Chương 64: Đế quân xinh đẹp như hoa (8)
Editor: hatrang.
---
Trong đại sảnh nhà họ Ôn.
Ôn viên ngoại ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là Ôn phu nhân, ngoài ra còn có bà ɖú cùng với các nha hoàn cầm phất trần, chậu rửa mặt và khăn lau đứng hầu hạ xung quanh. Ngay bên dưới là con trai của Ôn phu nhân, cũng chính là nhị thiếu gia nhà họ Ôn — Ôn Dao.
Ôn Kim Tài thì ngồi lẻ loi một mình trong góc xa tít tắp.
Bàn ăn ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ, họ là gia đình thương nhân, tuy rằng học theo phong cách của những nhà quý tộc khác, nhưng không có các quy tắc đại loại như “giữ im lặng khi ăn”, thành ra bầu không khí hiện tại vô cùng thoải mái dễ chịu. Chỉ là câu chuyện bây giờ toàn xoay quanh việc học hành của Ôn Dao, tỷ như hắn đã học thuộc cuốn sách nào, được thầy giáo khen ngợi ra sao, khiến Ôn viên ngoại nghe mà cười tươi rạng rỡ.
Có cậu con trai út chăm chỉ đáng yêu, phu nhân lại xinh đẹp dịu dàng, nhìn qua thì đúng là cảnh gia đình quây quần hết sức hạnh phúc, nhưng mà ——
Ôn phu nhân đột nhiên quay sang nhìn Ôn Kim Tài ngồi trong góc phòng, khẽ khàng lên tiếng: “Tiên sinh ở học đường nói đại thiếu gia không đến học, không biết dạo này Kim Tài có đang bận chuyện gì không?”
Giọng bà cực kỳ nhỏ nhẹ nhu hoà, ánh mắt hiền từ tràn đầy lo lắng, cứ như thật sự vô cùng quan tâm đến việc học của con trai cả. Nhưng Ôn Kim Tài chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt, hắn vô thức run rẩy, quả nhiên vừa chớp mi đã nghe —
“Loảng xoảng ——!” Một tiếng vỡ vụn chát chúa vang lên, là âm thanh cái chén bị ném xuống đất.
Không khí vốn vui vẻ ban nãy lập tức trở nên cực kỳ im ắng, Ôn viên ngoại đập tay mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy, tức giận đến đỏ bừng mặt mày, nếp nhăn dữ tợn xuất hiện khắp khuôn mặt già nua, “Lại không chịu đi học, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi kém cỏi hơn đệ đệ ngươi rất nhiều, ta thà bỏ tiền nuôi một con heo còn hơn cho tên vô dụng như ngươi!”
Ông nhìn đồ ăn trước mặt Ôn Kim Tài, giận dữ hất hết xuống đất, “Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn, sao không nhìn lại xem bây giờ ngươi béo thành thứ gì rồi?”
“Ngươi không thể học theo đệ đệ ngươi sao? Ngươi không thể chăm chỉ đọc sách như nó sao? Đi ra ngoài xem có đứa nào giống ngươi không, hết ăn rồi ngủ, vừa ngu vừa béo, cái gì cũng kém hơn A Dao. Từ giờ trở đi, ta sẽ giảm một nửa tiền tiêu vặt của ngươi! Tối nay cấm không được ăn cơm, chỉ cần nhìn mặt ngươi ta đã thấy bực mình. Cút về phòng đi, bảo người hầu không được mang đồ ăn cho nó!”
Chiếc đĩa vỡ tan tành, nước súp dầu mỡ bắn thẳng lên quần áo Ôn Kim Tài, mảnh sứ vụn còn cứa qua mặt hắn, để lại một vệt máu ghê người đặc biệt nổi bật trên da thịt trắng nõn, nhưng xung quanh lại chẳng có ai để tâm đến.
Hắn lặng lẽ cúi đầu đứng trong góc, toàn thân vô cùng bẩn thỉu nhếch nhác, còn bên kia là phụ thân, kế mẫu* và kế đệ* y phục chỉnh tề sạch sẽ.
*mẹ kế và em trai kế
Họ mới là một gia đình, Ôn Kim Tài hắn chỉ là kẻ dư thừa mà thôi.
Từ sau khi mẫu thân hắn qua đời, phụ thân cưới kế mẫu, cuộc sống của hắn liền thay đổi hoàn toàn, ảm đạm như một tấm phông nền mờ nhạt chẳng ai yêu thích, thậm chí giờ đây ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng trở nên hết sức thừa thãi.
Ôn phu nhân vẫn đang nhẹ nhàng khuyên nhủ Ôn viên ngoại đừng nóng giận, cứ bình tĩnh ngồi xuống giải quyết, nhưng từng câu chữ của bà lại âm thầm kích thích đối phương thêm, làm Ôn viên ngoại ngày càng ghét bỏ đứa con trai này.
Ôn viên ngoại là một thương nhân, song lại quá đỗi tôn sùng giới tri thức. Phu nhân trước vừa mới qua đời vì bệnh tật, ông đã gấp gáp cưới Ôn phu nhân hiện tại vào nhà. Bà ta vốn là một cô gái chốn lầu xanh, nhưng lại luôn tự nhận bản thân thật ra là con của một vị tú tài nghèo khổ, vì rơi vào đường cùng nên mới tới nông nỗi lưu lạc khắp nơi. Ngày thường, bà có sở thích ngâm thơ đối đáp, thế nên khiến Ôn viên ngoại vừa gặp đã say mê như điếu đổ.
Không chỉ chuộc bà khỏi lầu xanh, ông còn trực tiếp cưới làm chính thất, hết mực yêu thương săn sóc Ôn Dao, đứa con sinh sau đẻ muộn của cả hai.
Ông luôn mang suy nghĩ là con trai của một người đọc sách thì sẽ khác biệt hơn người thường, suốt ngày mơ mộng hão huyền rằng chỉ cần nhờ Ôn Dao thì ông liền có thể từ bỏ thân phận thương nhân, vươn lên hàng ngũ quý tộc.
Nghe những lời chỉ trích giận dữ của Ôn viên ngoại, Ôn Kim Tài cam chịu nắm chặt tay. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vị Ôn phu nhân mềm yếu mà phụ thân nâng niu hết mực đang cười cười đắc ý, đôi môi đỏ tươi như máu, dáng vẻ hết sức dữ tợn đáng sợ.
Như là một con yêu quái ăn thịt người.
Hắn tái mặt lùi ra phía sau, dạ dày bỗng cuồn cuộn buồn nôn dữ dội. Nhưng do mới ngồi ăn chưa được bao lâu, chẳng lót bụng được gì, thế nên không tài nào nôn ra được. Ôn Kim Tài chỉ có thể điên cuồng siết chặt lòng bàn tay đến ứa máu, cố hết sức chịu đựng.
Thật kinh tởm... Thật kinh tởm...
Cuối cùng, hắn nhịn không nổi nữa, cúi người nôn ra toàn nước chua. Ôn Kim Tài nắm lấy cổ áo trước ngực, nét mặt tràn đầy thống khổ đau đớn, nhưng lại chẳng có một ai mảy may quan tâm đến cả. Ôn viên ngoại vừa nhìn thấy đã vội chán ghét lùi lại, như là đang hết sức khinh bỉ đứa con trời đánh vừa phá hỏng bữa ăn này. Ôn phu nhân đứng bên cạnh ông không còn giữ được vẻ dịu dàng trên mặt, bà lập tức lấy khăn tay che mũi tránh né, còn Ôn Dao thì hét toáng lên trốn ra sau lưng người hầu.
“Á, tởm ch.ết mất, mau tránh xa bọn ta đi!”
“Giữa giờ cơm mà lại nôn hết ra, ca ca định tỏ thái độ bất mãn với ai thế?”
Mọi người đồng loạt nhíu mày xua đuổi hắn, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một đống rác rưởi bốc mùi hôi hám. Ôn Kim Tài thoáng khựng lại, hắn chậm rãi lau miệng rồi kéo lê thân thể thể nặng nề rời đi.
Dù đã cách thật xa nhưng vẫn còn nghe thấy những âm thanh gớm ghiếc vang lên từ phía sau, có tiếng mắng nhiếc không ngớt của Ôn viên ngoại, hình như đang nói hắn là đứa con bất hiếu, ông ta vô cùng hối hận khi đã sinh ra thứ vô dụng đến vậy. Ôn phu nhân thì khóc lóc nức nở trách móc mách tội, kế bên là giọng điệu khuyên nhủ hết sức giả tạo của đệ đệ.
Ôn Kim Tài chỉ muốn tránh xa lũ người độc địa kia càng nhanh càng tốt, hắn phóng như bay, không thèm sai bảo người hầu đến nâng đỡ trở về.
Tốt nhất là mãi mãi ẩn mình trong một căn phòng tối tăm không có ánh mặt trời, người khác không thể thấy hắn, mà hắn cũng sẽ không gặp được ai cả. Không còn những ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ đó nữa mắt, càng sẽ không bị mắng là đồ béo ú.
Chỉ cần trốn đi là tốt rồi.
Nhưng vừa mới bước qua sân đã có người gọi lại, Ôn Kim Tài lờ mờ nghe thấy hai chữ “Khương Ngâm”, hắn lập tức quay ngoắt đầu sang.
Đó là một người gác cửa, hắn ôm một cái hộp gỗ nhỏ trong tay, “Đại thiếu gia, đây là đồ Khương công tử gửi cho ngài, hắn dặn dò ta phải đưa đến tận tay.”
“Khương Ngâm?” Ôn Kim Tài vui mừng nhận lấy, vội vã quay người muốn đi ra ngoài, “Hắn đi chưa? Ta ra gặp hắn!”
“Ấy, ấy, đại thiếu gia, Khương công tử đã đi rồi, hắn chỉ bảo ta đưa hộp này cho ngài thôi.” Người hầu lập tức ngăn lại, thực chất là do hắn đã sớm quên béng đi mất, lúc tan ca rồi mới nhớ ra, sợ gây rắc rối nên vội vàng mang tới đây.
“Ồ, đã đi rồi à…” Ôn Kim Tài thất vọng cụp mắt, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp trong lòng. Phía trên có chạm khắc hình hoa sen hết sức tỉ mỉ, đúng là bánh của Nhất Phẩm Các, quả nhiên Khương Ngâm không hề thất hứa.
Chỉ tiếc là không thể gặp mặt đối phương trò chuyện.
Phía sau hắn đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn: “Ơ, sao ca ca lại ở đây?”
Ôn Kim Tài quay đầu nhìn, cách hắn vài bước chân là vị đệ đệ cùng cha khác mẹ kia. Khuôn mặt người nọ trắng nõn dịu dàng, quả thực rất dễ khiến người ta sinh lòng thiện cảm. Nhưng Ôn Kim Tài biết rõ, hắn ta chẳng phải loại tốt đẹp gì. Giống hệt như người đàn bà miệng nam mô bụng bồ dao găm ấy, lợi dụng vẻ bề ngoài mê để hoặc người khác, đổi trắng thay đen, làm hắn vô thức nhăn mày chán ghét.
Nhưng đối phương vẫn tỏ vẻ như không hề nhận ra, vô cùng tự nhiên nói: “Từ xa đã thấy ca ca đứng đây, không biết hai người đang nói chuyện gì.”
Ánh mắt của Ôn Dao rơi xuống chiếc hộp trong tay Ôn Kim Tài, hắn lập tức hứng thú hỏi: “Đây là cái gì? Bạn ca ca tặng cho ngươi sao? Ca ca mà cũng có bạn à? Ối… xem cái miệng ta này, chỉ toàn nói linh tinh thôi, ca ca đừng để bụng nhé.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay định chạm vào, song lại đột nhiên bị Ôn Kim Tài hất mạnh ra.
“Chát!” Một tiếng vang dội, mu bàn tay trắng nõn của Ôn Dao đỏ ửng cả lên. Con ngươi hắn ta thoáng hiện vẻ âm u, nhưng rất nhanh đã tiếp tục nở nụ cười tươi rói, “Đây rốt cuộc là bảo bối gì mà ca ca lại giữ kín như vậy?”
Nếu là đã là thứ ngươi quý, thì ta đây càng phải cướp cho bằng được.
Hắn giống như mẫu thân mình, đều không hề thích cái danh đại thiếu gia của Ôn Kim Tài chút nào. Chẳng qua chỉ là một con lợn béo ú ngu ngốc, còn dám tranh giành gia sản với hắn ư?
Ôn Dao có một sở thích kỳ lạ, đó là hắn luôn luôn muốn cướp đoạt mọi thứ của Ôn Kim Tài, từ địa vị trong gia đình đến sự yêu thương của phụ thân, sự tôn kính của người hầu... và cả bạn bè của đối phương nữa. Dù trước đây họ có chơi thân với Ôn Kim Tài như thế nào, chỉ cần hắn vừa tham gia vào, bọn họ đều sẽ rời bỏ người nọ, hoàn toàn cô lập hắn ta.
Ôn Kim Tài, ha, cả đời này của ngươi chỉ có thể là một tên phế vật bị người người ghét bỏ mà thôi.
Ôn Kim Tài đương nhiên cũng vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy năm qua, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Tiểu mập mạp vốn trắng trẻo tròn trĩnh, tính cách lại mềm mỏng không mạnh mẽ, quả thật nhìn qua rất dễ bị bắt nạt. Và đúng như vậy, dù đã phải chịu đựng biết bao nhiêu sỉ vả nhục nhã, hắn cũng chỉ có thể bất lực co rúm trong phòng mà bật khóc nức nở.
Yếu đuối đến đáng giận.
Nhưng bây giờ đây, lần đầu tiên tiểu mập mạp thật sự dám đứng lên phản kháng. Hắn lạnh mặt muốn quay người rời đi, song lại tiếp tục bị Ôn Dao ngăn cản, đối phương cười cười nói: “Ca ca vẫn chưa nói cho ta biết ai đã đưa tặng ngươi cái này đâu?”
Trả lời đi, trả lời để ta đến tìm người đó, rồi cũng sẽ giống như tất cả những kẻ trước đây, chán ghét ngươi, vứt bỏ ngươi.
Ôn Kim Tài đương nhiên không thèm đôi co với đối phương. Nhưng cho dù hắn không muốn nói, vẫn sẽ có có người tự giác khai ra, chỉ thấy người gác cổng bên cạnh lập tức xen vào, giọng điệu hết sức nịnh nọt, “Bẩm nhị thiếu gia, cái hộp này là của tiểu công tử nhà họ Khương đưa đến!”
Đừng có đùa, đây chính là nhị thiếu gia Ôn Dao đấy, ai mà không biết hiện tại nhà họ Ôn là do mẫu thân hắn ta quản lý chứ. Chưa kể, Ôn viên ngoại còn vô cùng sủng ái đối phương, nếu hầu hạ nhị thiếu gia tốt, biết đâu tương lai có thể được đổi sang một công việc khác thì sao.
“Nhà họ Khương... Khương Ngâm?” Ôn Dao lẩm bẩm, hắn biết người này. Một thiếu niên phong lưu đào hoa, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả các cô nương trong trấn. Có rất nhiều kẻ tranh nhau muốn đến gần cậu ta, nhưng người nọ lại vô cùng cao ngạo, không để bất cứ ai lọt vào mắt, hơn nữa còn rất ít khi ra ngoài, nên mọi người chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Không ngờ, người như vậy lại sẵn sàng làm bạn với Ôn Kim Tài?
Ôn Dao nhếch mép nhạo báng, dễ dàng vung tay ném hộp điểm tâm xuống đất, sau đó cười nhẹ giẫm chân lên, từng chút từng chút nghiền nát những chiếc bánh thủ công tinh xảo. Hắn dịu giọng nói: “Ngươi cũng xứng sao?”
“Ngươi!” Ôn Kim Tài đỏ mắt lao tới, hàm răng nghiến ken két vào nhau, sâu trong con ngươi là lửa giận hừng hực không cách nào kiềm chế, hắn gào to như một con sư tử bị chọc điên: “Bỏ chân ngươi ra! Bỏ ra ——!”
Tiểu mập mạp ngày thường luôn mang bộ dạng mềm yếu, lúc này đột nhiên bộc phát cơn phẫn nộ khiến Ôn Dao giật bắn mình. Nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì đám hộ vệ xung quanh đã vội vàng chạy đến khống chế Ôn Kim Tài ngay lập tức.
Đây là chính là sự khác biệt giữa người được sủng ái và kẻ bị ghẻ lạnh, ngay cả người hầu cũng dám làm trái lệnh của hắn ta.
Ôn Kim Tài như một con thú dữ bị xích lại, hắn liên tục phẫn nộ gào thét, la hét điên cuồng, nhưng điều này hoàn toàn vô ích, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn những chiếc bánh tỉ mỉ kia bị giẫm nát, nghiền mạnh xuống đất.
Đó là món quà Khương Ngâm tặng, hắn còn chưa kịp nếm thử dù chỉ một miếng.
Nhìn dáng vẻ chật vật thảm hại của Ôn Kim Tài, Ôn Dao nhẹ nhàng mỉm cười, ác độc nói: “Ca ca, ngươi thật sự coi trọng mấy cái bánh này sao? Có khi là do người ta nhất thời tốt bụng bố thí cho ngươi, cũng chỉ có ngươi mới tin là thật.”
“Ngươi không thử nghĩ xem, một con lợn ngu ngốc như ngươi, ai mà thích được cơ chứ?”
“Còn muốn làm bạn với người ta, nằm mơ đi?”
“Chậc, tự nhìn lại mình coi có xứng hay không...”
Lời nói độc ác ngày một nặng nề hơn, nhưng Ôn Kim Tài chẳng còn nghe thấy bất cứ điều gì cả. Khoé mi hắn đỏ hoe, tràn đầy nước mắt trong suốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những miếng bánh bẩn thỉu nằm trên mặt đất.
Chúng đã không còn ăn được nữa.
Ôn Dao khinh miệt liếc hắn một cái, sau đó lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Thấy chủ nhân đã rời khỏi rồi, những người hầu mới ngượng ngùng buông tay ra, nhưng họ nhanh chóng tự thuyết phục bản thân rằng: dù sao đại thiếu gia cũng không được sủng ái, bọn họ chỉ làm theo lệnh nhị thiếu gia mà thôi. Có nhị thiếu gia Ôn Dao chống lưng, còn sợ cái gì chứ?
Bóng người xung quanh thưa thớt dần, chỉ còn lại một mình Ôn Kim Tài quỳ trên mặt đất, hắn vẫn còn chăm chú không rời khỏi mớ hỗn độn nát bét kia. Sau khi nhìn nhìn một hồi, nước mắt nóng hổi liền chậm rãi tuôn trào khỏi khoé mi sưng tấy.
Ban đầu là những tiếng thút thít vụn vặt, sau đó âm thanh nức nở càng lúc càng to hơn.
Cuối cùng, hắn gần như nghẹn ngào nấc lớn, vừa khóc vừa nhặt những mẩu bánh dính đầy dấu chân bẩn thỉu bỏ vào miệng. Tóc mái loà xoà che khuất khuôn mặt bầu bĩnh, chỉ có thể thấy động tác nuốt ừng ực liên tục đầy cuồng loạn của hắn ta, vô thức khiến người khác không khỏi rùng mình khiếp đảm.
Có một người hầu đi ngang qua, thấy vậy liền lẩm bẩm chửi rủa: “Tên điên!”