Chương 63: Thiên Diện Kiếm Tôn

CHƯƠNG 63: THIÊN DIỆN KIẾM TÔN
Bỗng nhiên, thân ảnh Nguyệt Long đứng dậy, trường kiếm như con rắn dài để lại tàn ảnh trên không trung, bóng kiếm nối liền một mảnh, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Võ giả đứng xem kinh kêu:
“Uy lực mạnh quá! Ít nhất cũng phải Huyền giai sơ cấp chiến kỹ!”
...


“Cửu Âm Kiếm Quyết - Thứ thứ nhất Dạ Âm Kiếm!!!”
Thân thể Nguyệt Long kèm theo chiến khí vận chuyển đến tột độ lao vào Liễu Thiên Minh.


Liễu Thiên Minh liên tục lùi vài thước ổn định thân hình, mỗi lùi một bước nặng nề như lực lượng ngàn quân. Liễu Thiên Minh đứng vững rồi ánh mắt nghiêm túc liếc sơ bộ đồ trên người. Quần áo của hắn đầy vết rách nhỏ. Khóe miệng của hắn cũng có chút máu tươi chảy ra. Miệng hắn cười nhạt, thân ảnh quỷ dị lướt tới một chưởng nhẹ nhàng đặt vào phần bụng của Nguyệt Long. Một lực đạo to lớn đẩy bay Nguyệt Long ra khỏi khán đài không chút kháng cự.


Nguyệt Long liên tục thổ huyết vết thương ở bụng càng thêm trầm trọng phải bế về gấp.
Nguyệt Tôn lúc này nhìn vô Nguyệt Long thảm trạng, khiến một người bình tĩnh điềm đạm như ông cũng không bình tĩnh nỗi.
Bỗng gia chủ Lôi gia vỗ nhẹ vai ông giọng nói nghiêm nghị nói:


“Ngươi đừng quá xúc động chênh lệch của Nguyệt Long và Liễu Thiên Minh quá lớn, hắn chưa sử dụng chiến kĩ cơ mà!”


Tuy giọng nói của Lôi Địch nghiêm túc nhưng Nguyệt Tôn cũng nhận ra rằng trong đó có sự mỉa mai rằng Nguyệt Long yếu đến nổi mà Liểu Thiên Minh không cần dùng chiến kĩ cũng đánh cho trọng thương.


available on google playdownload on app store


Nhưng sự thật không thể phủ nhận điều Lôi Địch nói là đúng. Nguyệt Tôn cũng bình tĩnh lại, khách khí đáp trả:
“Cảm ơn Lôi gia chủ nhắc nhở!!!”
...
“Trận thứ năm: Liễu Thiên Minh thắng”


“Vòng mười người kết thúc với 5 tổ đấu. Các thí sinh sẽ được nghỉ một ngày để dưỡng thương và chuẩn bị cho vòng tiếp theo!!!” Tên MC dõng dạc hô.
Tên MC vừa dứt lời bỗng một tên bên dưới khán đài nói:
“Ủa Liễu Thiên Minh đâu rồi?”


Giờ mọi người mới để ý khi trận đấu vừa kết thúc thì không thấy tên Liễu Thiên Minh đâu cả.
Nhìn qua Liễu gia thì thấy mặt của họ vô cùng phúc tạp.
Lúc này Tam đại gia tộc chỉ có một suy nghĩ trong đầu:
“Thật kì quái!!!”

Màn đêm dần buông xuống tại Thanh Thủy trấn
Liễu Gia.


“Lại để Liễu Thiên Minh trốn thoát, đám vô dụng các ngươi, ta bảo các ngươi canh gác kĩ xung quanh chỗ lôi đài mà!!!”
“Xin lỗi gia chủ tại người tham gia quá đông nên…”
“Nói nhiều, cúttt!!! Rầm!!!!” Liễu Kình thét lớn đạp nát bét cái bàn bên cạnh


Tên người hầu sợ hãi quỳ rạp xuống
“Nếu trong ba ngày nữa không bắt được Liễu Thiên Minh, đến lúc đó nó được đi tới học viện thì xong!!!”
“Đã rõ thưa gia chủ!!!”

Ở Lôi gia


“Lôi Dương, ngươi vừa rồi thể hiện rất tốt nhưng không vì thế mà kiêu phải cố gắng hơn nữa ....
...vì cuộc chơi vừa mới bắt đầu!!!”

Nguyệt Vương.
Trong phòng riêng của Vương lúc này Nguyệt Tôn và Vân Nhiên, ngồi đối diện là Vương.


“Vương nhi! Ngươi khá lắm không hổ là con trai của ta!!!”
Lúc này mẹ Vương lên tiếng:
“Vương nhi, ta thấy con chưa có vũ khí tiện tay nào! Ta cũng có một kiện chiến bảo, tuy không phải là hàng xịn nhưng mong thích hợp với con!!!”


Mẹ Vương từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường thương ánh bạc, lưỡi thương sắc bén tỏa ra ánh sáng dịu dàng như ánh nguyệt. Hàn khí tỏa ra buốt lạnh cả sống lưng.
Ngân Lang Thương - Hoàng Bảo cửu phẩm.
Vương ngạc nhiên đến nổi lấp bắp:
“Ng..người, như vậy quá tốn tiền rồi!!!”


Phải biết cả gia tộc Nguyệt gia cao nhất chỉ có một kiện Huyền bảo ngũ phẩm làm trấn gia chi bảo thôi. Mà Nguyệt Tôn cùng Vân Nhiên lại có thể cho hắn một món quà to lớn thế này. Tuy rằng hắn cũng đã có Hỏa Lân Kích. Nhưng thật sự món quà này đối với hắn quá to.


“Không cần khách khí, chỉ là phần thưởng ngươi gia nhập học viện mà thôi! Vô đó có rất nhiều thiên tài tới từ khắp nơi, con cũng cần có chút vũ khí phòng thân!” Nguyệt Tôn hào sảng nói.


Đúng là tấm lòng phụ mẫu a, không thể hiện khó khăn trước mặt con cái. Vậy Vương cũng không sến súa nữa.
“Đa tạ phụ mẫu ban tặng ta quyết không phụ lòng hai người!!!”

Một nơi nào đó trong Thanh Thuỷ trấn.
Trên một mái nhà, có một thiếu niên cao gầy đang khua qua khua lại một thanh trường kiếm trong tay.


“Nếu trước đây thì đến cả Địa bảo ta còn chưa để vào mắt đừng nói thanh kiếm Huyền bảo này, bất quá cái thể xác này quá phế đi!!!”
Bỗng một tên người xuất hiện ở trước mặt Liễu Thiên Minh.


“Ha...ha...giờ ngươi thê thảm đến nổi phải dùng một kiện Huyền bảo à Liễu Thiên Minh! À không, phải gọi ngươi là....
... Thiên Diện Kiếm Tôn!!!”






Truyện liên quan