Chương 34: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (34)
Editor: hatrang.
- --
Cảm giác ngứa ran lập tức lan ra khắp cơ thể.
Khương Ngâm đột ngột ngã vào lòng Vệ Từ, cậu khẽ nuốt khan, quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe giọng nói có chút nghi hoặc của đối phương vang lên.
“Ngươi ổn chứ, có muốn vi sư đỡ ngươi đi nghỉ ngơi không?” Vệ Từ hỏi, lông mày y nhíu lại tràn đầy lo lắng, bàn tay rắn chắc mạnh mẽ chế trụ eo Khương Ngâm lại, phảng phất như phải hỏi cho ra lẽ.
Cậu bị ánh nhìn chòng chọc kia làm cho thoáng run rẩy, bởi vì hai tay không còn sức lực, thiếu niên cố gắng chống đỡ thân thể, tựa lưng lên cửa: “Không... ha... Ta không sao cả, sư phụ cứ về đi.”
Còn ở lại thì không diễn nổi nữa đâu.
Khương Ngâm xoay người lại, cậu ôm bụng thở hổn hển, trên gương mặt tinh mỹ sớm đã ửng hồng, thậm chí hơi nóng còn lan đến tận cần cổ, nhuốm nên sắc đỏ mê người, nhìn thế nào cũng có vẻ rất khổ sở.
Khoé môi Vệ Từ hơi nhếch lên, song ý cười lại không hề đọng lại nơi đáy mắt, y đưa tay chạm lên chiếc cổ thon dài của người đối diện, nhẹ nhàng xoa nắn. Tiếp xúc với hơi lạnh bất ngờ làm Khương Ngâm không khỏi rùng mình, cậu liền nhanh chóng muốn né ra, rồi lại bị Vệ Từ mạnh mẽ đè chặt lại, không thể cử động, “Không sao cả? Nhưng ta thấy ngươi bây giờ ngay cả đứng còn không vững, A Ngâm, thật sự không cần sư phụ giúp sao?”
Cả người Khương Ngâm nóng bừng bừng như lửa đốt, sau khi thích ứng rồi, cậu lại không khỏi tham lam xúc cảm mát lạnh kia, thiếu niên bèn lặng lẽ áp sát lên bàn tay Vệ Từ. Tuy rằng thần chí mơ hồ, nhưng may mắn thay, cậu vẫn còn duy trì được chút thanh tỉnh cuối cùng, “Không... Không cần!”
“Thật ư?” Ánh mắt Vệ Từ sâu thẳm, tiếp tục dụ dỗ: “Ngay cả linh lực cũng không cần, hửm? Sau lần này ngươi liền có thể đột phá Nguyên Anh trung kỳ, ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao?”
Linh lực... Nguyên Anh trung kỳ...
Khương Ngâm ngơ ngác nghĩ, đúng rồi, lúc động dục cậu đã làm cùng Vệ Từ hai lần, người nọ giúp cậu một phát lên Nguyên Anh, thậm chí còn khiến sừng rồng trên đầu cao hơn khá nhiều. Ừm... Hình như giao dịch này nghe rất có lời?
Mang suy nghĩ như vậy, thiếu niên bèn mở miệng đáp ứng. Nhưng không ngờ, vào lúc này, hạt châu vốn luôn yên lặng bên trong lỗ nhỏ lại điên cuồng chuyển động, khiến Khương Ngâm lập tức cúi gập người xuống, hai tay ôm eo cong cong như con tôm, “Không cần không cần!”
Đùa chắc, tu vi có thể quan trọng hơn tính mạng của mình sao?
Ma Tôn vẫn còn nằm trong thân thể cậu đó! Huống chi người trước mặt còn là ánh trăng sáng của hắn ta, nếu Chu Dĩnh tận mắt chứng kiến cảnh mình lên giường với Vệ Từ, ắt hẳn sẽ lập tức nổi điên lên, đến lúc đó thì “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi ch.ết” mất thôi.
Khương Ngâm run rẩy sợ hãi, cậu thật không dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của đối phương, vẫn nên quên chuyện này đi cho lành.
Vì thế, cậu quay lưng về phía Vệ Từ, dẫu thân thể sớm đã kêu gào vì dục vọng, rồng nhỏ vẫn kiên quyết không nói chuyện với nam nhân. Bàn chân trần của thiếu niên đứng trên sàn nhà nâu sậm, sắc trắng tinh tựa ngọc quý hoàn hảo tương phản với thảm lông tối màu, càng làm những ngón chân tinh tế thêm hồng hào đáng yêu. Đưa mắt nhìn lên liền có thể dễ dàng trông thấy áo choàng quá cỡ che đi một phần dáng người thon thả của cậu, lộ ra làn da tuyết trắng như ẩn như hiện, bên trong hoàn toàn không mặc gì…
Tóc đen mượt mà chảy dài đổ xuống bả vai, vòng eo thiếu niên thanh mảnh lại tinh tế, mỗi một cử động càng làm đường cong cơ thể hiện lên vô cùng rõ ràng. Cái mông nhỏ nhắn nhô lên khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung, ngay cả ánh mắt giận dữ của cậu trông cũng mê người đến cực điểm.
Ngoại hình của đối phương hoàn toàn không có điểm nào để chê, tất cả chung quy là do Vệ Từ lòng có tư tâm, nên tim y không tịnh.
Y nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ thanh lãnh như tuyết nơi đuôi mày nháy mắt tan đi, lộ ra tia sắc bén có chút quỷ dị diễm lệ. Thật ra khi người nọ cười lên vô cùng đẹp, chỉ là thường nhân chưa bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng, còn kẻ mà làm cho y phải cong môi lại vô tâm chẳng hiểu ý vị bên trong, “Mặt đã đỏ bừng rồi, vẫn không cần ta giúp sao?”
Khương Ngâm nặng nề thở gấp, không nói nên lời, hơi thở của thiếu niên giờ đây nóng rực hầm hập đầy khó khăn.
Song Vệ Từ lại chậm rãi đi qua, cứ như đã nghe thấy đáp án mình muốn. Dưới ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên, y nâng cằm cậu lên, áp vầng trán lành lạnh của mình vào đối phương, hai tầm mắt lặng lẽ chạm nhau, sau đó người lớn hơn nói từng chữ từng chữ một: “Thế nhưng, nếu ta cứ kiên quyết muốn giúp ngươi thì sao?”
Cái... Cái gì...
Khương Ngâm cảm thấy như mình vừa bị ảo giác, bởi khoảng cách giữa họ quá gần. Gần đến độ cậu có thể nhìn rõ mồn một dung mạo tuyệt mỹ của Vệ Từ, trông thấy rèm mi đen nhánh thật dài thật cong, phác hoạ được bờ môi mềm mọng no đủ của đối phương. Và còn cả đôi mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tâm hồn cậu nữa, phảng phất như một ánh lửa bùng lên nơi tăm tối lạnh lẽo, vô cùng mang tính xâm lược.
Cậu rất ít khi nhìn thấy một “Vệ Từ” đầy thẳng thắn như thế này.
Mỗi ánh mắt đều không chút che giấu nói rằng: người nọ muốn làm mình, muốn vuốt ve hôn lên từng tấc da tấc thịt của mình, muốn hung hăng bắt nạt đến mức mình mất khống chế bật khóc nức nở!
Giống như bị bỏng, Khương Ngâm vội vã quay đầu đi, nhưng Vệ Từ sớm đã kề sát môi lại, hơi thở băng tuyết mang theo cảm giác áp bức lập tức tiến vào. Bức tường ngăn cách vốn chẳng hề kiên cố của thiếu niên nhanh chóng bị đánh bại, hóa thành một bé rồng mềm mại vô lực. Hai người môi chạm môi, đầu lưỡi điên cuồng cuốn lấy nhau, mạnh bạo tựa sông cuộn biển gầm, vồ vập tấn công không có điểm dừng, từng luồng hô hấp nóng cháy đan xen mùi hương của cả hai quyện vào nhau.
“Ứm...” Khương Ngâm bị hôn đến không thở nổi, phải dựa vào Vệ Từ đỡ mới không ngã xuống. Nhưng bỗng nhiên cậu cảm giác được tay đối phương dần di chuyển xuống dưới, thậm chí còn muốn sờ vào chỗ ấy ấy, bèn vội dùng sức đẩy ra ngăn cản nam nhân. Này! Bên trong... bên trong vẫn đang kẹp thứ kia mà!
Thiếu niên nhất thời (lại) bị mỹ nhân mê hoặc, bây giờ mới nhớ tới chuyện quan trọng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Vệ Từ phát hiện trong cơ thể mình có một viên ma đan, cậu liền vô cùng sợ hãi. Thế nhưng chút công phu mèo cào của cậu làm sao so được với một Vệ Từ ngày ngày cầm kiếm, đối phương chỉ cần dùng một tay liền nhẹ nhàng chế ngự được sự vùng vẫy của Khương Ngâm, còn bàn tay còn lại dễ dàng chạm vào nơi tư mật nào đó.
Tiếng cười khẽ trầm thấp truyền vào tai cậu, “Hoá ra A Ngâm muốn giấu cái này sao? Ừm, đúng là có chút xấu hổ, ướt đẫm cả rồi mà...”
Động tác vặn người của Khương Ngâm lập tức cứng đờ, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Vệ Từ ấy mà lại không hề phát hiện ra viên ma đan kia, thiếu niên lẳng lặng cảm nhận một chút, phát hiện hạt châu trong cơ thể cứ như đã biến mất không tăm hơi.
Khương Ngâm:... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Còn Vệ Từ lại tưởng rằng cậu ngại ngùng vì chuyện này, trong mắt liền hiện lên ý cười nhẹ, y cố ý duỗi ngón tay dính đầy chất nhầy trong suốt đến trước mặt Khương Ngâm, “Ban nãy A Ngâm mãi mới mở cửa, là vì đang bận lén lút dùng đồ chơi sao?”
Đồ chơi?
Cả gương mặt của cậu đỏ lựng lên, rõ ràng là mình bị oan mà, nhưng cũng không thể nào nói thẳng lý do “ma đan” kia được.
Dù sao dáng vẻ hiện tại của cậu trong mắt người nào đó đã không cách nào lay chuyển nổi rồi, chỉ thấy Vệ Từ bế thốc Khương Ngâm lên bằng một tay, ôm đến bên giường, giọng nói đầy trêu chọc: “A Ngâm không cần lo lắng, cứ để sư phụ giúp ngươi. Đã có ta ở đây, hà cớ gì còn phải nhọc lòng sử dụng những vật ch.ết đó?”
Cánh tay y vừa rắn chắc lại hữu lực, lúc tiếp xúc kề cận còn có thể cảm nhận được cơ bắp vô cùng mạnh mẽ, thanh âm thì nam tính gợi cảm, dường như càng lúc càng thêm trầm khàn. Khương Ngâm nghe đến nỗi ngay cả xương cốt cũng tê dại, song trớ trêu thay thiếu niên vẫn cứ ngờ ngợ rằng trong thân thể có thứ gì đó không ổn. Tuy chẳng hiểu vì sao ma đan lại đột nhiên biến mất, nhưng Khương Ngâm chắc hẳn rằng người kia vẫn còn ẩn nấp ở nơi nào đó trong cơ thể.
Để tránh Ma Tôn sau này tìm mình tính sổ, cậu nghĩ ít nhất cũng phải nên ra vẻ làm màu một chút, thế là thiếu niên bắt đầu “giãy giụa dữ dội”, hai tay đặt lên ngực Vệ Từ đẩy ra, khóc lóc rấm rức, “Sư phụ, hai ta không thể làm như vậy, mau thả ta ra!”
“Hu hu hu, chúng ta là sư đồ, điều này trái với luân thường đạo lý!” Khương Ngâm khổ sở nức nở, ai dè khóc nửa ngày nước mắt lại chẳng rơi giọt nào. Còn cậu vẫn đang đắm chìm trong kịch bản máu chó của chính mình, diễn vai nhân vật bị cưỡng bách đến nghiện, “Sư phụ mau buông ta ra, đồ nhi không thể để người tiếp tục phạm sai lầm nữa!”
Thiếu niên hò hét chán chê mới chợt nhận ra người đối diện yên tĩnh quá mức, bèn mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Vệ Từ, “Sư đồ? Luân lý?”
Khương Ngâm:...!
Cậu lén quan sát sắc mặt nam nhân một chút, sau đó mím môi cười ngượng ngùng, biểu cảm đặc biệt vô tội ngoan ngoãn.
Vệ Từ nặng nề nhìn chằm chằm cậu, nãy giờ vẫn chưa hề cử động.
Khương Ngâm vội vươn bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo kéo tay áo đối phương, chớp chớp đôi mắt to tròn, sư phụ à, đừng tức giận mà~
“Ngươi thích như vậy sao?” Vệ Từ khẽ nhướng mày, sau đó bước nhanh đến mép giường rồi ném cậu xuống đệm. Ngay lập tức, y bắt đầu hung hãn xé rách quần áo trên thân thiếu niên, dưới vẻ mặt ngơ ngác của Khương Ngâm, nam nhân dịu dàng đặt một nụ hôn phớt xuống chóp mũi người nhỏ hơn, môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Để ta thỏa mãn ngươi!”
Khương Ngâm:... Không cần đâu!
Cậu lập tức bật dậy cong lưng chạy trốn, song lại nhanh chóng bị Vệ Từ nắm lấy mắt cá chân kéo trở về. Áo choàng màu xanh lơ trong nháy mắt bị người nọ biến thành một tấm vải rách, làm thân thể ngọc ngà tựa tuyết đầu mùa trắng xoá lăn đến bên giường. Vệ Từ vô cùng nghiêm túc đè trên người thiếu niên, ánh sáng vừa vặn dừng lại nơi sống mũi y, phản chiếu nên một bóng đen lạnh lùng hoàn toàn chẳng thể nhận ra nam nhân đang chuẩn bị làm vài chuyện phóng đãng khó nói. Mà ngược lại, Khương Ngâm dưới thân thì áo rách quần manh, càng trông giống như loài diễm quỷ bước ra từ thoại bản chuyên đi câu dẫn thiên tiên hơn.
Nước da "thiên tiên" Vệ Từ trắng bệch lạnh lùng, vẻ mặt lại bình đạm tựa áng tranh thuỷ mặc, nhưng mạch máu xanh nhạt dần hiện lên trên cần cổ đã cho thấy trong lòng người nọ không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài chút nào. Chỉ thấy vị tiên nhân vốn cấm dục đang nhẹ nhàng di chuyển tay trong lỗ nhỏ thít chặt, từng khớp xương thanh mảnh vô cùng tinh tế mang theo tiếng nhóp nhép từ hậu huyệt đẫm đầy nước, nam nhân sau đó bình thản rút ra đưa lên môi ɭϊếʍƈ sạch, đôi mắt đen láy hơi nhướng lên, “Ta vào đây.”
Đờ mờ!
Khương Ngâm xấu hổ đến mức chỉ muốn che mặt lại, nhưng lại không chịu nổi mà lén nhìn biểu cảm của đối phương, vì sao ngay cả khi làm loại chuyện này còn có thể ra vẻ đứng đắn như vậy chứ hả!!!
Hai chân thon dài bị tách mở, lộ ra lỗ nhỏ sớm đã nhoe nhoét chất nhầy, nước ɖâʍ tuôn như suối không ngừng cứ như đang nhiệt tình đón chào. Sau đó giây tiếp theo đã bị kéo căng đến cực điểm, dương v*t vừa to vừa nóng đâm một phát vào sâu bên trong ruột non, cảm giác trướng đau đột ngột làm Khương Ngâm cắn chặt lấy ngón tay mình, nước mắt sinh lý nhanh chóng chảy dài. Ưm... Lớn quá đi mất, nhưng cũng rất sướng, cậu cứ ngỡ mình bị làm đến nứt mất rồi, nhưng không ngờ lỗ thịt kia lại mạnh mẽ nuốt chửng dị vật thô dài, đã thế vẫn còn có thể tiếp tục “ăn”.
“Ha... Sư phụ, chậm lại.... Chậm một chút.... Trướng quá...” Khương Ngâm lắc lắc mông, muốn thoát khỏi xúc cảm vừa trướng vừa nhói này. Thế nhưng thân thể bị đâm lên xuống không ngừng, làm thiếu niên chỉ biết cắn móng tay rồi khe khẽ nức nở, hai hàng lông mi đều bị thấm ướt, dinh dính vào nhau trông đáng thương vô cùng.
“Trướng ở đâu?” Vệ Từ nhịn không được thúc thật mạnh vào, mắt dõi theo con ngươi thất thần của Khương Ngâm, vừa vặn trông thấy một giọt lệ trong suốt rơi xuống từ khoé mi người thương. Y đẩy hông dập rồng nhỏ dưới thân liên tục, vừa âu yếm nhìn chăm chú vào cậu vừa không chút thương tiếc đâm cái chày sắt nóng hổi nghiền ép quả mơ chín mọng, mỗi một nhịp đều ép ra một mảng nước sốt thơm ngọt tung toé. Mồ hôi từng giọt từng giọt trượt dài trên khuôn ngực Vệ Từ, tựa như băng tuyết lâu năm còn đọng lại trên hiên nhà, tí tách rơi xuống nơi hai người chặt chẽ dán vào nhau.
Chỉ là lúc này, tuyết trên người tiên nhân lại nóng rực, giống như nhiệt độ nơi trái tim y.
Khương Ngâm thấp giọng thở dốc, bỗng đột nhiên cảm giác được cái gì đó, cả người liền thoáng khựng lại. Cậu vội dùng thần thức kiểm tr.a thân thể, ai ngờ vừa thấy cảnh tượng bên trong đã xém chút nữa ngất xỉu. Đan điền của cậu trước giờ luôn tồn tại một phiên bản Khương Ngâm mini gọi là Nguyên Anh, lúc này đây chỉ thấy một Ma Tôn mini mắt đỏ tóc đen đang lặng lẽ tiếp cận Nguyên Anh của cậu, mà Khương Ngâm mini lại nhắm mắt thiền định, hoàn toàn không hề biết nguy hiểm sắp ập đến.
Khương Ngâm tức đến độ sắp hộc máu rồi, bảo sao ma đan lại biến mất, thì ra là lén chạy tới đây! Ma Tôn quả là tên tiểu nhân âm hiểm, lại xuất hiện trong đan điền cậu, rốt cuộc người này đang muốn làm gì với Nguyên Anh của mình?
Trong đan điền, Khương Ngâm mini mở mắt, ngây thơ ngơ ngác nhìn về phía Chu Dĩnh.
Đối phương quanh thân ma khí cuồn cuộn, trong đáy mắt tràn đầy sát ý bỗng xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp: Kiếm Tôn hắn đem lòng tương tư đã lâu cư nhiên lại ái mộ chính thuộc hạ của mình. Nếu là những người khác thì Chu Dĩnh chắc chắn sẽ trực tiếp giết ch.ết rồi, nhưng trớ trêu thay đó lại là Khương Ngâm - một Khương Ngâm sẵn sàng bỏ cả mạng sống vì hắn. Chỉ cần nghĩ đến đôi con ngươi lúng liếng ướt đẫm nước luôn chứa đựng vô hạn ngưỡng mộ mỗi lần nhìn thấy mình kia, Chu Dĩnh không khỏi có chút bực bội.
Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ hạ một nước cờ mà bản thân không chắc chắn, kỳ thủ lão luyện vốn luôn cao cao tại thượng khống chế toàn cục trong lòng bàn tay, thế mà giữa đường bỗng xuất hiện một sự tình đột ngột vượt ra khỏi dự kiến. Có mơ hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ đến Vệ Từ vậy mà lại thích Khương Ngâm của hắn?
Khương Ngâm... Khương Ngâm là một thuộc hạ hết sức tận tâm trung thành, đã thế còn đối với hắn tràn ngập yêu thương. Về tình về lý, Chu Dĩnh đều không muốn giết thiếu niên, thế nhưng cậu lại bị Vệ Từ ái mộ.
Chu Dĩnh nhìn Khương Ngâm mini vô cùng ngoan ngoãn trắng nõn trước mặt, tròng mắt đỏ máu liền nhiễm màu u ám. Hắn chậm rãi tiến lên, gần như sắp dán vào môi đối phương, nhẹ giọng hỏi: “Hắn chạm vào chỗ nào của ngươi rồi?”
Có vẻ Khương Ngâm mini bị dọa sợ, bèn ủy khuất rơi lệ, “Sư phụ hôn mặt ta.”
Chu Dĩnh cười cười, tia tà khí như ẩn như hiện sau vẻ ôn hòa, chỉ thấy một đôi môi lạnh băng nhẹ nhàng áp lên miệng Khương Ngâm, nam nhân nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp lời: “Như thế này sao?”
Khương Ngâm mini run rẩy, ngơ ngác đáp lại: “Đúng... Đúng vậy.”
Tựa hồ tâm tình Chu Dĩnh đang rất tốt, hắn đưa ngón tay cuốn lấy vài lọn tóc đen nhánh của Khương Ngâm mà chơi đùa, rồi tiếp tục giọng điệu dụ dỗ: “Hắn còn làm cái gì, ngươi nói hết cho ta nghe. Ta nghe thấy ngươi rên lên, có phải là hắn đang chịch ngươi không?”
“A, tiểu đào hoa, hình như ngươi chưa nhắc đến chuyện này nha ~” Sắc mặt hắn trong nháy mắt thay đổi, nụ cười ôn nhu hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt đỏ tươi âm u có chút tối tăm.
Khương Ngâm mini lã chã rơi lệ, cậu dùng hai búp tay nhỏ nhắn bụ bẫm dụi dụi mi, nước mắt lại tiếp tục trượt xuống, “Tôn thượng, thực xin lỗi, ta không nên nói lấp lửng. Sư phụ… Sư phụ chịch ta, còn chạm lên ngực ta.”
Chu Dĩnh nghe xong, khoé môi lại cong cong, “Hắn vuốt ngực ngươi như vậy sao? Thế có niết núm ɖú ɖâʍ đãng của ngươi không, hửm?”
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt trước ngực Khương Ngâm mini, một đường trượt từ xương quai xanh xuống, áo choàng đệ tử màu xanh lơ y hệt chiếc Khương Ngâm hàng authentic mặc cũng theo đó mà trôi tuột. Khương Ngâm mini vội co rúm thân thể, hai tay ôm lại che lấy khuôn ngực trắng nõn của bản thân, run rẩy nói: “Tôn thượng...”
“Chẳng phải ngươi bảo thích ta sao? Vậy thì chứng minh cho ta xem đi, hắn ta bên ngoài chịch ngươi, ta cũng muốn ở trong cùng kết hợp Nguyên Anh với ngươi, có được không?” Chu Dĩnh vô cùng hứng thú nhìn Khương Ngâm mini vừa khóc vừa nấc cụt, tuy hỏi trước nhưng bàn tay hắn đã sớm ám chỉ vuốt ve lồng ngực nõn nà của đối phương, rõ ràng là không hề muốn chờ sự chấp thuận từ thiếu niên.
Người trước mặt hai mắt ửng hồng, toàn thân tựa như một chú thỏ con trắng trẻo mập mạp, làm lòng Chu Dĩnh đột nhiên nổi lên dục vọng.
Mà lúc này, ở bên ngoài, Vệ Từ thấy Khương Ngâm đang thất thần, đôi mắt y liền tối sầm lại. Vừa định giáo huấn người nọ một chút thì thiếu niên bỗng bất ngờ hét lên một tiếng kêu ɖâʍ, cả cơ thể bắt đầu co giật dữ dội, cứ như đang bị chịch vô cùng tàn nhẫn. Nước ɖâʍ ồ ạt tuôn ra khắp nơi như thác, lỗ nhỏ đột ngột siết chặt lại ʍút̼ lấy dương v*t to lớn không buông. Vệ Từ bị tấn công dồn dập bất ngờ, y chật vật thở hổn hển, vỗ vỗ mông Khương Ngâm, “A Ngâm, thả lỏng...”
Thế nhưng Khương Ngâm lại phảng phất như không hề nghe thấy, cậu lần nữa khóc ré lên, từng dòng lệ nóng hổi liên tục tuôn dài. Đuôi mi thiếu niên hồng au một mảng lớn không khác gì lớp trang điểm tinh mỹ, nước mắt chảy xuống thái dương làm đầu tóc đen tuyền ướt nhẹp dính chặt lên sườn mặt. Cậu dùng hết sức không ngừng giãy giụa, móng tay cào thật mạnh lên lưng Vệ Từ vài vết máu thật sâu.
“Đừng khóc, thả lỏng nào, ta sẽ chậm lại, không trêu đùa ngươi nữa.” Vệ Từ thương tiếc hôn lên vầng trán của Khương Ngâm, động tác dần dần chậm lại, khẽ khàng cọ xát, mỗi lần đều đâm vào vô cùng từ từ, mục đích là muốn Khương Ngâm dịu lại một chút.
Tuy nhiên, lại thấy thiếu niên không hề thả lỏng hơn chút nào, ngược lại càng thêm điên cuồng khóc lớn, cậu bám chặt vào vai Vệ Từ rơi lệ, “Hức hức... Đừng nhéo nữa, núm ɖú đau quá...”
Ta nhéo khi nào?
Vệ Từ nhìn thoáng qua, rõ ràng tay mình đang đỡ lấy eo Khương Ngâm cơ mà, y cho rằng thiếu niên sinh ra ảo giác nên bèn kéo cậu muốn kiểm tr.a một chút. Ai ngờ chỉ thấy Khương Ngâm đột nhiên xoay đầu sang hôn y, đôi tay mềm mại không xương cuốn chặt lấy nam nhân, tựa như một chú mèo nhỏ động dục bám người, vừa khóc lóc vừa câu dẫn để y ** cậu thật mạnh bạo. Đối diện với một mỹ nhân hai mắt rưng rưng, mị nhãn như tơ thế này thì ai có thể nhịn được cơ chứ, mà Vệ Từ lại chẳng phải thánh, dẫu ban nãy có cảm thấy chút gì đó không đúng thì cũng đã bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ áp chế mất rồi.
Y hung hăng ấn cậu xuống giường, eo nhanh chóng nhấp điên cuồng, đâm vào rút ra sâu tận bên trong thành ruột ướt đầm đìa, “Đây là do chính ngươi nói.”
Có một điều Vệ Từ không nhìn thấy, khuôn mặt Khương Ngâm tựa vào vai y sớm đã ửng hồng cả lên, song chẳng phải vì ngại ngùng mà là do tức giận, đôi mắt ầng ậng của cậu run rẩy, tức đến mức bật khóc.
Hu hu hu, bực bội quá đi!
Một người ở bên ngoài chịch cậu đến nỗi toàn thân vô lực như vũng bùn, còn một kẻ ở trong đan điền thì điên cuồng ** Nguyên Anh đến mức làm thiếu niên mất kiểm soát khóc lóc. Hai cơn sướng cùng cực kết hợp khiến Khương Ngâm sắp nát thành từng mảnh rồi, ngay cả tay cũng đều rã rời nhấc không nổi.
Hai người này khinh thường cậu vừa tu vi kém vừa yếu đuối dễ bắt nạt có phải không! Cậu nhất định phải hút hết sạch linh khí của bọn họ mới được!
- --
Tác giả có lời nói muốn nói
Thích hong?