Chương 12: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (12)
Editor: hatrang.
- --
Cuộc chiến giữa Khương Ngâm và Khổng Tuyên cuối cùng vẫn lan truyền khắp tông môn.
Lời đồn đại loại gì cũng có, có người nói Khổng Tuyên kiêu ngạo ương ngạnh, dù tỷ thí thắng Khương Ngâm mới nhập môn tu vi tầm thường thì cũng chẳng vẻ vang gì; có kẻ cho rằng do Khương Ngâm không biết tự lượng sức mình, ỷ vào bản thân là đệ tử Kiếm Tôn mà vội vàng ứng chiến, thua cũng đáng đời; quá quắt hơn, có còn lời đồn thổi nói Khương Ngâm bị đánh tè ra quần, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Nhưng dẫu là phiên bản nào thì mọi người dường như đều xem trọng Khổng Tuyên hơn, dù trên thực tế chính là như vậy.
“Bị đánh tè ra quần? Hahaha...” Thẩm Thôi Anh không hề nể tình cười nhạo, hắn nằm ngửa trên ghế cười đến suýt ngã xuống đất, hầu kết gợi cảm nhấp nhô, Cầm Đan ngồi bên cạnh thì nhìn Khương Ngâm không chớp mắt, thỉnh thoảng còn lè lưỡi ra.
Khương Ngâm - nhân vật chính trong câu chuyện tỏ vẻ: “...Sự thật không hề khoa trương như trong lời đồn có được không?”
Tuy rằng đánh không lại Khổng Tuyên nhưng cậu cũng không chật vật đến mức đó, hơn nữa Khổng Tuyên còn có chừng mực, chưa đánh ch.ết cậu.
“Xem ra hắn ta mấy năm nay cũng không hề lười biếng.” Thẩm Thôi Anh cười đủ rồi, xoa cằm nói.
Chứ sao.
Người ta vốn dĩ nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ kết quả lại xui xẻo đến thế, lần trước gặp ngươi, lần này lại đụng phải ta, bị hai sư huynh sư đệ hố thảm thiết.
.........
Một lúc sau, Vệ Từ bước vào.
Y đặt chiếc nhẫn trữ vật trong tay lên bàn, “Cái này là Tống chưởng môn đưa cho ngươi, coi như lời xin lỗi của Khổng Tuyên.”
Đúng vậy, Vệ Từ nghe tin cậu bị thương đã nhanh chóng chạy đi tìm phong chủ kiếm chuyện... À! Không phải, là đi đòi công đạo, lúc nãy, cậu còn thấy y mắt vừa nhìn mấy vệt đỏ trên người cậu vừa dâng lên nỗi đau sâu sắc, thật giống một vị trưởng bối lo lắng bất bình thay cho con mình.
Có chút buồn cười.
Khương Ngâm lén nhìn thoáng qua, thấy trong nhẫn có không ít đồ tốt, cậu ôm nhẫn cười đến đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, không khác gì một chú chuột nhỏ tinh nghịch vừa tìm được thức ăn ngon.
Vệ Từ sờ sờ đầu cậu, có chút đau lòng, “Vi sư giúp ngươi bôi thuốc.”
“A, không cần, sư phụ, lát nữa đồ nhi sẽ tự làm, không cần quấy rầy người.” Khương Ngâm vội vàng lắc đầu từ chối, đùa à, Thẩm Thôi Anh còn ngồi ở đây, cậu cũng không dám tùy ý khiêu khích đối phương.
Hơn nữa trên người cậu đúng là rất đau nhức, không còn sức đâu mà nháo nhào một trận với hắn ta.
Vệ Từ ngăn tay cậu lại, “Không phiền, hiện tại vi sư cũng không bận.”
Y vừa dứt lời đã toan đứng dậy đi lấy thuốc mỡ, Khương Ngâm không còn cách nào khác, đành phải lấy Thẩm Thôi Anh làm cái cớ, mà có vẻ đối phương cũng sẽ rất vui lòng, “Sư phụ, thật sự không cần đâu, để sư huynh tới giúp ta bôi thuốc cũng được.”
“Sư huynh, ngươi nghĩ thế nào?”
Thẩm Thôi Anh nhìn Vệ Từ đang muốn đi lấy thuốc, lại nhìn nhìn Khương Ngâm, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên, giúp sư đệ bôi thuốc là trách nhiệm của ta.”
Hắn cảm thấy hôm nay tiểu tử Khương Ngâm này khá ngoan ngoãn hiểu chuyện.
A...
Lần thứ hai...
Lần thứ hai cự tuyệt ta.
Vệ Từ nhìn Khương Ngâm nở nụ cười ngoan ngoãn ngồi một bên, ánh mắt tối tăm, ngón tay hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đưa thuốc mỡ cho Thẩm Thôi Anh.
“Ừ, vậy thì cứ giao cho Thôi Anh.”
Khương Ngâm hơi nâng mi, sao lại thế này? Thụ chính có vẻ không vui lắm, chẳng lẽ là do mình từ chối y?
Hẳn là không thể nào đâu nhỉ?
Sau khi Vệ Từ rời đi, hai người bọn họ tự nhiên là không còn gì để nói với nhau.
Biểu cảm tươi cười trên mặt Thẩm Thôi Anh lập tức biến mất, sư phụ không ở đây, hắn cũng không buồn giả vờ làm sư huynh ôn nhu gì nữa, bèn tùy tiện ném lọ thuốc lên giường, hỏi: “Tự mình bôi được chứ?”
Đương nhiên câu này chỉ là hỏi cho có lệ, dù Khương Ngâm có trả lời thế nào, hắn cũng sẽ không giúp.
May mắn thay, Khương Ngâm cũng ước gì hắn biến đi nhanh nhanh chút, “Được được!”
Thấy không còn chuyện của mình, Thẩm Thôi Anh dứt khoát trở về, nhưng Cầm Đan lại lưu luyến chạy tới ngậm lấy vạt áo Khương Ngâm, một bộ dáng không nỡ rời xa, cuối cùng bị Thẩm Thôi Anh bắt gặp, hùng hùng hổ hổ mắng đuổi nó đi.
Khương Ngâm nhìn bóng lưng một người một hổ mà khúc khích cười thầm, không ngờ một Thẩm Thôi Anh gặp ai cũng khinh thường lại nuôi ra được con hổ dính người đến bậc này.
Đúng là hai tính cách hoàn toàn đối lập.
Cậu vừa cởi quần áo để bôi thuốc thì lại bất ngờ trông thấy trong túi lăn ra một bình sứ nhỏ, hóa ra chính là chiếc bình Diệp Trúc Quân đưa cho cậu sáng nay, nghe nói rất hữu ích.
Khương Ngâm mở nắp ra, ngay lập tức xộc lên mũi một cỗ mùi mát lạnh sảng khoái, thoang thoảng hương trúc non.
Đó là mùi của Diệp Trúc Quân.
Cùng với mùi thơm còn có thứ gì đó vô hình xâm nhập vào cơ thể, Khương Ngâm cảm thấy đuôi mắt chợt có chút nóng, đưa tay lên sờ thử thì phát hiện xúc cảm một mảnh trơn trượt.
Khương Ngâm hỏi: “Đây là cái gì?”
Hệ thống 661 trả lời: “Lấy gương ra soi đi.”
Cậu sợ đến mức vội vàng kéo cái gương trên bàn lại gần, chỉ thấy có một vài vảy nhỏ màu bạc đang mọc lên gần đuôi mắt, dưới ánh mặt trời còn phản chiếu ra ánh sáng hồng nhạt, có bảy phần tương tự với phấn nhũ trang điểm của phái nữ, mà còn... khá xinh đẹp?
Song những cái vảy này chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, để lại một chút dấu vết nhàn nhạt.
Hệ thống 661: “Cậu đang trong thời kì trưởng thành, đây là dấu hiệu phát triển, kế tiếp nếu bồi bổ đầy đủ chất dinh dưỡng, những hiện tượng khác có thể sẽ xảy ra.”
“Ừm” Khương Ngâm không quá để tâm, cậu chỉ cảm thấy chúng rất xinh đẹp.
Trên bàn là đồng phục đệ tử mới nhận về, áo choàng màu xanh nhạt có thêu hoa văn mây trôi lững lờ phía sau, thoạt nhìn tiên khí dập dờn, rất phù hợp với tên tông môn.
Trước tiên cần bôi thuốc đã, roi của Khổng Tuyên đánh rất nhiều nơi, phía trước ngực còn có thể định vị, thế nhưng vết thương sau lưng cậu nhìn không thấy mà cũng không chạm tới được, vì thế bèn dứt khoát thoa thoa qua loa.
Sau đó Khương Ngâm nằm xuống giường chờ thuốc mỡ khô.
Đột nhiên, một cơn gió thổi đến, ngoài hương hoa tử đằng quen thuộc ra còn có một loại mùi thơm khác lẫn vào, nhẹ nhàng phiêu tán.
Khương Ngâm bỗng cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, cậu cố gắng căng mí mắt lên, rốt cuộc vẫn run rẩy rũ mi, lâm vào ngủ say.
Gió nhẹ thổi qua, bức màn khẽ lay động.
........
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của người nằm trên giường.
“Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Người nọ nhẹ nhàng bước đến, sau đó vén rèm giường lên, lộ ra một cái đầu đang ngủ ngon lành, thiếu niên nằm nghiêng mình, biểu tình bình thản, trên má còn có vài vết hằn đỏ do bị gối đè mạnh.
Chăn bông bị người ném đi, trước mặt xuất hiện tấm lưng trắng ngần, phía trên có vài dấu roi màu đỏ đặc biệt nổi bật, tựa như là một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng hơi hơi phập phồng, mà nơi ấy có muôn vàng nụ hoa mận đỏ thắm đua nhau khoe sắc, diễm lệ đến mức làm người ta nổi lên sắc dục u tối.
Thật đáng tiếc, làn da đẹp như vậy.
Miệng vết thương trên lưng không quá nặng, vẫn chưa trầy da, thế nhưng khuỷu tay mảnh khảnh có lẽ đã bị cọ xát lên mặt đất, khớp xương sưng đến đỏ ửng, còn dính vài viên sỏi nhỏ chưa được lau rửa sạch sẽ.
Thiếu niên nửa trên hoàn toàn trần trụi, phía dưới thì quần áo xộc xệch lỏng lẻo, lộ ra cái mông tròn trịa hơi nhô lên, vừa ngây thơ lại cũng vô cùng dụ hoặc.
Nam nhân lẳng lặng nhìn một lúc rồi vươn tay nhẹ nhàng xoa lên vết đỏ sau lưng Khương Ngâm, đầu ngón tay lạnh buốt chạm đến miệng vết thương đang bỏng rát, làm thiếu niên trên giường không nhịn được run rẩy một chút.
Nam nhân hơi rũ mắt, lẩm bẩm: “A Ngâm, đau không?”
Nơi này vẫn chưa được bôi thuốc, thoạt nhìn còn hơi đỏ tươi sưng tấy.
“Rõ ràng không thể chăm sóc tốt cho bản thân, vì sao không cho vi sư tới giúp ngươi?”
Thế nhưng, người trên giường đã sớm ngủ say, câu hỏi này đương nhiên không có ai trả lời.
Vệ Từ cũng không quan tâm, hoặc có lẽ y chỉ muốn bày tỏ lòng mình, nên chẳng để ý đến việc thiếu niên có nghe được hay không.
“Vì sao?”
Y không đầu không đuôi hỏi một câu, ngón tay chạm lên trán Khương Ngâm, sau đó nhẹ nhàng lướt dài từ khuôn mặt cậu đến tận vành tai, ái muội vuốt ve, cuối cùng nghiêng người áp sát vào đối phương, thân mật chôn mặt xuống cổ Khương Ngâm.
“Vì sao không để sư phụ giúp ngươi?”
“Vì sao chỉ cần sư huynh của ngươi?”
“Là vi sư đã làm gì để ngươi chán ghét ư?”
Môi y chậm rãi chạm lên làn da mềm mại oánh bạch, có lẽ là bởi vì biết rõ người trên giường sẽ không tỉnh lại ngay, cho nên người nọ không hề kiêng nể hay cố kỵ gì mà phó mặc cho bản năng của cơ thể. Nam nhân từ từ ʍút̼ lấy cần cổ thiếu niên, lưu lại từng chuỗi dấu vết dày đặc, sau đó một đường hôn đến bờ vai thon thả rồi kéo dài xuống tận sống lưng, ngón tay khẽ mân mê vòng eo nhỏ nhắn, không ngừng mơn trớn cặp mông căng mọng.
Đầu lưỡi người nọ ɭϊếʍƈ lên vết roi sưng tấy, làn da trắng nõn lập tức ướt át dầm dề, làm sắc đỏ kia nháy mắt tăng thêm một tầng hương diễm, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng tr.a tấn thiếu niên vẫn đang trong cơn mộng mị, đến mức người nọ không chịu nổi phát ra một tiếng nỉ non rên rỉ.
Cho đến khi bị chọc đến cả người run rẩy, thiếu niên bất mãn nức nở, nhẹ đẩy đối phương ra.
Vệ Từ lúc này mới bừng tỉnh, y vội buông tay ra, nhìn vết nhớp nháp đọng lại trên đầu ngón tay mình, lại thấy mặt lưng thiếu niên một mảnh ướt đẫm, mà Khương Ngâm vẫn ngủ say, hoàn toàn không biết gì cả.
Y đang làm gì vậy?
Đó là đệ tử của mình, không phải đồ vật ngẫu nhiên mà khi nào thích là lấy ra chơi được, y sao có thể sinh ra ý niệm ghê tởm như vậy đối với Khương Ngâm?
Vệ Từ ngơ ngác đứng dậy.
Y cầm sợi dây màu đỏ lên, cột lại tóc mình.
Tất cả đều do tâm ma quấy phá, Vệ Từ không ngừng nhủ thầm, đúng, là tâm ma đã mê hoặc y.
Đầu óc nam nhân vừa hỗn loạn vừa mê mang, nghiêng ngả lảo đảo bước ra khỏi cửa.
Mà trong phòng.
Một giọng nói máy móc liên tục lặp lại: “Cảnh báo ký chủ, sắp có nguy hiểm!”
“Cảnh báo ký chủ, sắp có nguy hiểm! Vui lòng chú ý đến sự an toàn của bản thân!”
“Ting ting ting —— kích hoạt chức năng tự động đánh thức ký chủ: Bắt đầu giật điện!”
“Giật điện +1”
...
“Giật điện thất bại! Tiếp tục thử lại!”
“Ting! Nguy hiểm đã qua, xin ký chủ lần sau vui lòng chú ý, nếu chưa kịp thức dậy sau khi được nhắc nhở, vì sự an toàn của ký chủ, hệ thống sẽ áp dụng hành động cưỡng chế đánh thức!”
"Vận hành điện tử đã hoàn thành, chuyển sang kênh vận hành thủ công."
Một lúc sau, trong phòng vang lên một giọng nói tức muốn hộc máu: “Mẹ nó đồ ngốc, X#$@%#︿..... Bao nhiêu thứ vẫn không đánh thức được mi, đúng là xứng đáng bị thông nát mông!”
“Đồ lợn ch.ết!”
Tác giả có lời muốn nói:
Khà khà, yêu tổng dần dần hắc hoá rồi