Chương 32: Vào Trấn tìm hiểu

Về đến thôn,
Đám thợ săn binh lính thắng trận bình thường, thấy người liền kiêu ngạo khắp nơi khoa khoang chiến tích.
Tống Khuyết trong lòng 1 bụng tâm sự, cũng không thêm để ý, tách ra đoàn người một mình trở về.


Về qua Lý gia, trong sân đang loạn thành một đoàn. Hóa ra Nhị Nha nha đầu muốn ôm Hỏa hồ, nhưng Manh Manh mới mặc kệ nha đầu điên này, lăng là nhảy lên trên xà nhà ngồi, để nha đầu này khóc nháo hồi lâu.
Thấy Husky đang nằm một bên bỗng đứng dậy lao ra cửa, mọi người đều hiện lên nét vui mừng.


“Đại ca, ngươi trở về rồi”
“A Ngưu ca, ngươi mau bảo Manh Manh cho ta ôm”
2 đứa nhỏ lập tức chạy ra đón, Nhị Nha còn không quên mách tội Manh Manh.


Cười cười xoa đầu Nhị Nha, Tống Khuyết đánh xe vào trong sân, trên tay xuất hiện một chuỗi kẹo hồ lô lập tức khiến nha đầu mừng tít mắt, cũng không còn nhớ thương Manh Manh, nhanh tay đoạt lấy cho lên miệng cắn.


Lúc này hắn mới có thể thảnh thơi, đối với Lý thẩm gật đầu chào rồi từ dưới xe lấy ra 1 thanh cung cùng 1 bao bố cho Lý Tín, cười nói:
“A Tín, nhìn xem có hài lòng không”


Nhìn thấy cung, Lý Tín mừng tít mắt đem cầm lấy, giơ cung kéo thử xem. Thấy dùng sức ßú❤ sữa mẹ mà cũng không dao động được mấy mới hậm hực đặt xuống.
Lúc này mới mở ra bao bố, bên trong có thanh đao cùng chủy thủ. Mỗi tay cầm một thứ giơ lên khoa tay múa chân, cười hớn hở hô:
“Ca, cám ơn ngươi”.


available on google playdownload on app store


Lý thẩm đứng ngoài nhìn bọn nhỏ vui sướng, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn oán trách:
“A Ngưu ngươi đừng chiều bọn hắn, những thứ này tốn kém đi”
“Thẩm, không có gì. Tiền trinh mà thôi”


“Thẩm, ta cũng mua mấy bộ quần áo mới. Ngươi đừng có tiếc không mặc, hơn nữa có một ít hạt dưa cùng kẹo mứt để ăn tết, không để được quá lâu”.
Thấy Lý thẩm còn muốn nói thêm Tống Khuyết chạy nhanh ngắt lời.


Nghe có kẹo cùng quần áo mới, Nhị Nha lại một trận nhảy nhót hoan hô, ánh mắt híp lại không rõ hình.
“A Tín, đến giúp ta dỡ đồ”
“Tốt, đại ca”


Đuổi đi Nhị Nha, Tống Khuyết cùng Lý Tín từ trên xe dỡ xuống một đống đồ vật. Còn lại hơn nửa xe thì do Tống Khuyết đánh về Kính Hồ. Hắn bây giờ cũng đã rất ít trở về ngôi nhà cũ.


Từ chối Lý thẩm giữ lại ăn cơm, Tống Khuyết kêu lên Husky cùng Manh Manh lên xe cùng trở về. Lý Tín tiểu tử kia muốn đi theo ăn trực nhưng bị hắn đuổi xuống.
Trong ánh mắt ai oán của tiểu tử, Tống Khuyết cáo từ Lý thẩm rồi đánh xe ra khỏi Lý gia.
.......
Triệu gia,


Về đến trong nhà 2 cha con lão Triệu mặt âm trầm ngồi bên bàn uống nước.
Hổ gia còn đang suy nghĩ lấy việc nay lão Chung vượt quyền, cũng dám tự ý phân chia chiến lợi phẩm đâu. Một đống đồ vật như thế mà nhà hắn không được một chút nước xái, quả thật khiến hắn tức điên lên rồi.


Triệu Tài Vinh thì suy nghĩ sâu xa hơn, hôm nay nhìn xem ngoài thành 2 bang phái trận chiến khiến hắn súc động rất sâu. Quả thật đổi mới tam quan của hắn.
“Cha, ngươi phải nghĩ cách đuổi hắn Chung Khôi cái thứ cáo mượn oai hùm kia đi. Nếu không chẳng mấy chốc trong thôn này hắn uy vọng sẽ vượt quá chúng ta Triệu gia”.


Vẫn là Hổ gia không nhịn được mở miệng trước. Nghe hắn nói vậy lão Triệu mới thở dài mở miệng:
“Hắn Chung Khôi không đáng để lo, nhưng có Tống Khuyết tiểu tử kia tại chúng ta làm gì cũng khó khăn”


“Lão cha, ngươi không phải nói tiểu tử kia sẽ rời đi sao. Vậy còn sợ gì nha, bây giờ chủ yếu là lo hắn Chung Khôi thuận thế đoạt quyền nha”.
Trừng mắt nhìn hắn, lão Triệu khó chịu nói:


“Ngươi biết cái gì, vốn ta nghĩ tiểu tử kia trời sinh thần lực nên mới có bản lĩnh như thế. Nhưng nay ngoài thành Đông ngươi cũng thấy rồi đấy, tiểu tử này chín phần mười là biết võ công”.


“Võ công thì võ công chứ sao, khác đếch gì nhau cơ chứ. Nhà hắn Tống gia từ nơi khác đến, có thể gia truyền chút võ công có gì lạ đâu”
Hổ gia mãn không quan tâm. Nghe vậy lão Triệu trừng mắt, tát mạnh vào gáy hắn 1 cái:


“Ngu không ai bằng, hắn biết võ công nghĩa là hắn có thể dạy người khác. Người khác cũng có thể học được một thân bản lĩnh như vậy. Nếu hắn trước khi rời đi dạy cho Chung Khôi, hay Lý gia tiểu tử kia thì Triệu gia chúng ta sau này hết ngày nổi danh”.


Nghe vậy Triệu Hổ như bừng tỉnh, toát mồ hôi lạnh. Cha con hắn đối với lợi ích Cự Liễu thôn xem rất trọng, mất đi những này Triệu gia sẽ chẳng còn gì, chẳng mấy chốc mà sa sút.
“Lão cha, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ nha”.


Lão Triệu mặt mũi cũng âm trầm, suy tư hồi lâu mới ghé vào tai hắn thì thầm. Hai cha con cúi đầu bàn bạc cả buổi rồi mới tâm sự nặng nề đứng dậy.
--------
Lại một năm mới qua đi.
Cự Liễu thôn dân hào hứng đón mừng tân niên, nụ cười cũng thường xuyên xuất hiện trên mặt mọi người.


Chỉ có Tống Khuyết vẻ mặt ủ ê.
Từ khi đi Hoàng Diệp trấn trở về, hắn thường xuyên cau mày, bực bội. Nhiều lần muốn quay trở lại trong trấn nhưng năm mới đã đến nên đành nhẫn nại.
Hắn nôn nóng nguyên nhân vì hai chuyện.
Thứ nhất tất nhiên là muốn tìm hiểu con đường để học võ.


Thứ hai là do bây giờ bình thường thức ăn đã đối với hắn cung cấp năng lượng gần như không đáng kể. Những ngày này thể chất tăng lên chậm chạp khiến Tống Khuyết gấp gáp, hắn muốn vào trấn tìm mua chút dược liệu hay thuốc bổ về dùng.


Vì thế, tết vừa qua khỏi mấy ngày. Tống Khuyết đã gấp không chờ nổi liền dắt Husky cùng Manh Manh đến Lý gia gửi, còn tự mình đánh xe lên Hoàng Diệp trấn.
“A Tín, đại ca hôm nay có việc lên Trấn, tối sẽ không về, ngươi ở nhà giúp ta chiếu cố bọn chúng”


Trước khi đi còn không quên căn dặn Lý Tín.
Nhìn Tống Khuyết đi xa, không bao lâu sau, trong thôn cũng có 3 người cưỡi lừa lặng lẽ đi ra.
.....
Hoàng Diệp trấn,
Không khí tết còn không có qua đi, trong thành mọi người vẫn chậm ung dung ngồi lại với nhau uống uống rượu, chơi chơi bài.


Đến nơi, Tống Khuyết trong lòng cũng bình phục lại. Tìm một tửu điếm sang trọng thuê phòng cất đồ sau đó mới không vội đến Chung gia chúc tết. Xong xuôi mọi việc mới ra hiệu cho Chung Hồng, 2 người mới thong thả ra cửa.


Đi Ngũ Vị lâu đặt một bàn tiệc lớn, 2 người ngồi một lát thì đám hồ bằng cẩu hữu của Chung Hồng đến. Thấy hai người vội vàng vấn an:
“Hồng ca, Tống ca, chúc mừng năm mới nhé”
“Ha ha, các huynh đệ, chúc mừng năm mới nhé” - Tống Khuyết cười nhất nhất đáp lại.


Kêu tiểu nhỉ bưng đồ ăn lên, mấy người quây quần ăn uống, không khí nhiệt nháo vô cùng. Đợi rượu quá 3 tuần, lúc này tên La ma tử người gầy còm mới lên tiếng:
“Tống ca, chuyện ngươi giao ta đã hỏi rõ ràng. Chu Đồ tể người này tham lam xảo trá ở toàn khu cửa Nam cũng là nổi tiếng.


Nhà hắn có 2 đứa con trai, lão đại gia nhập Hắc Hổ bang, cũng hỗn ra danh đường. Lão nhị thừa nghiệp cha bây giờ làm đồ tể”.
“Chu gia hắn chuyên ăn gian bán lận nhưng do trong nhà người đông thế mạnh, nên người ta cũng không dám nói gì.


Ở khu nam cũng từng có mấy người mở hàng bán thịt nhưng đều bị con trai hắn đạp phá quán nên bây giờ vẫn là nhà hắn một nhà độc đại. Mọi người muốn mua thịt đều phải nắm mũi mua của hắn”.
Nghe hắn kể, trong lòng Tống Khuyết đã có so đo.


Chuyện liên quan đến Hắc Hổ bang, dù chỉ là một đầu mục nhỏ cũng là khó làm. Ai bảo bây giờ Hắc Hổ bang thế lớn đâu, đám gia hỏa trước còn nhao nhao kêu gào giúp Tống Khuyết giáo huấn Chu gia cũng là ngồi im lặng.


Đối với những này tính tình Tống Khuyết đã sớm đoán trước, cũng không để ý. Còn là Chung Hồng còn trượng nghĩa vỗ ngực:
“A Khuyết, nó Chu gia đắc tội ngươi rồi. Chút nữa huynh đệ ta cùng đi qua làm mẹ bọn hắn”
“Hồng ca, không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi”.


Đây với hắn đúng là việc nhỏ, Tống Khuyết cũng không muốn Chung Hồng dây dưa vào, cười nói:
“Còn chuyện mua Ưng có mặt mày gì chưa?”
Nghe không phải đối phó Chu gia, đám người lại bắt đầu nhiệt liệt. Một người trong đó nói:


“Tống ca, đúng dịp. Hôm trước ta về nhà cậu ở thôn ngoài chúc tết, có đề qua chuyện này. Vừa dịp trong thôn người có người bắt được ấu ưng. Lúc đó hắn không có nhà, ta đã hẹn nhà hắn sáng ngày mai mang đến trong trấn”.


Tống Khuyết nghe vậy đại hỉ, mọi việc thuận lợi ưu sầu trong lòng thoáng chốc tan. Cười lớn nâng ly cùng đám người chè chén.


Bữa này ăn được sảng khoái tràn trề, đám Hồng ca bạn bè đã bao giờ được vào nơi sang trọng như này ăn uống. Hôm nay lại có thể thả cửa nhậu nhẹt, không biết về nhà còn phải khoe khoang bao nhiêu ngày đây.


Ăn uống hơn 2 giờ, mọi người đi nghiêng ngả mới coi như tan cuộc. Trước khi ra về Tống Khuyết còn không thiếu cho La ma tử cùng kia người mua Ưng mỗi người 1 lượng bạc, để cả 2 mừng rối rít cám ơn. Một đám đồng bọn thì là không thiếu hâm mộ.


Cho Hồng ca một cái ánh mắt, 2 người ghé đầu thì thầm một lúc sau đó mới tách ra. Hồng ca đỡ La ma tử trở về còn Tống đại gia thư thư phục phục về tửu điếm nghỉ ngơi. Tối nay còn khá nhiều việc phải làm đây.
.......
Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh. Ngoài trời đã là chiều tối.


Ung dung tắm rửa cho thần thanh khí sảng Tống Khuyết mới chậm rì rì xuống sảnh. Thấy Chung Hồng đã ngồi tại một bàn ở đó tự uống rượu ăn đậu phộng mới nhanh chân tiến lên hô:
“Hồng ca, đến sớm sao không gọi ta một tiếng”.


“Mới đến không bao lâu, đoán ngươi sắp xuống nên trước trộm uống chút rượu” – Chung Hồng cười ha hả trả lời.
“Đúng dịp, ta có mang đến mấy bình rượu ngon do ta tự nấu. Hai huynh đệ chúng ta hôm nay thật tốt uống một bữa”.


“A Khuyết ngươi khen rượu ngon vậy không sai được, xem ra nay miệng ta có phúc được hưởng rồi”.
“Hồng ca ngươi chờ, để ta lên phòng lấy 2 bình xuống đây. Bảo đảm không để ngươi thất vọng”.


Tống Khuyết nói rồi quay người lên lầu, thực ra đi ra chỗ khuất, từ trong không gian lấy ra 2 bình rượu rồi mới chậm rãi quay lại.






Truyện liên quan