Chương 65: Trận Đấu Cuối Cùng
CHƯƠNG 65: TRẬN ĐẤU CUỐI CÙNG
Rất nhanh hai người đã giao thủ trên trăm chiêu.
Vương điểm nhẹ mũi chân, lập tức phóng ra ngoài, cùng lúc đó, trường thương trong tay đã bắn ra.
Đối diện, Lôi Dương cũng không dám chủ quan, chợt lui nửa bước, tay phải đẩy ra, không khí bốn phía lập tức tụ lại trong tay hắn, thanh kiếm tụ đầy lôi sắc chiến khí. Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve được bao phủ bởi lôi điện đang dùng uy thế cường bạo đánh tới.
Mà lúc này, trường thương đã tới.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, thoáng qua, vô số phong nhận ầm ầm phá toái, một bóng người liên tục lui lại.
Người này, chính là Lôi Dương, mà hắn vừa lui, đã trọn vẹn mấy chục trượng, vừa dừng lại, khóe miệng đã trào máu, cùng lúc đó, thanh kiếm cũng rạn thành hình mạng nhện!
Giao thủ lâu như vậy, chiến khí trong người hắn đã tiêu hao gần hết mà hầu như Lôi Dương không chiếm được tí lợi thế nào, nếu không làm gì, đánh thêm một lúc nữa, ắt hẳn hắn sẽ thua.
Kiếm nằm im trong tay Lôi Dương đã chịu thương tổn nặng nề chợt bộc phát ra từng đợt kiếm quang:
“Có thua cũng phải chiến cho thống khoái, Thiểm Điệm Kiếm!!!” Lôi điện dày đặc trên kiếm của Lôi Dương, hắn dồn hết tất cả chiến khí còn lại của mình vào một chiêu này. Kiếm trong nháy mắt chém tới người Vương.
Kiếm của Lôi Dương và trường thương trên tay Vương gần va chạm nhau. Bỗng nhiên Lôi Dương lách người một cách đầy quỷ dị Lôi Thiểm Bộ triển khai lôi khí tỏa ra dày đặc, nhoáng cái biến ra sau lưng Vương.
“Hừ, đã đợi từ lâu!!!” Vương hừ lạnh nói, những đòn tấn công này đối với Vương quá non nớt.
“Bán Nguyệt!!!”
Một đòn vung thương 180 độ đánh bật đòn tấn công của Lôi Dương từ phía sau ngay lập tức Giáng Long kích được ngưng tụ trên đầu thương điên cuồng oanh sát tới Lôi Dương đang bị văng ra.
“Kình Lôi Quyền!!!” Không khuất phục Lôi Dương tung một quyền chống trả.
“Đoàngggg!!!”
Thế tiến công của Vương không thể cản phá trực tiếp đánh nát chiến kĩ của Lôi Dương oanh sát tới.
Bỗng mũi thương của Vương dừng lại trước mặt chán Lôi Dương vài milimet .
“Ngươi thua rồi!!!” Vương lãnh đạm nói.
“Ta thua tâm phục khẩu phục!” Lôi Dương cũng không cố chấp, một đòn vừa rồi Vương đã ngưng không thì hắn cũng mất mạng, với giờ chiến khí của hắn cũng cạn kiệt, đánh cũng không nổi a.
“Trận này Nguyệt Vương thắng!!!”
Bên dưới lúc này đám đông nghị luận ầm ĩ:
“Không ngờ gia tộc Nguyệt gia toàn thành phần trâu bò sức dai thật đấy!”
“Đúng vậy tên nào cũng tung chiến kĩ nhiều mà vẫn sinh long hoạt hổ như vậy, quái vật Nguyệt Vương hắn còn tung hẳn ra chiến kĩ Huyền giai mà nhìn mặt như không có chuyện gì xảy ra!!!”
...
Sau 1 canh giờ ban tổ chức cho nghỉ ngơi để các thí sinh ổn định thương thế nghỉ giữ sức.
Lúc này trọng tài bước lên đài hô lớn:
“Trận đấu cuối cùng: Liễu gia Liễu Thiên Minh đấu với Nguyệt gia Nguyệt Vương!!!”
Dưới võ đài yên ắng lại. Từng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía hai người giữa sân. Mọi người đều hiểu rõ, lúc này trận đấu quyết định sắp bắt đầu.
“Xin thỉnh giáo!!!” Vương ôm quyền nói với Liễu Thiên Minh.
“Thỉnh!!!” Liễu Thiên Minh giọng điệu lạnh nhạt nhưng ánh mắt không dấu nổi sự hứng thú nhìn Vương.
“Trận đấu bắt đầu!!!” Trọng tài trên lôi đài hô.
“Hoàng Kim Giáp!!!” Không ngại ngần vừa vô Vương liền thi triển Hoàng Kim Giáp. Xách trường thương trong tay Vương dùng khí thế dũng mãnh ép tới.
“Để coi ngươi làm được gì?” Trong tay Liễu Thiên Minh hiện lên một thanh trường kiếm màu lục, dáng kiếm thon gọn như lá liễu nhưng vô cùng sắc bén.
Trên đài cao bên phía Liễu gia, Liễu Kình bộc phát sát khí nồng nặc, ánh mắt hiện lên từng tơ máu: “Tên khốn Liễu Thiên Minh dám lấy Liễu Lam Kiếm! Ta thề không giết được ngươi Liễu Kình ta không làm người!!!”
Bỗng một luồng uy áp đánh tới Liễu Kình, một âm thanh truyền vào tai hắn: “Yên lặng ngồi xem đi!!!”
Liễu Kình chỉ biết tức giận ngồi xuống, hắn biết chấp sự của học viện đang cảnh cáo hắn. Ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt Liễu Thiên Minh. Lúc này dưới sân Liễu Thiên Minh ngước nhìn Liễu Kình nhếch miệng cười ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Liễu Kình thấy thế không kiềm được mà hộc máu. Đúng là tức hộc máu là có thật.
Lúc này kịch vui đã hết Vương xách trường thương lao tới Liễu Thiên Minh với tốc độ cao.
Liễu Thiên Minh cũng trở nên nghiêm túc giơ kiếm lên chiến đấu.
Bên này Nguyệt Vương tung những đòn thương thập phần hoa mỹ, cộng với Hoàng Kim Giáp đang triển khai. Trông Vương bây giờ như một tiểu chiến tướng oai vệ tựa du long, nhưng di chuyển nhẹ nhàng như chim nhạn. Nhìn cách chiến đấu của Vương khiến cho những thiếu nữ mới lớn đều phải mê say.
Trái ngược với Vương, Liễu Thiên Minh dùng những đòn kiếm rất bình
thường không hoa mỹ, rất thực dụng nhưng hoàn toàn hiệu quả. Đòn đánh của Liễu Thiên Minh lúc nào cũng ẩn chứa vô tận sát cơ nếu đối thủ lơ là có thể hạ bị hạ sát bất cứ lúc nào.
Trên đài cao ba vị chấp sự Học Viện Hoàng Gia đang thảo luận:
“Tên tiểu tử của Nguyệt gia không tệ nha!!!” Lâm Hùng có chút thưởng thức nhìn Vương nói.
“Phải, 14 tuổi đã là thất tinh Chiến Giả, hơn nữa khả năng chiến đấu lại vô cùng tốt! Nhưng Liễu Thiên Minh cũng rất đáng gờm, từ lúc giải đấu đến giờ hắn chưa xài một chiến kĩ nào!!!” Trạch Dương vùa phe phẩy quạt vừa nhận xét.
...
Chưa gì hai bên đã giao thủ trăm chiêu với nhau, tình thế vẫn chưa nghiêng về bên nào.