Chương 31: Còn Cái Nịt

CHƯƠNG 31: CÒN CÁI NỊT
Hùng hổ cầm cái bình ngọc đi tới chỗ xe ngựa. Vương vung tay ném mạnh bình ngọc xuống đất.


Khói đen từ chiếc bình nhỏ bé khuếch tán khắp nơi. Hai tên Chiến Giả thấy một màn khói đen đang dần bao phủ bọn chúng, trên mặt dần có chút sợ hãi. Chưa đến một nén nhang sau bóng tối đã bao phủ khắp nơi. Bình ngọc này mang tên Hắc Sương. Loại Hắc Sương này xài bằng cách chuyền chiến khí vào bên trong bình nó sẽ tự chuyển thành làn khói đen chiến lực càng cao làn sương càng rộng võ giả cùng cấp rất khó để nhận ra.


Vì bom khói được kích hoạt từ chiến khí của Vương nên hắn có thể nhìn mọi thứ bên trong rõ ràng. Vận chiến khí, Vương lao thẳng tới chỗ xe ngựa.


Hai tên Chiến Giả thì chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào kháp nơi mà không biết được mọi thứ diễn ra xung quanh và còn không nhìn thấy nhau khiến cho hai tên khá hoang mang, bỗng chốc làn khói tan dần. Để lại không gian bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai tên nhà sư một mặt mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


“Thật kì lạ! Làn khói đó từ đâu? Mà sao giờ chưa thấy hai lão kia về?”
Đột nhiên một giọng nói hốt hoảng vang lên:
“Hàng mất rồi!”
“Cái gì? Hàng mất rồi?”
“A! Bên trong xe có một tờ giấy!”
Hắn run run cầm tờ giấy lên đọc.


“Thân ái gửi mấy tên nhà sư thiện lành! Người ta đã lấy đi rồi, còn hai tên Chiến Sư đuổi theo ta chắc cũng ch.ết bởi Hắc Hùng Báo rồi nên đừng đợi làm gì nữa cho tốn công! À mà còn tên mập đang hấp hối ta xin luôn nhé không cần kiếm hắn nữa đâu và trả lại cho các ngươi tên nội gián đó cố gắng chiếu cố cho hắn nha! Hahaha! Hẹn ngày tái ngộ! Gửi tên Đại Sư Huynh của ngươi cái nịt! Kí tên Hắc Y NhânTái bút: Ta có tu vi nhị tinh Chiến Giả!”


available on google playdownload on app store


Cầm lấy cái nịt trên tay, tên Chiến Giả kia tức hộc máu mồm vị bị một tên nhị tinh Chiến Giả dắt mũi đùa cợt cả bọn.
Đột nhiên từ xa có hai thân ảnh đi tới đó là tên Đại Sư Huynh và Lâm huynh. Cũng may bọn hắn doạ tự bạo nên khiến Hoa Diễm Liên e ngại mà để cho bọn chúng rời đi.


Tiến đến xe ngựa, tên Lâm sư huynh nhìn quanh chợt hỏi:
“Ba tên kia đâu?”


Tên Chiến Giả tay run run đưa bức thư cho tên Đại Sư huynh. Đọc xong bức thư và nghe lời kể của hai tên còn lại khiến cho khuôn mặt của hắn tái xanh. Thì ra không phải hắn cầm chân người ta mà người ta cầm chân hắn. Một người khôn ngoan luôn tính kế người khác mà lại bị người khác tính kế khiến hắn tức sôi máu. Nếu người khác thuê hắn chỉ đền tiền là xong nhưng đây lại là Chụ chì của Tịnh Thất Bồng Lai người được mọi người kêu là Thầy ông nội, nếu biết phi vụ thất bại có thể sẽ giết toàn bộ bọn hắn.


Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó hắn quay lại hỏi tên nội gián đang nằm ngắt ngẻo trên xe ngựa:
“Ngươi có biết mặt tên Hắc y nhân không?”
Tên kia rụt rè sợ hãi giọng run run trả lời:
“Đại nhân…thứ lỗi...ta thực sự...không biết. Hắn bịt mặt cả ngày a!”


“Vô dụng! Để lại ngươi chỉ chật đất!”
“Không đại nhân tha mạnggggg…”
“Đùng!”
Một quyền vô cảm đánh lên tên Chiến Giả nội gián khiến hắn ch.ết không thể ch.ết lại.


Trong căn phòng ngủ sang trọng của một tửu lâu trong sơn lâm. Một thân ảnh quyến rũ đang nói chuyện đối diện là một hắc y nhân, trong góc là chiếc giường có một thiếu nữ nằm trên đó.
“Cảm ơn vị tiền bối đã ra tay giúp đỡ!”


“Không có gì! Đây là chỉ là nhiệm vụ ta được giao thôi!” Vương đáp.
“Không biết ai là người giao nhiệm vụ cho vị đây?” Hoa Diễm Liên tò mò hỏi.
“Chỉ là sư phụ ta giao cho để lấy kinh nghiệm thực chiến mà thôi! Với tỷ đừng gọi ta là tiền bối ta chưa tới mười tám tuổi đâu!”


Nét mặt Hoa Diễm Liên thoáng ngạc nhiên xen lẫn không tin nhìn vào Hắc y nhân:
“Chưa tới mười tám mà đã là chiến sư!”
Vương cười ngượng nói:
“May mắn có sư phụ tốt nên có nhiều tài nguyên tu luyện thôi! ”
“Ahhh! Đây là đâu…”


Đang nói chuyện một tiếng la thất thanh từ người đang nằm trên chiếc giường trong góc. Hoa Diễm Liên bước tới nhẹ nhàng nói:
“Không sao rồi vị đại nhân kia đã cứu muội!”
“Ai”


Nhìn theo hướng tay thấy một người áo bào đen đang ngồi ở đó chùm kín không thấy mặt, nàng gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Bỗng nhiên Vương lên tiếng:
“Thôi không làm phiền hai người nữa ta cũng nên đi rồi!”
Bỗng Hoa Diễm Liên giọng đầy vẻ mong chờ vội nói:


“Ngươi có thể cho ta xem mặt ngươi không?”
Vương mỉm cười quay lại đáp:
“Nam nhân bí ẩn phụ nữ mới thích!Ha…ha…ha…!”
Nói đoạn quay lưng bỏ đi .
Đằng sau Hoa Diễm Liên mặt đỏ lên lí nhí nói:
“Ai thèm thích ngươi!”


Vừa ra khỏi quán, giọng của hệ thống đột ngột vang lên:
- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.
- Ban thưởng: 1000 điểm hệ thống.
- Phần thưởng sau khi hoàn thành 10 nhiệm vụ đầu tiên: Một lượt quay chức nghiệp.
Vương ngạc nhiên hỏi hệ thống:
“Một lượt quay chức nghiệp là thứ đồ gì vậy?”


- Lượt quay sẽ ra được một chức nghiệp ngẫu nhiên khiến kí chủ có thiên phú đỉnh cao. Tư chất siêu phàm. Kinh nghiệm vô số của chức nghiệp mà kí chủ chọn được.
Vương hứng khởi ra lệnh:
“Đù ngon! Mở luôn cho nóng!”


Một vòng quay đầy đủ màu sắc hiện ra vòng quay gần hàng trăm chức nghiệp khác nhau từ cùi nhất là nông dân, đầu bếp, cho tới nghề nghiệp long trọng như Luyện Khí sư, Luyện Đan sư. Nhìn một hồi Vương thấy cái này giống với trò chiếc nón kì diệu mà hắn thường xem trên ti vi kiếp trước.
“Quay luôn cho nóng”


Ý nghĩa vừa động một giòng thông báo hiện ra.
- Xác nhận tốn một vé quay chức nghiệp! Có hoặc Không!
- Xác nhận! Có!


Vòng quay bắt đầu chậm chậm xong tốc độ tăng dần theo điệu nhạc Melody For Susan một điệu nhạc khiến cho người đang giàu thành người nghèo sau sáu rưỡi “Do hệ thống tài trợ âm thanh”. Khiến Vương càng thêm hồi hộp hơn. Vòng quay bắt đầu chậm dần rồi dừng lại.
“…”






Truyện liên quan