Chương 78: Đế quân xinh đẹp như hoa (22)

Càng ngày càng đến gần sinh nhật vị trong cung kia, Quý Linh Lang cũng dần có chút nóng ruột.
Thật ra hắn dừng chân ở trấn Tiểu Hà này khá lâu rồi, bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn với trò chơi mèo vờn chuột nhạt nhẽo nọ. Để sớm quay về kinh thành, hắn quyết định chủ động ra tay.


Tuy rằng hắn hoàn toàn có thể mang Khương Ngâm đi, chẳng cần quan tâm đến ý nguyện của cậu. Nhưng lỡ như đến lúc ấy thiếu niên không hài lòng, giận dỗi nũng nịu đòi quay lại, với tính cách nhân hậu lương thiện của vị kia, làm sao nỡ từ chối được?


Đây chắc chắn không phải thứ Quý Linh Lang muốn. Điều hắn cần, là Khương Ngâm phải chủ động vứt bỏ tất thảy, tự nguyện về kinh cùng hắn.
Không bao giờ ngoảnh lại.


Khoé môi Quý Linh Lang gợi lên một độ cong nhàn nhạt, nam nhân dường như vẫn luôn mang dáng vẻ mỉm cười đa tình như thế, dung mạo tuấn tú vô cùng phong lưu. Gương mặt tuyệt mỹ đã làm bao cô gái chốn kinh thành say đắm nay lại càng thêm xuất chúng ở nơi trấn nhỏ hoang vắng này, khí thế trên thân hết sức cao quý, ai cũng không biết rốt cuộc dưới vẻ đẹp tạc tượng kia là những toan tính gì.


Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Kha Đàm bước vào.
“Chủ tử, có thư của ngài.” Vừa đưa xong, Kha Đàm liền lặng lẽ lui ra sau, quả hệt như y phục đen tuyền trên người hắn, yên tĩnh đến mức tưởng chừng như vô hình.


Quý Linh Lang mở thư ra, không biết nội dung bên trong viết cái gì, chỉ thấy nụ cười mỉm trên môi càng tươi hơn, “Chậc, không ngờ Yến tam công tử tiếng tăm lừng lẫy lại đến nơi hẻo lánh thế này. Đúng là trùng hợp, hai ta có thể ôn lại chuyện xưa một chút.”


available on google playdownload on app store


Nam nhân đứng lên bước ra cửa, tay áo tung bay thành một đường cong hết sức đẹp mắt, “Đi Quỳnh Hoa Lâu.”
Kha Đàm chắp tay, “Vâng.”
- --
Hậu trường Quỳnh Hoa Lâu.


Khương Ngâm hào hứng nâng tà váy xoay vòng vòng, vô cùng hớn hở hỏi: “Thế nào thế nào? Ta nhảy không tệ đúng không? Ta đã nói mà, ta chính là người múa đẹp nhất trong đội đó, không hề điêu luôn!”


Đối diện là một chàng trai trắng trẻo mập mạp, chính là đại thiếu gia nhà họ Ôn. Ôn Kim Tài cười đến híp cả mắt, con ngươi sáng rực nhìn qua, “Ừm, Khương Ngâm nhảy đẹp nhất.”


Đương nhiên là rất đẹp, “thiếu nữ” nọ thướt tha yêu kiều cực kỳ, khi “nàng” che mặt xoay tròn, ánh mắt sóng sánh biết nói đầy vẻ e thẹn, cần cổ thon dài trắng muốt như ngọc, làm khán giả xem đến ngẩn ngơ, chẳng thể rời mắt nổi.


Khương Ngâm lập tức lao tới che miệng đối phương, cậu lo lắng nhìn dáo dác xung quanh, rồi mới nhỏ giọng bĩu môi, “Ở đây đừng nói tên thật ta ra, mọi người đều gọi ta là Đào Hoa cô nương, ngươi cũng phải gọi theo như họ.”


“Nghe rõ hông?” Khương Ngâm tinh nghịch liếc Ôn Kim Tài một cái, đuôi mắt ánh lên sắc hồng hào xinh đẹp tuyệt trần, tựa như đang nũng nịu, hoàn toàn không có chút ý tứ đe dọa nào, “Ta không muốn bị người khác phát hiện đâu, ngươi đã hứa sẽ giữ bí mật cho ta, ta chỉ cho mỗi ngươi biết thôi đó, cả bác Trần cũng chưa có nói!”


Cậu nhớ rõ hôm trước đã đồng ý sẽ để tiểu mập mạp nhìn mình mặc đồ nữ, lần này vừa hay có dịp nhảy múa, thế là Khương Ngâm bèn lén đưa Ôn Tiểu Bảo đến, suốt đường liên tục dặn dò đối phương không được tiết lộ ra bên ngoài. Hắn cũng đã thề thốt son sắt, bảo đảm rằng tuyệt đối sẽ nghe lời.


Khương Ngâm đắc ý khoanh tay, cậu rất thích ánh mắt ngưỡng mộ của tiểu mập mạp, “Sau này khi ta mặc trang phục nữ thì đừng gọi sai tên nữa, nhớ chưa?”
“Ừm ừm.” Tiểu mập mạp gật đầu lia lịa.
Bí mật... chỉ có mỗi hắn biết...


Mấy từ này quá đỗi hấp dẫn, cứ như chỉ thuộc về một mình hắn vậy…
Ôn Kim Tài cúi đầu, vừa ngại ngùng vừa phấn khích, thật ra dù đối phương không nói, thì hắn cũng sẽ giúp bạn tốt giữ bí mật. Nhưng nghe cậu dặn dò xong, cổ hắn liền không kìm được mà hồng rực cả lên.


Da hắn vốn rất trắng, thành ra sự thẹn thùng ấy lại càng lộ rõ hơn. Khương Ngâm ngạc nhiên nhìn nhìn, còn giơ tay muốn sờ soạng, khiến cả mặt tiểu mập mạp cũng đỏ bừng như mông khỉ, cuống quýt đẩy thiếu niên rồi vội vàng chạy ra ngoài, “Ta... chúng ta đi nhanh đi! Về nhà sẽ muộn mất...”


Bộ dạng xấu hổ của tiểu mập mạp thật sự rất đáng yêu, Khương Ngâm toe toét cong mắt, sợ đối phương giận, cậu nhanh chóng cười cười đuổi theo, “Này này, từ từ đã! Ôn Tiểu Bảo! Đợi ta với!”
“Nếu không đợi thì ta sẽ nghỉ chơi với ngươi!” Cậu đùa giỡn la lên.


Bóng dáng phía trước quả nhiên ngừng lại, Ôn Kim Tài quay đầu, vẻ mặt đầy uất ức trách móc. Khương Ngâm nhìn mà cười rộ lên, đến nỗi lộ ra hai hàm răng trắng tinh. Cậu đuổi theo, còn nhảy lên ôm lấy vai Ôn Kim Tài, giọng điệu vô cùng lém lỉnh láu cá, “Ha ha, lừa ngươi thôi!”


Biểu cảm Ôn Kim Tài bất đắc dĩ vô cùng.


Mặt trời đã dần lên cao, có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương đào phảng phất chín rục không biết của nhà ai, ngọt ngào thấm đẫm vào cõi lòng, khiến người ta thèm thuồng không thôi. Ánh dương lười biếng chiếu xuống, ôm lấy hai người đang cười đùa vui vẻ, rồi dần dần in thành hai bóng nghiêng dài dài trên mặt đất.


Họ đi rất nhanh, thế nên không phát hiện ở khúc ngoặt có người phi như bay trốn vào.


Người nọ mặt trắng mày thanh, trông khá tuấn tú, chỉ là vẻ âm u gian tà sâu trong con ngươi đã phá hủy mất phong thái ôn hòa kia. Hắn dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mập mạp của Ôn Kim Tài, cứ như đang xác nhận gì đó, rồi lại đảo qua gương mặt “cô nương” hết sức quen thuộc bám lên người kế bên, trong mắt lập lòe một tia hiểu rõ.


Hắn đột nhiên nở nụ cười, không biết đã nghĩ đến chuyện xấu gì.
- --
Trong một phòng bao của Quỳnh Hoa Lâu.
Quý Linh Lang tao nhã pha một tách trà, giọng nói có chút trêu chọc, “Sao vậy, Hoa Lâu trong kinh thành không đủ thỏa mãn ngươi, giờ lại chạy đến nơi xa xôi thế này?”


Người đối diện mặc y phục đỏ tươi, uống đến say mèm, ngón tay thon dài của Yến Lâu Y cầm chén rượu, xiên xiên vẹo vẹo, hắn mơ màng nói: “Lão không chào đón ta, ta cũng chẳng buồn ở lại kinh thành làm chướng mắt lão. Nhìn xem, ta đến đâu mà không hô mưa gọi gió?”


Cả mặt hắn đỏ ửng, mắt say lờ đờ tới mức nhìn không rõ. Trên trán nam nhân lại nổi gân xanh, dường như vừa nhớ đến chuyện gì rất tức giận, liền tùy tiện ném chén rượu ra xa, nước văng tung tóe khắp nơi.
Quý Linh Lang cười cười, không nói gì.


Ai có thể ngờ rằng Yến tam công tử vốn thường xuyên lui tới nơi phong hoa tuyết nguyệt lại đột nhiên rời khỏi chốn phồn hoa ấy, trốn đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Thế nhưng, nghĩ đến tình cảnh nhà đối phương, Quý Linh Lang chỉ mỉm cười lắc đầu.


Nếu nói hắn là tình nhân trong mộng của các tiểu thư quý tộc ở kinh thành, thì Yến Lâu Y chính là “quý nhân” nơi lầu xanh. Người này thích đồ đẹp rượu ngon, càng thích xem mỹ nhân nhảy múa, từ thuở niên thiếu đã thường xuyên ra vào khắp mọi thanh lâu tửu quán. Sau này chán ngán với các điệu múa thường thấy, hắn còn bắt đầu tự biên đạo, điệu nào cũng đẹp đến mức khiến người trong cung phải vỗ tay khen ngợi.


Các hoa khôi tranh nhau dọn giường mời chào, chỉ mong được hắn “nhắm trúng”, rồi sau đó trở nên nổi tiếng.


Đáng tiếc thay, tài năng như vậy lại sinh ra trong một gia đình võ tướng. Yến lão tướng quân cả đời chinh chiến nơi sa trường, ngay từ nhỏ đã dạy ba con trai luyện võ, chỉ mong sau này chúng kế thừa vị trí của mình, phụng sự quốc gia, bảo vệ biên cương.


Nhưng tam công tử nhỏ nhất lại khác biệt hoàn toàn, không thích võ mà mê văn. Yến lão tướng quân cầm cây côn to đánh hắn từ đầu đường đến cuối đường cũng không làm hắn từ bỏ, ngược lại càng kích thích tính nổi loạn của đối phương. Từ đó, hắn lang thang khắp lầu xanh quán rượu, ngày ngày quấn quýt bên kỹ nữ, khiến lão tướng quân tức giận đến mức tuyên bố đuổi cổ hắn ra khỏi nhà.


Phụ thân Quý Linh Lang và Yến lão tướng quân là tri kỷ, hai nhà thân thiết với nhau đã mấy đời, Quý Linh Lang và Yến Lâu Y lúc nhỏ còn học chung với nhau, hai người cũng xem như bạn thân không giấu diếm nhau điều gì.


Yến Lâu Y nốc cạn ly rượu đắng chát, giọng điệu tràn đầy oán giận, “A Giác, ngươi biết đấy, từ nhỏ ta đã không thích luyện võ, nhưng lão cứ ép buộc ta. Dù sao trong mắt lão, ta cũng là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, vậy thì cứ làm như ý lão đi!”


Quý Linh Lang nhàn nhạt mở miệng: “Nơi này có gì tốt đâu, không bằng theo ta về kinh thành đi.”


Dường như đã nhắc đến chủ đề mình hứng thú, vẻ u ám trên mặt Yến Lâu Y dần tan biến, hắn tự rót thêm một chén rượu nữa, cười cười đầy ẩn ý không rõ, “Ngươi không biết đâu, ở đây ta… đã phát hiện ra một viên ngọc sáng!”


Một viên bảo ngọc nảy nở trong trấn nhỏ hẻo lánh, khi vừa được lau sạch bụi, nó liền tỏa ra ánh sáng tươi đẹp rực rỡ vốn có, đủ để lu mờ toàn bộ hoa khôi muôn màu muôn vẻ nơi kinh thành.
Tay cầm ly của Quý Linh Lang thoáng khựng lại, “Ngươi thích?”


Yến Lâu Y cười cười, không nói gì, nhưng lại hiếm khi khơi dậy sự hứng thú trong lòng Quý Linh Lang, hắn nhìn bạn thân, nói: “Oanh Chi cô nương, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, mong mỏi chờ đợi ngươi hai năm cũng không khiến ngươi đổi ý. Rốt cuộc là trong trấn nhỏ đơn sơ này có người tuyệt sắc mỹ lệ đến độ nào mà có thể làm Yến tam công tử động lòng chứ?”


Thật ra Quý Linh Lang không để tâm lắm, chẳng lẽ ở đây còn có người đẹp hơn Oanh Chi sao? Nam nhân chỉ cho rằng Yến Lâu Y thay đổi khẩu vị, thích loại cháo trắng rau xào, ngọc thô chưa mài mà thôi.
Yến Lâu Y lắc đầu, “Không thể nói, không thể nói.”


Hắn nhớ đến một gương mặt xinh đẹp động lòng người kia, mỗi khi nhảy múa, “ngực” lệch vị trí mà cũng không biết, vẫn đắc ý kiêu ngạo ưỡn ngực đi qua trước mặt hắn, không biết nên miêu tả thế nào, quá mức vụng về rồi.


Yến Lâu Y cúi đầu cười, rồi không nhịn được lấy tay áo che miệng lại, ngã xuống ghế cười ngặt nghẽo, hoàn toàn phớt lờ đi vẻ mặt quái dị của bạn thân đối diện.
Hành vi của “cô nương” nào đó thật sự quá ấn tượng, mới nghĩ lại thôi đã thấy thú vị vô cùng.






Truyện liên quan