Chương 78: Linh Thạch
CHƯƠNG 78: LINH THẠCH
Chỉ thấy khi hắn vừa vận hành công pháp thì viên linh thạch trong tay hắn bắn đầu phát sáng. Một ánh sáng xanh nhạt xuyên qua khẽ tay của Vương làm cho cả người và mặt của hắn khi này cũng có ánh xanh.
Mà không chỉ phát ra ánh sáng, linh thạch này còn tỏa ra một màng sóng khí lớn màu xanh bao lấy hai bàn tay Vương. Tiếp đến lượng khí dần lan rộng rồi từ từ phủ kín cả cơ thể Vương. Lúc này lấy cơ thể hắn làm tâm, đám khí xanh kia từ từ vận chuyển thành vòng tròn nhìn rất đẹp mắt.
Chiến khí nồng đậm tựa như một đầu tiểu linh mạch đổ bộ vào cơ thể, tiến vào từng thớ thịt bắp, mạnh máu, từng sợi lông cũng cảm giác được, nang lông tựa như mở rộng tới cực điểm liên tục đưa chiến khí tiến vào.
Vì việc hấp thụ linh thạch khá suôn sẻ, Vương liền ngồi một mạch hai canh giờ rồi mới dừng lại.
“Mới chỉ là một viên linh thạch hạ phẩm mà đã bằng tu luyện bình thường 3 ngày!” Vương khi này lại đánh giá đan điền của mình.
Nói đến linh thạch thì phải kể từ cách nó hình thành. Linh thạch như khoáng sản vậy, nó cũng được hình thành rất phức tạp và qua nhiều thời gian. Đầu tiên là một vùng linh khí dày đặc đến một mức độ nhất định thì sẽ dần ngấm vào nước mưa rơi xuống đất, trong lòng đất chúng dần tách khỏi nước và ngưng tụ cô đọng lại tạo thành những linh mạch, linh tuyền. Do chiến khí ở dạng lỏng rất dễ bốc hơi khi gặp nhiệt nên linh tuyền, linh mạch chỉ tồn tại được trong lòng đất có nhiệt độ thấp. Nếu chỉ vậy thì chúng cứ thành từng dòng suối nhỏ chảy trong lòng đất đến khi ra ngoài thì lại bay hơi tạo thành chiến khí.
...
Hai con tuấn mã toàn thân lông trắng như tuyết không có pha lẫn một chút hỗn tạp dừng lại trước cửa Phòng đấu giá Hoàng gia. Xung quanh xe ngựa, rèm cửa màu hoàng kim. Xung quanh xe ngựa, có tới mười gã hắc bào nhân. Đi đầu là một đại hán mặc hắc giáp, kiếm đeo bên hông, lộ ra khí tức sát phạt lâu năm.
Một hắc bào nhân cất bước tiến lên, cung kính nhấc vén màn xe. Từ phía trong màn xe, một cánh tay duỗi ra, nắm thành cửa xe, sau đó, một bóng hình từ từ đi ra, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Người xuất hiện là một thanh niên mặc trường bào màu trắng, dung mạo tuấn tú, không hổ là người thuộc hoàng thất, mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý. Hắn là Tam hoàng tử của Nam Đế Quốc - Triệu Nhật Nam.
Nhưng vào lúc này, một bóng người nhanh như tia chớp dùng bàn tay lạnh lẽo của mình bóp lấy cổ Tam hoàng tử.
Nàng nhẹ nhàng nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
“Ngươi...!” Hắn trợn mắt khó khăn nói.
Bên cạnh Trương tướng quân nhìn thấy tràng cảnh chớp mắt, hắn gấp. Hắn căn bản không phản ứng kịp, cũng không phát hiện nàng ra tay lúc nào.
Mang theo tức giận hắn thét to: “Người muốn ch.ết, mau thả hoàng tử ra cho bản tướng!”
Người bên cạnh hắn cũng đằng đằng sát khí kịp phản ứng lại, chiến khí luân chuyển sẵn sàng phóng xuất sát chiêu bất cứ khi nào.
Dù vậy họ cũng không dám manh động.
Tam hoàng tử mà ch.ết bọn hắn khó thoát tội.
Trong khi bọn hắn vẫn còn suy nghĩ cùng với mọi người đang nhìn về tràng cảnh này.
Họ cũng đang chuẩn bị lên tiếng mở miệng uy hϊế͙p͙ nói nhưng.
“Rắc!!!”
Một âm thanh gãy xương truyền đến tai bọn họ làm họ giật mình kinh sợ. Tiếng đó quá đáng sợ. Tất cả mọi người nhìn nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy nó, mọi người hít một hơi khí lạnh, sống lưng lạnh toát.
Ở đó, Phi Tuyết vẫn nhấc Tam hoàng tử lên không, chỉ là cổ của hắn đã vẹo sang một bên.
Đôi mắt thể hiện rõ sự hối hận cùng không cam lòng.
Hắn còn chưa thực hiên ước mộng của mình mà cứ thế ch.ết đi.
ch.ết rồi!!!
Mọi người không cảm nhận được sinh cơ trong người Tam hoàng tử liền nghĩ.
Trương tướng quân phản ứng nhanh nhất.
Chiến khí trong người bạo phát.
Thấy Tam hoàng tử ch.ết hắn tức giận phi thân thật nhanh như cuồng phong bạo vũ nhằm giết hung thủ trả thù. Hắn đã đầu quân cho Tam hoàng tử, thấy Tam hoàng tử bị người ta đánh ch.ết ngay trước mặt làm hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, tổn thất thật lớn.
Quan trọng người đời sẽ nhìn gì về hắn đây? Hắn sửng sốt suy nghĩ rất nhanh, khuôn mặt cũng biến thành dữ tợn.
Phi Tuyết thấy vậy không vội vàng.
Nàng bình tĩnh ném cái xác trên tay mình qua một bên như chưa có gì xảy ra, ánh mắt lộ ra cũng chưa hề thay đổi.
Người xem mí mắt trực nhảy, khoé miệng giật giật vài cái. Đó thế nhưng là Tam hoàng tử của Nam Đế Quốc a. Mọi người thầm nghĩ cũng nuốt một ngụm nước bọt. Quá đáng sợ.
Nàng liếc nhìn Trương tướng quân đang bạo phát khuôn mặt dữ tợn đang điên dại phi thân đến đây. Chiến khí vận chuyển dưới chân, Phi Tuyết nhảy người ra sau.
Trương tướng quân thấy vậy hét lớn một tiếng: “Muốn trốn? Không dễ vậy!”
Trương tướng quân nhanh như chớp lao lên, lưỡi kiếm rạch phá hư không chém vào lưng nàng. Lưỡi kiếm xé dòng khí hùng hổ lao tới, uy lực không thể khinh thường. Phi Tuyết nhanh như chớp né tránh, chiến khí tuôn ra, vỗ một chưởng. Chưởng ấn đập vào lưỡi kiếm của Trương tướng quân.
Răng rắc!
Chưởng ấn va chạm vào lưỡi kiếm, khí lưu trong không gian bị đè ép, vang tiếng nổ trầm đục. Phi Tuyết lảo đảo thụt lùi. Phun ra một ngụm máu. Nàng vội vã xoay người chạy trốn.
Trương tướng quân liền hét lớn: “Nàng đã trọng thương, mau truy đuổi nàng cho ta!”
Mọi người đều thở dài.
Bóp gãy cổ hoàng tử sẽ gây ra oanh động to lớn.
Hoàng đế nhất định sẽ truy nã nàng!