Chương 74: Đế quân xinh đẹp như hoa (18)
Editor: hatrang.
- --
Chiều muộn, Lâm tú tài đến.
Lúc này, trăng đã vời vợi lên trên đầu ngọn liễu, vài chú chim kêu vang bay ngang qua, phía chân trời là một vùng cam đỏ của hoàng hôn, mây xếp thành hình dạng những con thú nhỏ, và giữa luồng gió mát mẻ dịu nhẹ, có người bước đi trong bóng xế tà.
Để tỏ ra bản thân ngoan ngoãn vâng lời, Khương Ngâm cố ý đứng ngoài cửa chờ tiên sinh.
Chỉ là hôm nay Lâm tú tài dường như có hơi lơ đãng, cậu đã gọi vài tiếng mà đối phương vẫn không trả lời, “Tiên sinh, Lâm tiên sinh? Ngài có nghe thấy ta nói không?”
Lâm Tham chợt hoàn hồn, hắn nhìn ánh mắt lo lắng của thiếu niên, áy náy đáp: “Thật ngại quá, vừa rồi ta có chút thất thần, là lỗi của ta.”
“Không sao ạ.” Khương Ngâm mỉm cười, “Hôm nay tiên sinh làm sao thế? Sức khỏe rất quan trọng, nếu ngài không thoải mái thì chúng ta nghỉ một ngày, mai học tiếp cũng không sao.”
Nghỉ học! Nghỉ học! Cậu âm thầm siết chặt nắm tay.
Đáng tiếc mọi thứ không như ý cậu muốn.
Lâm Tham thấy Khương Ngâm ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôn sư trọng đạo như vậy, càng cảm thấy có lỗi vì sự không tập trung của mình lúc nãy, đồng thời cũng càng muốn bù đắp cho đối phương, “Không cần không cần, hôm nay cứ học bình thường, ta vẫn ổn.”
Trong lòng nam nhân chỉ có một ý nghĩ, đó là dạy dỗ Khương Ngâm thành tài.
Thiếu niên nọ lặng lẽ trở lại bàn học, ngồi thẳng lưng ngay ngắn rồi mở sách ra, chờ Lâm tú tài bắt đầu giảng bài, hoàn toàn không hay biết ý định lớn lao của người đối diện. Mà nếu cậu biết được, có lẽ cũng chỉ cạn lời nói rằng không cần phải như thế mà thôi.
Lâm tú tài đã chứng minh bằng thực lực của bản thân rằng hắn dạy rất giỏi.
Ngoại trừ sự cố nho nhỏ ban đầu ra, về sau Lâm Tham đã dồn hết tâm trí vào việc giảng giải. Tông giọng nam nhân vốn dịu dàng trong trẻo, lại thêm phương pháp lồng ghép dẫn chứng minh hoạ vào từng câu chữ khô khan, hoàn toàn “biến hóa” một bài văn nhỏ trở nên cực kỳ sinh động và thú vị. Khương Ngâm vốn không muốn học lắm, nhưng giờ hai mắt cậu đã mở to sáng lấp lánh nhìn đối phương, tựa như một con chú mèo con ngoan ngoãn vâng lời.
Lâm Tham còn dạy cho thiếu niên một bài thơ, là 《 Qua sông hái phù dung 》.
“Thiệp giang thải phù dung, lan trạch đa phương thảo. Thải chi dục di thùy? Sở tư tại viễn đạo.
Hoàn cố vọng cựu hương, trường lộ mạn hạo hạo. Đồng tâm nhi ly cư, ưu thương dĩ chung lão.”
Qua sông hái phù dung, đầm lan đầy cỏ thơm. Hái rồi biết tặng ai? Người thương nơi xa thẳm.
Quay đầu nhìn cố hương, con đường dài trùng điệp. Chung lòng mà cách trở, buồn đau đến bạc đầu.
Khương Ngâm chống cằm, nhỏ giọng nói: “Có một cảm giác thật ưu thương.”
Khiến cậu tưởng tượng ra cảnh hai người yêu nhau xa cách nghìn núi muôn sông, quay đầu lại ngóng trông đối phương trong nỗi nhung nhớ da diết, gợi lên cảm giác sầu khổ và đẹp đẽ thê lương đến nao lòng…
Lâm Tham nhẹ nhàng cười, “Bài thơ này viết về những người xa quê hương, dẫu rất nhớ mong nhưng lại khó có thể trở về. Đồng thời, nó cũng khắc họa nên hình ảnh người phụ nữ lặng lẽ ngắm nhìn hoa phù dung mà nhớ về người chồng nơi phương xa. Trong bối cảnh hái sen hết sức tươi đẹp, dùng niềm vui để làm bật lên nỗi u buồn, biểu đạt sự cô đơn đến tột cùng của nhân vật trữ tình. Từ đó, có thể suy ra rằng, bao lời chót lưỡi đầu môi cũng phải ngậm ngùi nhìn quê hương mà thở than cho một chặng đường dài dằng dặc.”
“Ngươi còn nhỏ, hiểu sơ qua là đủ rồi. Nếu thật sự có một ngày nào đó ngươi hiểu thấu hết bài thơ này, thì e rằng đó mới là điều bất hạnh.”
Khương Ngâm bĩu môi, nghĩ thầm, tui đâu còn nhỏ nữa.
Cậu hỏi: “Tiên sinh, vậy ngài có hiểu không?” Ngài có từng đau khổ quay đầu nhìn lại, có từng trải qua cảm giác buồn bã và bất lực như vậy chưa?
Lâm Tham khẽ giật mình, chợt không biết nên trả lời như thế nào.
Nhớ lại hơn hai mươi mấy năm cuộc đời của mình, vì việc thi cử mà phải chịu nhiều vất vả, ngày đêm đọc sách. Hoàn cảnh hắn nghèo khó, mẹ là một quả phụ bệnh tật liên miên phải nuôi dưỡng cả đời, toàn bộ tâm trí đều dồn vào việc kiếm tiền lo liệu thuốc thang, nào có thời gian suy nghĩ những chuyện nhi nữ tình trường như thế. Có chăng, cũng chỉ tự giễu một câu: “trong sách chứa dung nhan như ngọc” mà thôi, lần duy nhất hắn động tâm có lẽ là…
Nam nhân chợt nghĩ đến dáng hình xinh đẹp thoáng qua ấy.
Chiều nay, khi đi đến tiệm sách, hắn lại bắt gặp một bóng lưng thiếu nữ hết sức quen thuộc kia, tóc đen da trắng, tay xách tà váy màu xanh nhạt, vội vã chạy qua. Dáng vẻ xinh đẹp động lòng người như nhành liễu thướt tha, như màn sương mù dày đặc khắc sớm mai, nhìn thấy được nhưng lại chẳng thể với tới.
Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, hắn còn chưa kịp chạm vào, đối phương đã biến mất dạng trong ngõ nhỏ.
“Này, cô nương!” Lâm Tham nhìn chiếc trâm cài rơi trên mặt đất, vội vàng nhặt lên rồi đuổi theo, nhưng dù hắn có chạy khắp con hẻm cũng không thấy được một thoáng xanh ngọc kia nữa.
Ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn lên bản thân, song nam nhân lại không chút để ý, chỉ cuống quýt tìm kiếm khắp nơi.
Trên đường tấp nập kẻ qua người lại, nhưng không một ai giống nàng.
Đứng ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng Lâm Tham đành cất chiếc trâm vào vạt áo rồi thất vọng quay về tiệm sách.
“Tiên sinh?” Khương Ngâm hỏi lại một lần nữa, ánh mắt vừa trong sáng vừa nghịch ngợm, mang theo sự tò mò của một đứa trẻ.
Lâm Tham không hiểu sao lại có hơi ngượng ngùng, hai tai ửng đỏ lên, hắn cứng nhắc chuyển đề tài sang chữ viết của thiếu niên, “Khụ khụ, chữ của ngươi còn cần cải thiện. Ta để lại cho ngươi một cuốn chữ mẫu, tối nay viết theo ba trang.”
Khương Ngâm nghe xong, lập tức buồn bã than thở: “A, chỉ viết một trang thôi được không tiên sinh?”
Cậu không dám trêu chọc người ta nữa đâu!
Lâm Tham nhẹ nhàng nói: “Không được.”
“Nghe lời, ba trang, không nhiều cũng không ít, phải luyện chữ cho tốt.” Nam nhân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật sự không ngờ, một thiếu niên có ngoại hình xuất sắc đến vậy, tại sao chữ viết lại…
Haiz, thật khó diễn tả thành lời.
Thời gian học lặng lẽ trôi qua trong vô thức, sau khi giao bài tập xong, Lâm Tham liền chuẩn bị rời đi. Mặc dù không thích “quà tặng tăng ca” của người nọ cho lắm, nhưng Khương Ngâm vẫn bĩu môi, ngoan ngoãn tiễn đối phương ra cửa.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen như mực, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bậc thang và tiếng dế kêu từ đâu đó vọng lại, nghe ri rỉ không ngừng.
Cậu sợ Lâm Tham không thấy đường, nên cầm theo một chiếc đèn lồng trên tay để soi sáng. Khi gần đến cửa, Khương Ngâm bèn đưa cho đối phương, “Bên ngoài tối lắm, tiên sinh cứ cầm lấy đi, mai mang lại trả cũng được.”
Ánh trăng mờ ảo treo trên không trung, vừa yên tĩnh lại vừa có chút ý vị dịu dàng.
Lâm Tham cúi đầu, nhìn thiếu niên đang đưa đèn lồng lại đây. Làn da người nọ thật sự rất trắng, cánh tay thon thả nõn nà vươn ra khỏi ống áo dài rộng, mềm mại chẳng khác nào ngó sen, bất giác khiến hắn nhớ đến câu thơ: “Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết.”
Người bên lò tựa trăng, tay trắng như sương tuyết.
Có lẽ là thấy đối phương mãi chưa nhận đèn, thiếu niên lại tiến tới gần hơn, hàng mày tinh xảo khẽ nhíu lại đầy nghi hoặc.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, lặng lẽ nhéo lên lòng bàn tay mình, Lâm Tham không khỏi khinh thường bản thân trong lòng.
Ánh trăng vừa hay chiếu lên sườn mặt thiếu niên, vài sợi tóc mảnh mai rơi xuống bên tai, hàng mi dài run run tựa như lông vũ mềm mại, trong thoáng chốc, giữa sự hoảng hốt ngắn ngủi, hắn bỗng nhớ đến bóng dáng của thiếu nữ kia.
Thật sự rất giống.
“Khương Ngâm, nhà ngươi có chị em gì không?” Lâm Tham không kìm được cất tiếng hỏi, hắn biết hành động này có hơi lỗ mãng, nhưng mà...
Thiếu niên cau mày, “Không ạ, nhà ta chỉ có mình ta thôi.”
“Ồ... Vậy à, được rồi...” Lâm Tham đáp, giọng nói có hơi dinh dính, hắn rũ mi, lòng thoáng chút thất vọng.
Ánh trăng trắng ngần, phản chiếu bước chân lảo đảo hỗn loạn của người nọ.
Khương Ngâm nghi hoặc nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm tú tài, ngơ ngác không hiểu gì cả, “Sao tiên sinh lại hỏi mình vấn đề này?”
Thôi, không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa.
Một lúc sau, bác Trần cũng trở về, Khương Ngâm mang bữa tối đi hâm nóng lại đưa cho ông. Ánh nến sáng rực cả căn phòng, tạo nên bầu không khí ấm cúng hiếm hoi, bác Trần chậm rãi ăn cơm, còn Khương Ngâm thì ngồi trên ghế nhỏ đọc sách.
Nhìn thiếu niên ngây ngô dần trổ mã trước mặt, bác Trần chợt cảm thấy không nói nên lời. Đứa bé mới ngày nào còn mang tã lót khóc sướt mướt, nay đã lớn khôn nổi bật như thế này rồi, số người trong trấn đến hỏi cưới cậu không đếm xuể. Các cô gái xinh đẹp xuất sắc có hoàn cảnh gia đình trong sạch cũng không thiếu, chỉ là ông đều không đồng ý.
Đôi khi bác Trần cũng không biết mình đang kiên trì vì điều gì. Ông hy vọng Khương Ngâm luôn vui vẻ hoạt bát, cứ không sầu không lo sống ở trấn Tiểu Hà này suốt đời. Nhưng mỗi khi sắp đồng ý thì lại quyết định từ chối, có lẽ là vì sâu bên trong ông vẫn cảm thấy những nữ nhân thôn quê kia không xứng với đứa nhỏ mà ông đã nuôi dưỡng.
Có lúc ông còn nghĩ xa vời hơn một chút, rằng nếu tiểu điện hạ của ông lớn lên trong hoàng cung, thì mọi tiểu thư danh giá nơi kinh thành xa hoa đều sẽ để cho cậu chọn lựa, chứ chẳng như bây giờ, phải cưới một cô gái nông thôn.
Cứ lần lữa mãi, khiến ông không thể nào yên lòng.
Còn những người chưa rõ thân phận nhà bên nữa, bác Trần từng hầu hạ các quý nhân trong cung, đương nhiên biết rõ vị Quý đại nhân kia không phải người bình thường. Nếu ông nhớ không lầm, lão hầu gia An Dương Hầu cũng họ Quý, chỉ là không biết, người này rốt cuộc có quan hệ gì với vị kia...
Nếu đơn giản là đến đây du ngoạn thì không sao, nhưng nếu là vì ——
Ông nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế nhỏ, nét mặt ngây thơ hoàn toàn chẳng biết gì cả, cõi lòng trĩu nặng.
“A Ngâm, mấy ngày tới ở yên trong nhà đọc sách cho tốt, ông đã mời cả Lâm tú tài về rồi, phải học hành chăm chỉ, đừng làm mất mặt người ta, biết chưa?” Bác Trần quát to.
“Biết rồi ạ, ông!” Khương Ngâm đáp, không quay đầu lại.
“Cũng đừng qua nhà bên cạnh, nghe chưa?” Bác Trần đi ngang qua thiếu niên, đột nhiên nói thêm một câu khiến Khương Ngâm sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, cứ tưởng rằng việc mình lén lút đi làm thêm kiếm tiền đã bị đối phương phát hiện.
Vì vậy, cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Bởi vì cúi mặt xuống thật nhanh, thế nên cậu không nhìn thấy ánh mắt hết sức phức tạp của bác Trần.
Haiz, thôi, đành đi đến đâu hay đến đó. Nếu họ thật sự đến đây vì đứa nhỏ này, vậy thì ông dù có đánh đổi cả cái mạng già này cũng phải bảo vệ được cậu.