con kìa!
Từ ngoài đi vào một nhóm khoảng bảy tám người, dẫn đầu là một nam trung niên vẻ ngoài đạo mạo cùng bạch y nam nhân trông khá lạnh nhạt, tiến đến ngồi ở bàn trống ngay phía sau Đồng Mẫn Mẫn, những đệ tử khác cách một bàn cũng ngồi xuống.
Đồng Mẫn Mẫn liếc thấy nhóm người này trông thật quen mắt, nhưng chẳng nhớ ra là đã gặp ở đâu, liền dứt khoát không để ý nữa mà chuyên tâm húp cháo rộp rộp.
Bạch y nam nhân có vẻ hơi khó chịu, thoáng đảo mắt quanh một lượt rồi nhìn người đối diện.
"Sư huynh, ngươi nói, yêu nghiệt đó có phải hay không là đã chạy đến ma giới?"
"Ta cũng không chắc. Lúc trước còn có thể dựa vào số ma khí ít ỏi kia mà truy tung, còn giờ thật sự là vô phương." Trung niên áo xanh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Bạch y nam nhân vẫn không buông tha:"Vậy chúng ta có nên đến ma giới một chuyến hay không?"
Trung niên áo xanh nhíu mày, lập tức nghiêm túc:"Sư đệ, đây không phải chuyện đùa, cần phải cân nhắc kĩ lưỡng." Ma giới là địa phương nào, có thể nói muốn đến là đến hay sao?
Bạch y nam nhân đã không còn kiên nhẫn, dẫn đến âm thanh có chút mất khống chế.
"Ta thật không hiểu nổi, huynh rốt cuộc là đang phân vân cái gì? Môn phái ta thành ra thế này tất cả đều là do hai tên yêu nghiệt đó, cho dù chúng có chạy đến cùng trời cuối đất, nhất định ta cũng phải đuổi theo truy cho được chúng, đem chúng nghiền nát thành trăm mảnh nhỏ." Phải, chỉ có vậy thì mới hoá giải được thâm căn hận thù trong lòng y.
Nhận ra mình nóng nảy dẫn đến to tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, bạch y nam nhân hít sâu một hơi điều hoà khí tức đang muốn bạo động trong cơ thể.
Từ sau cái đêm đất trời chao đảo đó, Khải Thanh phái một thời được người người kính ngưỡng liền trở thành trò cười cho cả thiên hạ, bị toàn tiên giới chỉ trích, tất cả đồ đệ đều phải gánh trên vai trọng trách truy bắt toàn bộ số yêu quái đã thất thoát, tiên cách nháy mắt rơi xuống thảm hại không gì bằng. Sau ngày đó, tính tình y đại biến, không thể duy trì sự điềm tĩnh như xưa, một chuyện nhỏ nhặt chẳng ra sao cũng khiến y phát cáu. Sư huynh nói, đây là tâm ma của y.
Thấy ánh mắt nghiền ngẫm của người đối diện, bạch y nam nhân dịu giọng hoà hoãn.
"Xin lỗi, ta có hơi mất kiềm chế một chút, sư huynh ngươi đừng để bụng. Chỉ có điều, ta thề là ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho hai kẻ đã huỷ hoại thanh danh Khải Thanh phái ta." Ánh mắt y trở nên âm ngoan ác liệt, nghiến răng phun ra cái tên kẻ thù khiến y tâm tâm niệm niệm ngày đêm:"Đồng Mẫn Mẫn!"
"Phụtttt..!!"
Hơn nửa bát cháo hoa văng đầy mặt Đồng Du, Đồng Mẫn Mẫn rất không có hình tượng vỗ ngực ho sặc sụa, một lần nữa cảm thán cái số đen như nhọ nồi của nàng.
Mô phật, đúng là oan gia ngõ hẹp, ăn có một bữa cơm mà lòi ra nguyên "bộ đôi thần tượng" hận không thể đem nàng ra phanh thây mổ xẻ để trưng bày. Trớ trêu thay, đã vậy còn ngồi ngay sau lưng nữa mới ác.
Lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, chưa bao giờ Đồng Mẫn Mẫn thấy nhớ Sở Hoài Thu như bây giờ. Sư phụ, cầu thuật độn thổ!!
Rắc!
Hửm? Âm thanh gì vậy
Đồng Mẫn Mẫn ngẩng lên, đập vào mắt nàng là khuôn mặt nhễu nhão đầy nước cháo của Đồng Du. Mày kiếm dựng ngược, sắc mặt âm trầm doạ người, sát khí vụt một phát maximum đầy cây. Đồng Mẫn Mẫn..
Cầu thuật độn thổ x 2!!!
"Muốn ch.ết!"
Vứt đôi đũa gãy trên tay, Đồng Du nhào tới bóp cổ Đồng Mẫn Mẫn lắc lắc.
Tay chân Đồng Mẫn Mẫn quơ quào loạn xạ trong không trung, vô tình thế nào mà lại đập bẹp thêm một phát vào mũi Đồng Du.
Iu, kinh quá!
Nhìn thấy thứ chất lỏng sền sệt trên tay mình, Đồng Mẫn Mẫn không do dự lau lên áo Đồng Du.
Hành động này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, triệt để chọc giận Đồng Du. Hắn chẳng những là người bị hại mà còn phải hứng chịu cái thái độ chán ghét đó, hỏi có điên không chứ? Đó là chưa kể những thứ này đều là trong miệng nàng mà ra, vậy mà đòn dám bày vẻ mặt ghét bỏ đó. Hừ, thấy hắn hiền riết rồi nên được nước làm tới à? Không cho con bé này một bài học, hắn thật sự là ngứa tay không chịu nổi.
Đồng Du cũng chẳng phải quân tử chịu thiệt gì, không khách khí đưa mặt chùi thẳng vào người nàng. Cho ngươi sợ bẩn nè!
Oá, bộ đồ mới mặc được năm ngày của ta!!!
Xung đột nhanh chóng leo thang, Đồng Mẫn Mẫn và Đồng Du căm tức nhìn nhau, cũng chẳng quản đây là đâu lao vào đánh nhau ì xèo. Này thì ăn một đấm đi rồi nói chuyện tiếp.
Trước ánh mắt bàng hoàng của người xung quanh, không biết có nên xông vào lôi hai con gà chọi này ra không? Đằng Khả Dật thế mà bật cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
"Cha con hai người thật thú vị!"
Đang đánh đến sứt đầu mẻ trán, cả hai không hẹn mà cùng quay ra hung hăng trừng Đằng Khả Dật.
Thú vị cái mông ngươi á!!
Động tĩnh bên này quá lớn khiến Cố Ngạc Thiền Vũ không muốn chú ý cũng khó. Vừa mới nhìn đến khuôn mặt bị siết chặt đến đỏ bừng kia, y liền ngây người.
"Sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
Không nhìn đến vẻ mặt sửng sốt của Tiêu Mặc Phùng, chân của Cố Ngạc Thiền Vũ giống như tự có ý thức đi về phía hai người đang quầng nhau bên kia.
"Yêu nghiệt!"
Một tiếng này như đánh thức tâm trí của hai người đang hăng tiết vịt, âm thanh như rít từ kẽ răng mà ra. Đồng Mẫn Mẫn nháy mắt cứng đờ.
Ngươi hại ch.ết mẹ rồi con ơi!
Đồng Mẫn Mẫn oán, tất cả chỉ tại thằng nhãi này ham hố mà ra. (Đồng Du nắm cổ áo con sói nào đó đang quay lưng tính trốn, trừng mắt:"Đổi nữ chính ngay lập tức!" Mỗ sói mồ hôi mồ hôi tuôn:"Ác, ngươi đừng ép ta! Tiền cát-xê ta cũng đã trả rồi, giờ mà đổi người khác thì ta đây lỗ nặng!" Trước khi Đồng Du nổi máu tinh tinh mỗ sói liền chớp thời cơ vuốt mông ngựa:"Chịu khó một chút đi, sau này ngươi hưởng chứ ai hưởng!" Đồng Du hừ lạnh:"Tốt nhất nên là vậy!" Phất tay áo kiêu ngạo bỏ đi một nước, còn lại mỗ sói đứng chơ vơ lau mồ hôi:"Mô phật, lần đầu thấy couple nam-nữ chính gì mà cứ y như mẹ kế với con chồng.")
Tức giận, nàng liền bật người dùng Thiết Đầu Công cụng mạnh vào trán Đồng Du. Thấy hắn ăn đau lui ra liền đứng dậy, phủi phủi bụi quanh người tiện thể đá Đồng Du một phát bảo hắn đứng lên.
Đồng Du nheo mắt nguy hiểm. Nếu không phải hắn nhận ra thái độ của nàng có gì đó không đúng, nghĩ đến chắc hẳn là có liên quan với tên vừa xuất hiện, hắn đã kéo chân nàng lôi xuống dần tiếp một trận rồi. Trước xử việc ngoài đã rồi xử việc nhà sau.
Xoa xoa cánh tay bị Đồng Mẫn Mẫn cạp cho mấy phát để dấu, Đồng Du hừ lạnh một tiếng khí phách ngồi lại vào bàn.
Đằng Khả Dật hụt hẫng. Sao thế, đang chơi vui mà! Buồn, lại lột chuối ra ăn tiếp. (Đằng Khả Dật sát khí đằng đằng nắm cổ áo của con sói nào đó đang quay lưng tính trốn x 2:"Xây dựng hình tượng nhân vật ta chỉ là một tên chuối như vậy sao?" Mỗ sói bị liếc mà khóc không ra nước mắt:"Bình, Bình tĩnh. Từ từ rồi sẽ hết chuối à!" "Hết cái đầu ngươi á!!" Đằng Khả Dật tức giận tung chiêu Phi Long Thăng Thiên, một phát đem mỗ sói hoá thành sao trời.)
Đồng Mẫn Mẫn cũng ngồi lên bàn, tỉnh bơ và cơm vào miệng. Đồng Du nào không thua kém, một miếng một miếng ăn đều đều. Mọi việc lại trở về như bình thường, hệt như hai người đánh nhau vừa rồi không phải là họ. Đằng Khả Dật cũng đã xử xong nải chuối, tao nhã dùng khăn lau lau miệng.
Thấy một bàn ba người thống nhất lờ đi sự hiện diện của mình, Cố Ngạc Thiền Vũ không khỏi tức đến run người, mặt đã sắp đen bằng đít nồi.
"Yêu.nghiệt!!" Cố Ngạc Thiền Vũ nghiếng răng, thịnh nộ trong lòng như núi lửa từng cơn oanh động.
Đồng Mẫn Mẫn liếc sang Sí Nguyệt đang ve vẩy đuôi, lúc nàng và Đồng Du đánh nhau nó liền nhanh nhẹn nhảy sang người Đằng Khả Dật, nằm sấp trên chân y hưởng thụ đôi tay đang vuốt ve mềm nhẹ.
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt. Đến thời kì phát xuân rồi hả mày? Không ngờ một con mèo mà cũng tinh vi như thế, sớm biết vậy đã mặt dày nhào vào lòng y rồi!
May cho Đồng Mẫn Mẫn là Sí Nguyệt không có thuật đọc tâm, bằng không thì ngày hôm nay nàng lãnh đủ.
Đồng Mẫn Mẫn cho dự vuốt ngực mình một cái, quay lại rưng rưng mắt điềm đạm nhìn Cố Ngạc Thiền Vũ.
"Đại thúc, thúc biết ta sao?"
Một tiếng "Đại thúc" này, không nghi ngờ là đả kích không nhỏ với Cố Ngạc Thiền Vũ, mắt y hung hăng co giật.
"Ngươi gọi ai đại thúc hả?" Tự nhận thấy tuổi của mình so với nàng chênh lệch không nhỏ, nhưng bị nàng gọi một tiếng "Đại thúc", thật một chút cũng không thấy dễ chịu.
Đồng Mẫn Mẫn chớp chớp đôi mắt vô tội, vờ khúm núm sợ hãi, nhưng mở miệng ra thì hoàn toàn biểu đạt sự thiếu đánh của mình:"Ở đây ngoại trừ thúc ra, còn có người khác già hơn thúc nữa sao?"
Mỗ sói thông báo. "Tức ch.ết người đại pháp" của Đồng Mẫn Mẫn thăng cấp.
Cố Ngạc Thiền Vũ thật là tức đến nổ mắt, không khí xung quanh thoáng chốc hạ xuống đến âm độ.
Đồng Mẫn Mẫn thấy y trợn trừng mắt, hét lên một tiếng rồi chui tọt vào người Đồng Du, hại con tôm hắn chưa kịp cho vào miệng đã về với đất mẹ. Đồng Du âm thầm mặc niệm. Đúng là trời đánh tránh bữa ăn, mà người đánh thì không tránh bữa nào hết.
Không hài lòng với việc hắn thất thần như vậy, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy hai bên áo Đồng Du lay lay, vạn phần uỷ khuất nhỏ giọng.. thiếu điều cả quán không ai là không nghe thấy. (Mỗ sói đơ mặt:"Chẳng khác so với gào lên là bao!")
"Cha à, đại thối thối thị gian con kìa!!"
"Ai là đại thối thối?" Có lẽ thật sự không có hảo cảm với Cố Ngạc Thiền Vũ, Đồng Du hiếm khi phối hợp hỏi lại.
Nhận được sự phối hợp của Đồng Du, Đồng Mẫn Mẫn càng thêm ra sức phô diễn. Nàng nép toàn bộ cơ thể vào người Đồng Du, tựa như chim sợ cành cong mà bám chặt trước ngực hắn, run rẩy xỉa ~ tay về phía Cố Ngạc Thiền Vũ.
"Là người đó! Chính là cái người có khuôn mặt y như bánh bao chiều ấy! Nhìn con thấy ghê luôn, trăm phần trăm nghi là có ý đồ xấu rồi" Nàng ngước lên nhìn Đồng Du, đôi mắt trong trẻo thập phần hoang mang:"Cha à, làm sao đây? Từ nay về sau chắc con không dám ăn bánh bao nữa quá!" Nói rồi úp mặt vào người Đồng Du, thân thể bé nhỏ run lên bần bật.. vì cười.
Cố Ngạc Thiền Vũ đen mặt, rất muốn từ trên người Đồng Du lôi ra cái tiểu quỷ bôi nhọ hình tượng của y. Đánh ch.ết y cũng không tin nàng không phải là Đồng Mẫn Mẫn kia, dù bên ngoài có thay đổi nhưng bên trong thì vẫn vậy, nhất là cái khoảng tức ch.ết người không đền mạng đó, thật là không sai vào đâu được.
"Có thể phiền ngươi bưng cái bánh bao.. à, quay mặt sang chỗ khác được không? Ngươi làm con gái ta hoảng sợ." Đồng Du ôm nàng vỗ về, tay ở góc khuất nhéo eo nàng cảnh cáo.
Ngươi tốt nhất là thành thật cho ta, còn tiếp tục giở trò đừng trách ta ở trước mặt bàn dân thiên hạ đánh mông ngươi.
Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi, thu hồi cặp vuốt sói nhân hoạn loạn mà ăn đậu hũ nhà người ta. Chậc, sờ sờ có chút xíu ~ mà cũng không cho! Keo kiệt!
"Yêu nghiệt! Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, đừng nghĩ là ở bên ngoài thì ta không có biện pháp trừng trị ngươi!" Y cũng không ngại ở nơi đông người này mà thu thập nàng đâu.
Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày:"Này nha, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không hả? Cứ luôn miệng gọi ta là yêu nghiệt này yêu nghiệt nọ, ta biết là ta đẹp thiệt, nhưng ngươi cũng không cần phải tôn sùng mà hô hoán lên như thế."
"Yêu nghiệt, ta cảnh báo ngươi lần cuối, năng cho cẩn thận vào!" Chớ có tự kỉ buồn nôn như thế.
"Này này, bánh bao đại thối! Ta cũng cảnh báo ngươi lần cuối, nói chuyện cho cẩn thận vào, kẻo ta đi báo quan tố ngươi tội vu khống ức hϊế͙p͙ dân nữ nhà lành đó. Nếu ngươi đã nhất mực khẳng định ta là yêu nghiệt, vậy thì đưa ra bằng chứng chứng minh ta là yêu nghiệt đi!"
"Ngươi..!!" Cố Ngạc Thiền Vũ bị nghẹn không nói được. Y đích xác không có bằng chứng để chứng minh thân phận của nàng.
Càng nghĩ càng thấy nóng giận. Càng nghĩ càng thấy điên cuồng. Y không cam tâm!
Bên này Cố Ngạc Thiền Vũ trầm mặc thì bên kia Đồng Mẫn Mẫn hí ha hí hởn, đưa tay lên ngực vuốt mặt bảo thạch.
Sí Nguyệt quả nhiên không lừa nàng, đây đúng là bảo bối hộ mệnh của nàng mà. Khửa khửa, ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa. (Mỗ sói khinh bỉ:"Ăn hại thì có!" Mẫn Mẫn lao vào bịt mồm, trợn mắt:"Ai khiến ngươi nói!")
Không nỡ tiếp tục nhìn vị sư đệ kiêu ngạo làm trò cười cho thiên hạ, đồng thời cũng nhận ra nếu cứ để yên cho mọi sự tiếp diễn thì thế nào cũng có chuyện xảy ra, thôi thì mệt dài không bằng mệt ngắn, vẫn là nên can dự ngay từ đầu thì hơn.
Tiêu Mặc Phùng vừa định lên tiếng khuyên can, nháy mắt liền nhận ra sắc mặt của Cố Ngạc Thiền Vũ thay đổi. Âm ngoan và tàn ác.
Tiêu Mặc Phùng cả kinh. Đây không phải là ánh mắt mà người tu tiên nên có.
"Yêu nghiệt, ngày hôm nay không phải ngươi ch.ết thì là ta ch.ết." Theo lời nói, một quả cầu năng lượng đã hình thành bên dưới tay Cố Ngạc Thiền Vũ.