Quyển 3 - Chương 14: Vạn dặm giang sơn (14)
“Bớt nhảm đi. Nói, anh đi theo tôi là có âm mưu gì.” Sở Hạ Nghi tất nhiên không tin, ngón tay gõ cạch cạch trên mặt tường.
“Mỹ nhân à, tôi thực sự có tình cảm với cô mà.” William Kỳ vẫn như cũ cố chấp lặp lại một câu nói.
“Hừ.” Sở Hạ Nghi mất kiên nhẫn bỏ tay ra khỏi tường, quay người bỏ đi, không quên ném lại một câu: “Đừng đi theo tôi nữa.”
William Kỳ chỉ cười, không đáp gì cả. Hắn làm sao có thể bỏ cuộc được?
Cho nên, Sở Hạ Nghi vẫn là cảm giác được có người đi theo mình. Khỏi nói cũng biết kẻ bám theo là ai. Nhưng quay đầu lại cũng chỉ thấy đường phố vắng vẻ ngập trong nắng vàng, người đâu chẳng thấy.
Hừ, không thấy không có nghĩa là không có người đi theo.
Cảm giác của bổn cô nương chưa hề sai.
Nếu có sai, vậy chắc chắn là do tâm trạng không tốt.
Nhưng bây giờ tâm trạng bổn cô nương rất tốt, nên không thể nào có chuyện cảm giác sai được.
Mắt Sở Hạ Nghi lóe lóe, chân đá đá mấy hòn sỏi bên dưới, trong chốc lát liền cầm lên đem ném tứ tung.
Tứ tung bốn phía đều có hạt sỏi.
William Kỳ toát mồ hôi hột. Sỏi đập vào người vẫn có độ đau nhất định, hơn nữa nhìn lực ném của bà hoàng quý phi kia, rõ ràng là không hề nhẹ.
Hắn trốn ở trên cây, không ngừng làm ra một loạt động tác kì quái đến dị hợm để tránh sỏi. Nhưng dường như bà quý phi kia đã tia ra hắn trốn ở đâu, một loạt sỏi liền tập trung bay tới chỗ này, khiến con đường tránh sỏi của hắn càng thêm khó khăn.
Nhảy bên trái, tránh bên phải, cuối cùng, William Kỳ từ trên cây nhảy xuống, hiện ra trước mắt Sở Hạ Nghi.
“Không phải bảo anh đừng đi theo tôi nữa sao, tại sao còn đi theo tôi?” Sở Hạ Nghi cầm một viên sỏi được kẹp giữa hai ngón tay thon dài, dùng giọng điệu hững hờ nói.
“Không phải bảo vệ cô sao.” William Kỳ nhướn mày, “ Cô gây chuyện như vậy, không sợ bị liên minh cắn ngược lại sao?”
Bị cắn ngược lại, một chuyện quả là rất có khả năng.
Liên minh bốn nước đem quân vây đánh Thiên Yên quốc, giờ đã chiếm được hơn phân nửa giang sơn Thiên Yên. Quân sĩ bốn nước khí thế hừng hực, một lòng muốn đánh chiếm lấy Thiên Yên quốc.
Nhưng, chiếm được rồi thì sao? Ai làm chủ?
Cô nắm giữ ngọc tỷ uy hϊế͙p͙ bọn họ. Bọn họ dựa theo lời cô kết liên minh đánh lấy Thiên Yên quốc, là bởi vì phần thắng đã gần như nắm chắc trong tay.
Thiên Yên quốc là quốc mạnh nhất, bọn họ không sánh bằng. Nhưng gộp sức lại còn có thể không bằng nữa sao?
Ai dám đảm bảo, một khi liên minh họ đã lấy được Thiên Yên quốc, sẽ không quay lại cắn ngược, tiêu diệt cô chứ?
Nhưng cô cần người bảo vệ sao?
Cho dù có cần, cũng đã là cần trong quá khứ rồi.
Bất giác nhớ tới một số chuyện vốn đã nên trôi vào dĩ vãng, khiến giọng Sở Hạ Nghi cất lên lạnh lùng: “Tôi không cần người khác bảo vệ.”
“Vậy cô bảo vệ tôi đi?” William Kỳ nhận thấy giọng cô trở nên lạnh lùng nhưng vẫn không từ bỏ trêu đùa “Tôi đem bản thân mình gả cho cô, cô che chở cho tôi suốt phần đời còn lại.”
Sở Hạ Nghi cười lạnh, lật tay ném ra một bộ y phục nữ: “Anh mặc đi, rồi chúng ta cùng dạo quanh phố phường, tôi liền đem anh cưới về.”
William Kỳ cầm lên bộ y phục trên tay. Màu hồng nhạt nữ tính, chất vải lụa mềm mại, thiết kế đơn giản gọn nhẹ. Lại nhìn người vừa ném bộ đồ này cho hắn đang dùng gương mặt thách thức nhìn hắn, hắn liền nói: “Được!”
Sở Hạ Nghi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì cả.
Một chốc lát sau, liền có mĩ nữ mặc váy hồng nhạt xuất hiện, khiến cô không khỏi mở mắt mà nhìn.
William Kỳ đem mái tóc đen búi lên một nửa, cài một cây trâm mộc. Nửa tóc còn lại thả xõa trước mặt, khiến gương mặt vốn to trở nên nhỏ đi không ít.
Nhưng điều Sở Hạ Nghi không ngờ nhất, là hắn lại dùng phấn, cuối cùng khiến gương mặt thực sự là một mĩ nhân.
Ghê.
Ghê quá.
Không nhìn nổi.
Thực sự không nhìn nổi.
Sở Hạ Nghi liền co giò chạy trốn.
Hừ, cô nói là phải cùng cô đi dạo phố nữa thì cô liền đem hắn cưới về, giờ cô trốn đi, không ai cùng hắn đi dạo phố, vậy là xong.
Vốn bản cô nương cũng không ngờ được, hắn lại có thể hóa thân xuất sắc như vậy.