Chương 29: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (29)
Editor: hatrang.
- --
Khi Khương Ngâm tỉnh lại, trước mắt bị một mảnh vải che đi, cả người cũng bị trói chặt như đòn bánh tét.
(tết đến rồi la la la)
Nếu không biết trước con hồ ly kia đang ở gần đây, cậu còn tưởng là mình bị bọn thổ phỉ bắt cóc cơ đấy! Nhưng tình huống hiện tại xem ra cũng không khá hơn là bao, Khương Ngâm nhẹ nhàng giãy giụa, cảm giác được dây thừng quanh cơ thể buộc rất chặt, không có khả năng thoát ra.
Bởi vì trước mắt một màu đen kịt, thế nên khứu giác càng trở nên nhạy cảm.
Căn phòng thoang thoảng mùi trầm hương, vừa hít vào liền cảm nhận được sự ngọt dịu lặng lẽ dâng lên trong khoang mũi, rồi ngưng tụ lại hậu vị mật ong đặc sệt nơi cuống họng, khiến người ta thòm thèm mê say, tâm thần điên đảo.
Khương Ngâm khịt mũi, muốn tiếp tục ngửi kĩ lại mùi hương đầy dụ hoặc kia, không ngờ chóp mũi đột nhiên chạm phải một mảnh da thịt ấm áp, thiếu niên lập tức giật mình hoảng sợ, vội vàng lùi ra sau, song bởi vì bị trói nên cử động cũng chẳng được bao nhiêu.
"Thơm không?" Một thanh âm bất phân nam nữ vang lên, trong giọng nói mang theo chút ý cười, "Đây là mùi hương cơ thể ta..."
Đối phương nhàn nhã tiếp lời, khẽ trêu chọc: "Nếu thích thì cứ ngửi thêm đi ~"
Lúc này Khương Ngâm mới nhận ra mình đang chạm vào da thịt trần trụi của người nọ, hai má cậu đỏ lên, mất tự nhiên quay mặt đi, mắng thầm vài câu.
"Ngươi là ai?" Thiếu niên cố gắng đè nén hoảng loạn trong lòng xuống, bởi vì việc cấp thiết bây giờ là biết rõ động cơ của đối phương, rồi nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi quái quỷ này.
"Ta là phu quân của ngươi, còn ngươi là nương tử của ta ~", Thanh âm kia bỗng cao vút, tựa hồ tâm trạng đang rất vui vẻ, Khương Ngâm còn nghe thấy tiếng leng keng từ đối phương, có vẻ như người nọ đeo chuông bạc lên mắt cá, mỗi khi chuyển động thì nhẹ nhàng thanh thoát như thiếu nữ dạo bước, vừa ngây thơ lại thanh thúy hồn nhiên.
"Đêm hôm đó hai ta gặp nhau, ta ngồi bên trong kiệu, đội ngũ đón dâu vừa mới đi qua khách điếm, ngươi đã mở cửa sổ ra." Người nọ bước tới, mùi thơm càng lúc càng nồng đậm, dường như là đang quan sát biểu cảm của Khương Ngâm.
Thiếu niên đột nhiên nghĩ đến chiếc mặt nạ trắng như khóc như cười khi ấy, cậu thoáng rùng mình, bây giờ đối phương cũng đang mang mặt nạ sao?
Giọng nói đã bị bóp méo làm người ta không thể xác định rõ danh tính, nhưng mỗi lần người nọ cất tiếng đều mang theo nét non nớt tươi trẻ, khiến Khương Ngâm bất giác nghĩ thầm, ngây ngô như vậy, tuổi hẳn là không lớn.
"Nương* ta nói, nếu còn chưa tới gõ cửa sổ mà đối phương đã vội mở ra, có nghĩa là hắn yêu ta muốn ch.ết, gấp đến độ không thể chờ nổi để gặp ta!" Thanh âm đột nhiên cao vút lên, như thể đang vô cùng hạnh phúc vui sướng.
*từ Hán Việt, có nghĩa là "mẹ"
Khương Ngâm: Cái gì!?
Ta không hề nghĩ vậy!
Lúc ấy, cậu căn bản không biết việc đó có nghĩa là gì, hơn nữa là do gió thổi chứ không phải cậu chủ động, mà ông chủ khách điếm cũng không nói cho bọn họ hậu quả sẽ lớn đến thế.
Khương Ngâm ngẫm ngẫm, tự cảm thấy bản thân mình vô cùng hợp lý: "Đó là một tai nạn ngoài ý muốn, ta không hề thích ngươi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc gả cho ngươi, hay là ngươi thả ta ra rồi đi tìm tân nương khác được không?"
"A—"
Cằm đột nhiên bị người nắm chặt, móng tay của đối phương gần như ghim vào da thịt Khương Ngâm, cậu rít lên đau đớn, thanh âm kia không còn nhẹ nhàng như vừa rồi, âm lãnh vang lên bên tai: "Ta đương nhiên biết ngươi không yêu ta, bởi vì ngươi là đồ—"
"Đĩ - đượi - ɖâʍ - đãng - nhiều - nước!"
"Thân là nương tử sắp cưới của ta, nhưng lại không chịu giữ đức hạnh, hết lần này đến lần khác đi câu dẫn nam nhân. Để xem, sư phụ ngươi, sư huynh ngươi... à, còn có một con hổ, tổng cộng là ba, chưa kể tên thư sinh trên thuyền kia, hẳn là người trong lòng của ngươi nhỉ, lúc nãy ta nghe thấy ngươi bày tỏ với hắn."
Rõ ràng một giây trước thanh âm vẫn còn là thiếu niên ngây thơ hoạt bát, giây tiếp theo đã biến thành một ác ma ngoan độc tàn nhẫn, hồ ly ɭϊếʍƈ lên lỗ tai Khương Ngâm, đầu lưỡi ướt át trượt dọc theo từng tấc vành tai mà nhấm nháp, giọng nói vừa triền miên vừa lưu luyến: "Ngay cả một con hổ cũng có thể chơi ngươi, nương tử, ngươi đúng là ɖâʍ đãng có thừa."
Sắc mặt Khương Ngâm trắng bệch vì sợ hãi, thông tin đối phương nói ra quá mức chi tiết, rốt cuộc hắn ta lên thuyền từ khi nào? Thấy được những gì rồi? Hay là, trên thực tế, chuyện gì người nọ cũng đã sớm tường tận, chẳng qua hắn chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với cậu mà thôi, ngồi yên lặng lẽ chờ thiếu niên hoảng loạn chạy thoát, cho đến khi cứ ngỡ là đã thành công thì đột ngột nhảy ra cho cậu một đòn chí mạng.
Cho nên—
Nếu không phải kỳ động dục của Khương Ngâm xuất hiện, đối phương có lẽ sẽ tiếp tục ẩn nấp, lâu đến mức khi bọn họ đến Ung Châu rồi, tự cho là cho rằng đã an toàn thì mới chậm rãi bước ra "hạ màn".
Không hổ là hồ ly, âm hiểm lại xảo trá.
Khương Ngâm cố hết sức rặn ra một vẻ mặt bình tĩnh: "Trước hết, bởi vì ta đang động dục nên cần có người giải tỏa, hơn nữa, ta không phải nương tử của ngươi, chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ, ngươi đừng đứng đây nói nhảm!"
Người nọ buông cằm cậu ra, như thể không hề nghe thấy vế phía trước, tự nhủ: "Hôn lễ ư? Nương tử muốn hôn lễ, thân làm phu quân ta đây sao có thể không thoả mãn ngươi! Thế nhưng nơi này có chút đơn sơ tồi tàn, không bằng... hai ta trực tiếp động phòng đi!"
"Về phần hôn lễ, chờ đến thời gian thích hợp........ ta sẽ làm cho ngươi một cái."
Khương Ngâm không nghe rõ lời đối phương nói cho lắm, bởi cậu cảm nhận được người nọ đang đi về phía mình, sau đó một thứ mềm mại liền phủ lên đầu cậu, tuy rằng đã bị bịt mắt nhưng trùm thêm một mảnh vải thì vẫn không hề dễ chịu gì.
"Hừm, ta nghe nói khi nhân loại các ngươi kết hôn sẽ đội một chiếc khăn voan màu đỏ trên đầu tân nương, bây giờ ngươi cũng có." Hắn phủi phủi tay, vui vẻ nói: "Ngươi nên hài lòng đi!"
Khương Ngâm cạn lời, chẳng lẽ người này thật sự cho rằng cậu không muốn gả chỉ vì không tổ chức hôn lễ sao? Hay là nghĩ rộng hơn một chút đi, vẫn còn một loại khả năng là do cậu không thích đối phương mà?
Đáng tiếc hồ ly cũng không thể nghe được tiếng lòng Khương Ngâm, người nọ e thẹn một hồi, ngập ngừng nói: "Nương tử, tiếp theo ta sẽ xốc khăn voan lên, rồi sau đó... đi động phòng."
Nói xong còn ngại ngùng khẽ đẩy thiếu niên.
Cảm nhận được bàn tay chạm vào ngực mình, Khương Ngâm không thể chịu đựng nổi nữa, cậu giãy giụa kịch liệt, "Buông ta ra! Ta không muốn gả cho ngươi, cút ngay, lát nữa sư phụ ta sẽ đến!"
Thiếu niên dường như chưa từng nghĩ đến một sự thật rằng: cậu nói với Vệ Từ mình thích Ân Chu, sẽ tìm đối phương giải quyết kỳ động dục; mà Ân Chu lại cho rằng Thẩm Thôi Anh sẽ giúp cậu; còn Thẩm Thôi Anh thì cứ nghĩ là Vệ Từ sẽ bên cạnh Khương Ngâm...
Cái vòng luẩn quẩn này mãi không có hồi kết, cho nên—
Đêm nay vô cùng yên tĩnh tốt đẹp, không có một ai quấy rầy "chuyện lớn" của cậu và con hồ ly này cả!
Người đối diện tựa hồ không ngờ tới cậu vẫn còn sức phản kháng mạnh mẽ như vậy, đau lòng nhìn cổ tay bị dây thừng ma sát đến sưng tấy của thiếu niên, "Nương tử đừng cử động nữa, ngươi nhìn xem, tay đều đỏ bừng cả rồi, lỡ như chảy máu thì phải làm sao?"
Thấy Khương Ngâm không nghe mà vẫn liều mạng tiếp tục trốn thoát, hắn mới ra vẻ như đã hiểu rõ, lớn tiếng kêu lên: "A, ta biết rồi, thì ra nương tử muốn chơi tình thú với ta! Thoại bản* trên nhân gian đều viết thế này, hai ta hiện đang ở trong chuyện xưa 《 Yêu nữ Ma giáo và thánh tăng xinh đẹp 》, ta chính là yêu nữ hay làm xằng bậy kia, còn ngươi là một vị thánh tăng cao quý bị bắt cóc vì mỹ mạo như hoa, bây giờ ngươi đang diễn cảnh thà ch.ết chứ không chịu khuất phục!"
*một loại tiểu thuyết bạch thoại từ đời nhà Tống, bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các tiếng địa phương khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc
Chàng trai nở nụ cười, đôi mắt cáo sắc bén không ngừng lưu chuyển, lộ ra thần sắc gian xảo, "Thì ra nương tử thích loại kịch bản này, vậy vi phu có nên đùa giỡn ngươi không?"
Hắn vừa nói vừa không an phận sờ soạng thiếu niên, không biết là đã làm gì mà chỉ vài cái quơ tay đã cởi bỏ toàn bộ xiêm y của Khương Ngâm ra, sau đó ngả ngớn xoa nắn núm ɖú mẫn cảm của đối phương, "Tiểu mỹ nhân, yên lặng một chút, ngươi có kêu khàn cả cổ họng cũng không có người đến cứu đâu..."
Khương Ngâm:...
Trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục hay không.
Cho dù không nhìn thấy, cậu cũng đại khái mường tượng ra bộ dáng hiện tại của mình có bao nhiêu mời gọi, mà đã lâu như vậy vẫn chưa có ai xuất hiện, một là người không có ở đây, hai là bọn họ đã bị kẹt lại trong ảo cảnh của khách điếm đêm ấy.
Thấy người nọ càng ngày càng quá phận, thậm chí còn đưa tay xuống phía dưới của bản thân, Khương Ngâm không nhịn nổi ngăn cản hắn: "Đủ rồi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
Hồ ly bị thiếu niên mắng, có chút ủy khuất chất vấn: "Mắc gì lên giọng với ta, là do ngươi không diễn theo kịch bản cơ mà ~ Nhưng không sao, thân làm phu quân, ta sẽ không lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân, nếu nương tử không thích kịch bản này, vậy chúng ta đổi cái khác đi!"
Người nọ chống cằm suy nghĩ một lúc, sau đó bỗng nhiên sáng mắt lên, "Có rồi, diễn《 Vương viên ngoại* và tiểu thiếp hồng hạnh xuất tường** của hắn 》đi, ta chính là vị quan họ Vương thê thiếp thành đàn kia, thế nhưng không cứng được— Xùy xùy xùy! Sao lại tự trù ẻo chính mình chứ! Tạm thời bỏ qua chi tiết này, ta là Vương viên ngoại, còn ngươi là một tiểu thiếp vì không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường."
*một chức quan giữ việc sổ sách tại các bộ, đặt ra từ thời Lục triều
**ám chỉ việc ngoại tình
"Bởi ta rất ít khi đặt chân vào viện của ngươi, nên ngươi mới thèm khát khó nhịn mà câu dẫn hộ vệ gác cửa. Thế nhưng một hôm, sự tình bỗng bại lộ, vì thế ngươi bị kéo đến trong viện ta, thấy ngươi quần áo xộc xệch, mặt mày đỏ ửng, nước ɖâʍ ướt đẫm, ta tức điên lên, quyết định trừng phạt đồ ɖâʍ phụ lả lơi ong bướm nhà ngươi!"
Khương Ngâm nghe thấy mấy câu quen thuộc, khóe miệng giật giật, ngươi xác định không phải đang châm chọc ta sao?
Ban đầu, cậu vốn dĩ còn tính mặt lạnh nhìn thằng nhãi này tự biên tự diễn, không ngờ đã vội đến ngay lập tức giật mình hét lên: "Ngươi... Ngươi làm gì vậy! Ngươi... Ngươi lại dám sờ ta..."
Hai ngón tay của "thằng nhãi" nào đó lóp nhóp sau lỗ nhỏ Khương Ngâm, móng tay mềm mại hung hăng cọ xát thành ruột ướt át, sau đó đối phương liền rút ra, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt đến trước mũi thiếu niên, "Quả nhiên là đồ đĩ! Còn khẳng định mình trong sạch, cũng không nhìn xem cái lỗ ɖâʍ này chứa đầy tinh dịch của tên nam nhân nào đó!"
Khương Ngâm bị những lời lẽ thô tục của đối phương kích thích đến đỏ bừng mặt, cậu vừa thẹn vừa bực, lập tức phản bác nói: "Ta không hề, đó... hoàn toàn không phải tinh dịch, mà là... là..."
"Là cái gì? Nếu hôm nay ngươi không thể đưa ra một lý do chính đáng, ta đây sẽ bắt ngươi chịu gia pháp!" Đối phương dường như nhập vai rất sâu, hắn trầm ngâm nghiêm túc, tay còn vỗ vỗ mông Khương Ngâm đe doạ.
Cậu sắp nổ tung vì xấu hổ, chỉ có thể ngại ngùng thì thầm: "Đó là... nước ɖâʍ của ta."
Thấy thiếu niên run rẩy rụt cổ đến độ sắp chôn vùi bản thân xuống đất, hồ ly nở một nụ cười xấu xa, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ "ảnh đế" ban nãy, lớn tiếng chất vấn: "Hửm, cái gì cơ? Ngươi nói nhỏ quá không nghe rõ, vậy cứ ấn theo tội ɖâʍ loạn mà xử lý đi! Đưa ra ngoài, đánh cho ta! Đánh ch.ết nam nhân không có đức hạnh này!"
"A --!" Khương Ngâm bị đối phương đột nhiên liên tiếp "chát chát" vào mông, vội vàng hoảng loạn hét lên.
Cậu lập tức bực bội la to: "Ngươi làm gì vậy! Rõ ràng ta vừa mới giải thích rồi!"
Chỉ nghe người nọ nghiền ngẫm cười cười, đáp: "Giải thích, giải thích gì? Ta đã bảo ngươi nói nhỏ quá, ta không nghe được ~"
Hắn vừa dứt lời lại tiếp tục hung hăng đánh lên, quần thiếu niên bị kéo xuống, lộ ra cặp mông trắng nõn, vừa vểnh cao lại tròn trịa, bởi vì rất ít khi vận động nên da thịt vô cùng mềm mại, đánh một cái liền run một cái. Hồ ly dường như bị khơi gợi hứng thú, "bạch bạch bạch" không ngơi tay, mông thịt đầy đặn liên tục nảy lên, phía trên phủ đầy dấu tay đỏ hồng cực độ mê người.
"Ưm..." Khương Ngâm không nhịn được rên khẽ một tiếng, trong thanh âm mang theo chút nức nở uỷ khuất, bị một người nhỏ tuổi hơn mình đánh mông làm cậu thẹn đến muốn bật khóc. Hơn hết, lực đạo của đối phương không hề nhẹ chút nào, cậu cảm thấy mông mình vừa nóng vừa đau, phỏng chừng đã bị đánh đỏ!
tr.a tấn lên vùng da mẫn cảm quá mức chịu đựng, thiếu niên cố hết sức la lên: "Ta nói, đó không phải tinh dịch, mà là nước ɖâʍ của ta!"
Nói xong, cậu trực tiếp khóc lớn, thật sự quá nhục nhã, sao có thể có người xấu xa như vậy, hết lần này đến lần khác trêu chọc cậu, bắt buộc phải ép cậu vào đường cùng thì mới vừa lòng hắn sao?
Nhìn bộ dáng mít ướt của Khương Ngâm, người đối diện không nhịn được bật cười ra tiếng, sau đó cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của thiếu niên, lập tức im bặt, hắn sờ sờ tấm vải đỏ ẩm ướt trước mắt cậu, "Mới chọc một chút thôi, sao lại khóc mất rồi?"
Khương Ngâm oán hận quay đầu đi, không muốn nghe hắn nói chuyện nữa, người này còn dám trách ngược lại cậu, rõ ràng là hắn động tay trước.
Hồ ly khe khẽ thở dài: "Haiz, nương tử không trả lời ta, vậy thì tiếp tục kịch bản kia đi. Bây giờ diễn biến đã đến lúc tiểu thiếp mạnh miệng thề thốt, một hai không nhận tội, Vương viên ngoại tức giận hạ lệnh, tốt thôi, nếu ngươi đã sống ch.ết không chịu nhận, vậy hai ta liền chơi một trò chơi nhỏ, chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ thả ngươi đi, không truy cứu toàn bộ sai lầm trước đó nữa, nhưng nếu ngươi thua..."
Đoạn, hắn bắt chước thanh âm nham hiểm độc ác của mấy kẻ biến thái, cười lớn: "Muahahaha, ngươi sẽ vĩnh viễn ở trong hậu viện này! Không phải ngươi rất thích bị chịch sao? Vậy ta sẽ để toàn bộ hạ nhân nơi đây đến cưỡng hϊế͙p͙ ngươi!"
Khương Ngâm bị giọng nói sinh động kia làm cho sợ hãi đến mức run lên, ngay cả khóc cũng không dám nữa, chỉ có thể hít hít mũi, đáng thương cực kỳ.
"Nương tử đừng sợ, vi phu chỉ muốn chơi với ngươi mà thôi." Hắn vừa nói vừa nhét một hạt châu to bằng nắm tay em bé vào lỗ sau của thiếu niên, mặc dù bên trong đã sớm nhầy nhụa d*m thủy, nhưng kích cỡ hạt châu lớn như vậy nên vẫn có chút khó khăn, làm Khương Ngâm khó chịu rên nhỏ.
"Ngươi chỉ cần giữ chặt hạt châu này, không để nó rơi ra ngoài, ngươi sẽ thắng." Hồ ly cười cười, hôn lên miệng thiếu niên, "Thế nào, nương tử, lần này ta nhường ngươi rồi đúng không?"
Khương Ngâm nghe thấy, có chút động tâm, thế nhưng đạo lý trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí khiến cậu do dự không dám tùy tiện đồng ý. Song, lúc này, hạt châu đã bị đẩy mạnh vào, Khương Ngâm thở hổn hển, đang muốn bảo người nọ chậm lại, kết quả đột nhiên bị đâm đến tận cùng của thành ruột.
"A— đừng mà, ha ưm....... Mau lấy ra, sâu quá, lỡ như kẹt lại bên trong thì sao?" Khương Ngâm bị cọ xát đến mức rên rỉ thành tiếng, vách trong mẫn cảm bị hạt châu cứng rắn mạnh mẽ nghiền nát, cảm giác vừa tê dại vừa đau nhức đến tận xương tủy làm hai chân thiếu niên như muốn nhũn đi, may mà trên người còn có dây thừng trói chặt, nếu không cậu phỏng chừng đã trực tiếp khuỵu xuống rồi. Ngoài ra, hậu huyệt còn truyền đến cơn trướng đau cực kì, vật kia quá lớn, không thể chịu nổi.
"Đúng vậy, nếu lỡ không lấy ra được, vậy thì nương tử chỉ có thể mang theo nó đi khắp nơi, không biết người khác có nhìn thấy nương tử vừa bước một bước liền sẽ cao trào đến phun nước không? Chỉ cần d*m thủy chảy ra khỏi quần, họ sẽ phát hiện ra rằng, bản chất của ngươi chính là đồ đĩ ɖâʍ đãng không thể sống thiếu nam nhân..." Người nọ nhẹ nhàng nói, hài lòng nhìn sắc mặt Khương Ngâm sợ hãi tái nhợt, tựa như cậu thật sự đang tưởng tượng ra cảnh mình bị vạn người phỉ nhổ.
Thấy miếng vải đỏ ướt đẫm nước mắt, hồ ly trìu mến hôn khẽ lên khoé mi Khương Ngâm, "Ngoan, nương tử đừng sợ, vi phu chỉ đùa thôi, có thể lấy nó ra được."
Khương Ngâm vốn dĩ còn đang mơ mơ hồ hồ, đột nhiên trong thân thể bỗng xuất hiện một cỗ ȶìиɦ ɖu͙ƈ nóng bỏng, cậu lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cặp sừng trên đầu dần dần toả nhiệt ra, lỗ sau bắt đầu co rút mấp máy đầy thèm khát.
Không xong rồi, cậu lại động dục...
Hai cái sừng trên đầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt trong căn phòng tăm tối, sắc xanh băng mang theo hơi thở âm lãnh, phảng phất như một vầng trăng chói lọi giữa gió vờn thanh mát, tuyệt đẹp đến nỗi làm người nao lòng muốn duỗi tay chạm vào.
Một đầu tóc trắng như tuyết rối tung xoã xuống, đôi mắt của thiếu niên được che phủ bởi lụa đỏ, khiến làn da oánh bạch kia càng thêm nõn nà tựa viên ngọc quý. Quần áo trên người đã sớm xộc xệch không chỉnh tề, lộ ra một khoảng ngực trần lớn, còn mơ hồ thấy được những vảy bạc nhỏ lấp lánh trên xương quai xanh, rõ ràng là bộ dáng thánh khiết như thần tiên hạ phàm, nhưng lại vì tiếng nức nở như mèo kêu của người nọ mà tăng thêm vài phần diễm tình.
Có tiên nhân nào như vậy sao?
Bị trói chặt treo lên, hai chân thon dài yếu ớt thõng xuống, xương bàn chân tinh tế chạm lên sàn nhà tối màu, làm sắc trắng nõn trở nên vô cùng mê người. Tiên nhân không ngừng nức nở rơi lệ, trong lỗ sau còn bị nhét yêu đan của hồ ly, bởi vì sợ hạt châu rơi ra mà cố gắng kẹp chặt hai chân lại, chất nhầy trong suốt theo kẽ mông cậu chảy xuống dưới...
Đây là tiên nhân không hề dính khói lửa trần tục sao? Này rõ ràng là mị ma ham mê sắc tình, là diễm quỷ làm linh hồn người khác phải điên đảo, chuyên dụ dỗ chúng sinh sa đọa, phóng đãng trụy lạc không chịu nổi, chỉ biết chổng mông vặn eo cầu xin nam nhân chơi lỗ ɖâʍ không ngừng chảy nước của mình.
Hồ ly đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn không muốn đối phương thắng dễ dàng như vậy.
Khương Ngâm bị dục vọng thiêu đốt cho mụ mị đầu óc, lỗ sau càng ngày càng nhiều d*m thủy, hạt châu vốn chôn sâu trong thành ruột thế nhưng lại bắt đầu có dấu hiệu lỏng ra, bị dịch ruột bôi trơn dần di chuyển ra ngoài. Thiếu niên vô cùng sợ hãi, bèn dùng sức kẹp chặt hai chân ngăn cản, không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, bởi vì bị mị thịt đè ép mà hạt châu càng thêm trơn trượt, đôi khi còn ngẫu nhiên cọ xát lên vách trong mẫn cảm. Nếu không dùng lực thì lỗ ɖâʍ ngứa như điên, nhưng nếu dùng sức thì đồng nghĩa với việc hạt châu sẽ rơi ra. Khương Ngâm khó chịu rên rỉ khe khẽ, giọng ngọt nị như chú mèo nhỏ dính người.
Không ngờ, ngay lúc này, một tiếng "chát" lanh lảnh vang lên, một bàn tay đánh mạnh vào mông cậu.
"A—!" Khương Ngâm hét lớn, cần cổ thon thả đột ngột ngẩng cao, không biết vì sướng hay vì đau, chỉ thấy hạt châu trong lỗ thịt lộc cộc rơi xuống mặt đất, yêu đan bóng loáng chất lỏng không rõ cứ như vậy lăn đến chân thiếu niên.
Cậu sợ hãi nói: "Ngươi cố tình!"
Khương Ngâm tức giận cắn chặt đôi môi đỏ ửng, sắc kiều diễm ướt át nhiễm một tầng lấp lánh, có vẻ càng thêm mọng nước ngon miệng.
Người nọ ỷ vào việc cậu không nhìn thấy, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên hõm cổ mềm mại, cuối cùng hai mắt mê ly hít một hơi, chậm rãi nói: "Nương tử, ta chỉ nói kẹp chặt hạt châu coi như ngươi thắng, nhưng chưa bao giờ nói ta không thể quấy nhiễu ngươi nha ~"
"Ngươi! Đồ vô liêm sỉ..." Khương Ngâm tức đến hai má đỏ bừng, người này cố tình chơi bẩn, làm sao cậu thắng được?
Biết ngay mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy mà!
"Nương tử, lần này phải kẹp thật chặt nha..." Người đối diện không nhanh không chậm thì thầm, lại nhét hạt châu vào cơ thể Khương Ngâm, yêu đan khổng lồ trở về hậu huyệt ấm áp, lỗ nhỏ ɖâʍ đãng tham lam ʍút̼ chặt lại giống như cái miệng nhỏ háu ăn, vách thịt mềm mại không ngừng xoắn lên, gắt gao ôm lấy hạt châu, thi thoảng lại cọ qua nơi nào đó khiến Khương Ngâm không khỏi rên rỉ.
"Nương tử, tiếp tục nhé ~" Đối phương cười khẽ, hai tay lại không chút thương tiếc đánh chát chát vào mông thiếu niên, đôi lúc còn cố ý dùng sức xoa nắn mông thịt tròn trịa kia một hồi. Một ngón, hai ngón... ba ngón tay cắm sâu vào lỗ ɖâʍ lầy lội, không ngừng đâm rút thành ruột ướt đẫm, động tác nhanh chóng làm tiên nhân thanh lãnh ư ử rên to như kĩ nữ thanh lâu.
Khương Ngâm uốn éo theo từng hành động của đối phương, lửa dục sớm đã thiêu đốt đi lý trí, thi đấu quy tắc gì gì đó hoàn toàn bay sạch khỏi đại não, giờ đây cậu chỉ muốn được một vật thô to đến lấp đầy, lỗ ɖâʍ ngứa phát điên rồi, ngón tay căn bản không thể thoả mãn nổi cơn khát tình của cậu
"Ưm ư... Đâm vào đi... Ngứa quá, ta chịu không nổi..."
"Nương tử đừng phát ɖâʍ chứ, không phải vi phu đang móc lỗ nhỏ của ngươi đây sao?" Người nọ chậm rãi đáp lời.
"Hức hức, không cần ngón tay! Ta muốn... Ta muốn... ưm a..."
"Ngươi muốn gì, hửm?" Đối phương tiếp tục dụ dỗ, dường như phải nghe thấy từ ngữ tục tĩu kia thì mới chịu buông tha.
"A—" Khương Ngâm bị tr.a tấn đến hỏng, khóc nức nở: "Ta muốn dương v*t của ngươi, ta muốn gậy th*t lớn chịch ta, lấp đầy lỗ ɖâʍ của ta, làm ơn..."
"A ~ Vi phu liền thỏa mãn ngươi ~" Người nọ đầy cưng chiều hôn lên khuôn mặt của Khương Ngâm, từng chút từng chút ɭϊếʍƈ sạch nước mắt mằn mặn đi, sau đó lấy yêu đan ra, đặt cự vật vừa thô dài lại nóng cháy ghê người lên, hắn ôm lấy eo tiên nhân, nhẹ nhàng đưa vào, sau đó nhìn đối phương dần dần bị dục vọng cắn nuốt, chủ động nâng mông cầu hoan.
Rên rỉ kiều mị, thở dốc không ngừng.
Chẳng biết tự bao giờ, cả căn phòng tràn ngập hương thơm quyến rũ, dày đặc như tơ quấn quanh hai nam nhân bên trong.
- --
Không biết đã qua bao lâu, Khương Ngâm mới được thả xuống, cả người cậu mơ hồ, đau nhức đến độ ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi. Cậu mê mang nhìn thấy bóng dáng đỏ rực đi về phía mình, trên cổ chân người nọ đeo một chiếc chuông bạc nhỏ nhắn, phát ra thanh âm lanh lảnh trong trẻo, tựa như thiếu niên vùng Miêu Cương bước ra từ trong thoại bản, hắn chỉ cần cong môi cười khẽ, ngươi đã bị mê choáng.
Khương Ngâm không biết vì sao đột nhiên có sức lực trở lại, cậu gắt gao siết chặt lấy lắc chân của thiếu niên, nó nhanh chóng leng keng vang lên mấy tiếng. Vốn dĩ cậu muốn nhìn rõ xem đối phương trông như thế nào, song cơ thể vẫn quá yếu ớt, tiếp tục choáng váng ngã xuống.
"Ngươi thích cái này sao? Vậy ta tặng cho ngươi nhé?" Hắn nói.
Khương Ngâm không thể đáp lời, cậu chịu không nổi nữa, mi mắt rũ xuống, trong lòng hối hận không thôi, vì sao lại không cố thêm chút nữa nhìn rõ mặt hắn, như thế sẽ không bị lừa lần hai.
Trong cơn mơ hồ, cậu nghe thấy thanh âm mị hoặc của người nọ vang lên bên tai: "Nương tử, ta chờ ngươi ở Yêu thị."
- --
note của editor:
hehe, thấy tác giả hay không, 1 chap 5k chữ chắc hết 4k9 là màn dạo đầu của 2 ẻm, 100 chữ cuối cùng viết cảnh dduj kéo rèm=)))
mà hết tết rồi mng, sắp bị deadline dí ಥ ‿ ಥ mới đi chơi zề là xách đít đi edit liền nè hjc