Chương 70: Đế quân xinh đẹp như hoa (14)
Editor: hatrang.
---
Bởi vì Khương Ngâm đã mời một tiên sinh về dạy, Quý Linh Lang liền lấy cớ nói giúp cậu học nhiều hơn, hắn chuyển “nơi công tác” của thiếu niên sang thư phòng mình, chủ yếu là để cậu sắp xếp sách vở, hoặc khi cần thì mài mực cho đối phương.
Thấy nam nhân cầm bút lên, dường như đang định viết gì đó, Khương Ngâm có chút khó xử nhìn hắn, ngập ngừng: “Nhưng... nhưng mà, ta không biết làm...”
Bàn tay Quý Linh Lang thoáng khựng lại, có lẽ là hắn không ngờ tới ngay cả mấy thứ cỏn con này mà cậu cũng không biết, Kha Đàm bên cạnh lập tức kéo Khương Ngâm qua nói nhỏ: “Sao ngươi ngốc thế, việc đơn giản như vậy mà không làm được?”
Khương Ngâm nhăn mày, đau khổ đáp lời: “Ta chưa từng dùng chúng lần nào.”
Giấy bút khi trước cậu mua về còn không thèm đụng đến, có lẽ đã bám bụi hết cả rồi.
Kha Đàm vẫn tưởng rằng thiếu niên cố ý gây rối, hắn hoài nghi nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Trước tiên nhỏ nước lên bề mặt nghiên mực, đặt ngón trỏ lên đỉnh thỏi mực, ngón cái và ngón giữa kẹp hai bên, rồi từ từ mài mực.”
“Hiểu chưa?” Kha Đàm trừng mắt liếc Khương Ngâm, như thể là đang cảnh cáo rằng hắn đã nói kỹ càng tỉ mỉ thế này rồi, cậu đừng có mà giở trò gì nữa. Bày mưu tính kế trước mặt chủ tử không phải ý hay đâu.
Khương Ngâm gật đầu, cậu nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Quý Linh Lang, bắt đầu mài mực cho hắn ta. Thiếu niên lén lút nhìn lướt qua đối phương, thấy người nọ dường như đang viết thư cho ai đó, chỉ vài nét bút ít ỏi mà đã toát lên phong thái chẳng khác nào rồng bay phượng múa, dòng cuối ghi một câu: “Mọi thứ bình an, xin hãy yên lòng.”
Có thể thấy được hắn ta coi trọng người nhận thư đến nhường nào..
Khương Ngâm chỉ hơi tò mò không biết công chính viết cho ai, liệu có phải là vị mà cậu đang nghĩ đến không?
Quý Linh Lang thấy thiếu niên ngó nghiêng liên tục, hắn bèn cười cười hỏi: “Sao, muốn xem à?”
Khương Ngâm ngượng ngùng rụt cổ lại, đùa hả, tui làm gì dám chứ, “Không... Ha ha, ta không muốn xem.”
Ai ngờ cậu vừa dứt lời từ chối xong, đã thấy Quý Linh Lang lùi ra sau một bước, dường như hắn không hề cố kỵ việc cậu sẽ nhìn được nội dung bên trong, “Ngươi có biết chữ không? Nếu hiểu thì cứ đọc.”
Khương Ngâm giật giật khóe mắt, cậu chỉ không dùng bút lông chứ không phải chưa từng đọc sách, đương nhiên là biết chữ rồi, nhưng giờ nói ra có lẽ cũng sẽ không ai tin. Thiếu niên ghé mắt lại nhìn, nội dung bên trong vô cùng trau chuốt, sử dụng từ ngữ hết sức hoa mỹ, toàn là lời khen ngợi. Nếu dịch theo ngôn ngữ “bình dân”, có thể hiểu đại khái như sau: bọn ta đã đến trấn Tiểu Hà, quả như lời ngươi nói, nơi đây là một vùng đất non xanh nước biếc. Những việc ngươi giao phó, ta nhất định sẽ làm tốt, mong ngươi giữ gìn sức khỏe.
Trong thư có nhắc đến một cái tên, “Linh Quân”.
Thụ chính ở thế giới này tên là Tạ Hoài Âm, tự là Linh Quân.
Bức thư ấy hẳn là gửi cho vị đế quân kia, cũng chính là anh trai ruột của cậu. Khương Ngâm nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác, tâm trạng bỗng có chút phức tạp. Vị đế vương trẻ tuổi này là một nhân vật được muôn dân kính ngưỡng, văn võ song toàn, hết lòng vì bá tánh. Nếu không phải do bệnh tật liên miên, không sống được bao lâu nữa, y cũng sẽ không vội vàng tìm kiếm người kế vị như vậy.
Thế nhân thường ngợi ca y:
“Như trăng muôn thuở yêu kiều,Như vầng dương sáng phiêu diêu khung trời.Như nam sơn thọ với đời,Không xây không xát không rời không băng.Tốt tươi như bách như tùng,Con con cháu cháu vô cùng kế theo..”
(bài thơ Thiên bảo 6 của Khổng Tử, bản dịch lấy từ Nguyễn Văn Thọ)
Đáng tiếc, trời xanh đố kỵ nhân tài, người như vậy lại chịu cảnh bị bệnh tim tác quái. Đối với bách tính, y là bậc đế vương vĩ đại, cả thiên hạ mang ơn; đối với bản thân thiếu niên, y là người duy nhất trong sách thật lòng coi cậu như người kế vị để bồi dưỡng, làm tròn trách nhiệm của một anh cả.
Nghĩ đến những gì tương lai sẽ xảy ra, Khương Ngâm lặng lẽ dịch xa ra khỏi công chính một chút.
Không ngờ Quý Linh Lang lại đột nhiên lên tiếng: “Tháng sau là sinh nhật một người bạn của ta, ngươi cũng viết lời chúc mừng đi, thêm một người chúc thêm một phần vui.”
Không biết sao hắn bỗng nhớ đến mối quan hệ huynh đệ ruột thịt của họ. Từ khi Linh Quân biết đến sự tồn tại của Khương Ngâm, y đã rất vui mừng, nhưng do điều kiện sức khỏe và công việc triều chính khiến người nọ không thể tự mình đến đây, y từng bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc, còn dặn dò hắn phải đối xử thật tốt với tiểu hoàng tử.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng rũ mi của Khương Ngâm, trong lòng Quý Linh Lang chợt nghĩ tới vị đế quân xa xôi ngàn dặm ngoài kia.
Hai huynh đệ bọn họ có vài nét giống nhau, chỉ là đế quân đã trở thành một người cao cao tại thượng mà phàm nhân không thể với tới; còn Khương Ngâm vẫn là chàng thiếu niên ngây ngô, dung mạo thanh tú non nớt dịu dàng hơn hẳn, khiến người ta dễ nhầm tưởng cậu thành một cô nương nhỏ, rồi dần dần sinh ra ham muốn chiếm hữu.
Cũng may vị tiểu hoàng tử này lớn lên ở nơi xa xôi hẻo lánh, nếu không, sở hữu một gương mặt tuyệt mỹ xuất sắc đến mức đó, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện rắc rối, e rằng còn bị người có quyền thế bắt về viện nuông chiều hoan ái…
“Thế nào, có muốn ta dạy ngươi viết chữ không?” Quý Linh Lang nhẹ nhàng mỉm cười, đưa bút qua, giống như đang chờ người bên cạnh đồng ý.
“Không cần!” Khương Ngâm nhận lấy, trong lòng vẫn còn hơi ngạc nhiên vì đối phương lại để cậu liên lạc với thụ chính. Cậu biết Tạ Hoài Âm rất mong mình có thể về cung ngay lập tức, nhưng Quý Linh Lang nhất định sẽ điều tr.a cậu vô cùng kỹ lưỡng, chỉ khi thật sự chắc chắn rằng đứa em rơi này không gây nguy hiểm gì cho đế quân thì mới đưa trở lại.
Sao sớm như vậy đã nói việc tìm thấy mình với Tạ Hoài Âm rồi? Không hề giống phong cách thường ngày của đối phương chút nào.
Chẳng lẽ hắn ta có ý định khác?
Khương Ngâm vừa âm thầm nghĩ ngợi, vừa hí hoáy không ngừng. Thiếu niên tuy có thể viết chữ, nhưng cậu không viết nhỏ được, vì lúc ấy chúng sẽ dính hết vào nhau, cực kỳ khó đọc. Cho nên, chỉ thấy trên tờ giấy kia xuất hiện vài con chữ vuông vức nhỏ to có đủ: “Sinh nhật vui vẻ: Mỗi năm xuân đến đều bình yên, khắc tương phùng luôn ngời ngời sắc ngọc.”
Chúc ngươi dẫu tháng đổi năm dời vẫn không đau chẳng bệnh, vĩnh viễn bình an vô sự; chúc cho khi gặp nhau diện mạo sẽ còn tươi trẻ, mãi mãi đẹp đẽ như xưa.
Cậu viết xong, đưa tờ giấy lại cho Quý Linh Lang. Bỗng, cả mặt hắn ta nhanh chóng cứng đờ, đôi mắt đào hoa vốn luôn ngập tràn ý cười lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm hoi, cứ như chưa bao giờ thấy có người viết chữ xấu như vậy.
Xấu đến mức khiến hắn không nỡ nhìn, ngay cả nụ cười mỉm trên môi cũng chẳng thể giữ nổi.
Kha Đàm bên cạnh cũng ghé qua ngó thử, rồi “Phụt” một tiếng, không nhịn được bật cười.
Đây mà là chữ đó ư! Trẻ con ba tuổi ở kinh thành có khi còn viết đẹp hơn thế. Khương tiểu lang quân cũng thật là, nếu người khác nhìn thấy hẳn sẽ bị cười nhạo không dứt mất thôi.
"..."
Khương Ngâm lập tức xấu hổ bực mình, cậu đỏ mặt nói: “Ta chỉ viết chữ có hơi to một xíu, nhưng nhìn từng đường nét vẫn rất ngay ngắn chỉnh tề mà!”
“Với lại, ta đã mời tiên sinh rồi, cùng lắm thì sau này sẽ từ từ luyện thêm...” Thiếu niên cúi đầu nói lí nhí, hai má bừng lên nóng rực.
Quý Linh Lang rất muốn bảo cậu viết lại một lần nữa, nhưng thấy Khương Ngâm ngượng ngùng đến mức sắp chui tọt xuống đất, cuối cùng chỉ lắc đầu cười nhẹ, không lên tiếng.
Thôi bỏ đi, cứ thế này cũng được.
Cũng nên để Linh Quân biết trình độ của tiểu hoàng tử một chút, để người nọ từ bỏ ý định kia.
Khương Ngâm hoàn toàn không hay, bức thư của cậu sẽ mang lại tác động lớn đến nhường nào.
---
Bức thư được ám vệ thúc ngựa chuyển đi, chỉ qua vài canh giờ đã đưa đến bàn làm việc của thiên tử ở nơi kinh thành xa xôi.
Tiểu thái giám Lai Hỉ nhẹ nhàng vén rèm châu lên, “Bệ hạ, Quý đại nhân gửi thư đến, nói là muốn chúc mừng sinh nhật ngài, ngài có muốn xem không ạ?”
Trong cung điện hoa lệ, lò hương tinh xảo mạ vàng lượn lờ khói thơm nhẹ nhàng, phần nắp được chạm khắc quang cảnh núi non hết sức tỉ mỉ, bên trên còn có hình vẽ con người và thú vật. Khi sắc trắng đục từ từ toả ra, chiếc lò tựa như mây mù quanh năm quấn lấy ngọn núi thiêng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lụa mỏng là một bóng người mờ nhạt đang ngồi.
“Quý Giác đang làm gì vậy? Sinh nhật của trẫm còn chưa đến, sao lại gửi lời chúc sớm như vậy?” Một giọng nói trong trẻo nhuốm chút vẻ lười biếng vang lên.
Lai Hỉ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi lại: “Bệ hạ còn muốn xem không ạ?”
Bên trong im lặng một chút, rồi sau đó tiếp tục, “Đưa vào đi.”
Lai Hỉ cầm thư trong tay, nhẹ nhàng cất bước đi vào. Suốt cả quá trình, hắn cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, cho đến khi cung kính dâng thư mới lén lút nâng mi nhìn thoáng qua, bệ hạ đang hơi khép mắt tựa vào ghế, sắc mặt có chút nhợt nhạt, có lẽ là bệnh tim lại tái phát.
Trong lòng hắn không khỏi oán trách, sao Quý đại nhân lại chọn đúng lúc này để gửi thư chứ, phải biết lúc bệ hạ phát bệnh buồn vui rất thất thường, nếu ngài đọc được thứ gì không hài lòng thì người hầu như hắn sẽ gặp họa.
Tạ Hoài Âm biếng nhác dựa vào ghế mở thư, bên trong toàn là những lời nhạt nhẽo, đoạn đầu nói rằng đã đến thị trấn Tiểu Hà, câu từ vừa vô dụng vừa vô nghĩa, ngay lập tức khiến y mất hứng, tiện tay vứt lên bàn.
Ai ngờ bên trong đột nhiên rơi ra một tờ giấy, hóa ra vẫn còn một bức thư nữa?
Tạ Hoài Âm cầm lên, thấy phía trên toàn là chữ lớn vuông vức, xấu đến đau mắt. Y cau mày, ghét bỏ đưa ra xa một chút, nghĩ thầm, sao chữ của Quý khanh lại trở nên xấu như vậy?
Song khi nhìn kỹ thì là một câu chúc mừng, không phải nét bút Quý Giác. Nam nhân nhíu mi đọc lần nữa, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên mở to mắt, lập tức nhặt lại bức thư đầu tiên đã bị vứt đi. Y điên cuồng nhìn chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ kích động ngập tràn.
Có phải đúng như y đang nghĩ không?
Tiểu hoàng đệ lưu lạc bên ngoài của y, vì sao Quý Giác tìm thấy rồi mà không đưa người nọ về ngay! Cuối cùng, Tạ Hoài Âm nhìn thấy một hàng chữ nhỏ ở mặt sau.
“Thần biết bệ hạ mong ngóng hoàng đệ, nhưng tiểu điện hạ lớn lên ở nơi thôn quê nhỏ bé, nếu mạo muội đưa về sợ rằng sẽ khó mà thích ứng. Thần cho rằng có thể để ngài và tiểu điện hạ bồi dưỡng tình cảm thông qua việc viết thư, sau khi đã quen thuộc với ngài rồi thì hiệu quả sẽ càng tốt, lúc về cung tiểu điện hạ cũng sẽ càng gần gũi với bệ hạ hơn.”
Câu kết nói rằng hắn ta sẽ đưa tiểu điện hạ về trước sinh nhật tháng sau của bệ hạ, mong ngài yên tâm.
“Hay cho ngươi, Quý Giác!” Tạ Hoài Âm đột nhiên ném mạnh cái chăn xuống đất, người nọ thế mà không tuân theo mệnh lệnh y, không đưa tiểu điện hạ về ngay. Song, y không thể phủ nhận rằng lời của đối phương có lý, chỉ là trong lòng vẫn không vui mà thôi.
Đúng là phải bồi dưỡng tình cảm trước, Tạ Hoài Âm nhớ đến việc hoàng đệ lưu lạc bên ngoài cũng có phần do mẫu thân mình, y không dám vội vã triệu hồi đối phương về.
Tiên hoàng hậu đố kỵ ganh ghét, các phi tần chốn hậu cung không ai có thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của bà ta, người thì sảy thai kẻ thì ch.ết thảm. Dù có vài hoàng tử may mắn tránh nạn, nhưng lúc lớn lên cũng đã bỏ mạng trong cuộc tranh đấu nơi cung đình. Huyết mạch hoàng thất chỉ còn lại duy nhất Tạ Hoài Âm, nếu không phải về sau phát hiện ra Trăn Trăn, y đã tính đến chuyện nhận nuôi một đứa trẻ từ tông thất.
Nghĩ đến vết máu khắp nơi trước cửa đại điện Thanh Tước năm xưa, con ngươi Tạ Hoài Âm tối sầm lại, có lẽ nên đợi thêm một chút rồi hãy đón về.
Ít nhất, ít nhất phải đợi người nọ chấp nhận vị hoàng huynh này.
Một tiếng động lớn “Ầm” lên vang dội, khiến thái giám Lai Hỉ sợ đến mức vội vàng quỳ thụp xuống đất run bần bật. Bệ hạ tính tình ôn hòa, thường không hay tức giận, nhưng một khi đã nổi cơn thịnh nộ thì trở nên vô cùng đáng sợ. Lòng hắn âm thầm oán trách Quý Giác, nếu không phải vì lá thư của đối phương, bệ hạ cũng sẽ không giận dữ như vậy.
Thấy Tạ Hoài Âm đột nhiên ôm ngực, gương mặt nhăn nhó lộ vẻ đau đớn thống khổ, Lai Hỉ lập tức tiến lên đỡ lấy người nọ, đồng thời hoảng hốt hét to: “Thái y! Mau truyền thái y!”
Bởi vì cảm xúc quá mức kịch liệt nên tim Tạ Hoài Âm tức khắc co thắt đau nhói, y cẩn thận gấp lá thư đầy chữ lớn lại, cất vào trong ngực, rồi mới cho người dìu lên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp mặt.
Một đám người vội vã xông vào, cung điện lập tức trở nên ồn ào náo loạn.
Ngự y thuần thục bắt mạch, cho y uống một viên thuốc, rồi mới nghiêm túc khuyên nhủ: “Bệ hạ cần tránh xúc động quá mức, vui quá hay buồn quá cũng không được.”
Lúc này Tạ Hoài Âm đã dần dịu bớt, y mệt mỏi nhắm mắt lại, phất phất tay, “Được rồi, các ngươi lui ra đi.”
Một lúc sau, có tiếng “Vâng!” đồng thanh vang lên.
Cung điện lại trở nên yên tĩnh hoàn toàn.